Phong, trong thân xác của "Miêu Ảnh", được áp giải ra khỏi trại tạm giam. Nhưng lần này, không phải là chiếc xe thùng ngột ngạt, mà là một chiếc xe đặc chủng chống đạn. Đội trưởng Khánh ngồi ở ghế trước, ánh mắt nhìn anh qua gương chiếu hậu, sắc lạnh.
"Đây là cơ hội duy nhất của cô, 'Miêu Ảnh'," bà ta nói, giọng cảnh báo. "Đừng giở trò. Mọi hành động của cô đều được giám sát 24/7. Sai một ly, cô sẽ quay trở lại phòng giam, và lần này sẽ không có luật sư nào cứu được cô đâu."
Phong không nói gì, chỉ gật đầu.
Anh được đưa đến một căn hộ an toàn (safe house) cao cấp ở quận 2. Nơi này được trang bị hệ thống an ninh tối tân, cửa sổ là kính chống đạn, và đội ngũ cảnh sát đặc nhiệm canh gác vòng ngoài. Đây vừa là trung tâm chỉ huy, vừa là một nhà tù hạng sang. "Miêu Ảnh" trong thân xác của Phong, với tư cách là người chỉ huy chiến dịch, đã đứng đợi sẵn. Luật sư Minh Anh cũng có mặt với vai trò giám sát viên pháp lý.
Khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại ba người họ. Không khí lập tức trở nên căng thẳng.
"Chúng ta có ba ngày," "Miêu Ảnh" lên tiếng, giọng của Phong vang lên đầy quyền lực. "Ba ngày để biến một sĩ quan cảnh sát cứng nhắc thành một nữ đạo chích quyến rũ, và ngược lại. Chúng ta bắt đầu thôi."
Những ngày tiếp theo là một chuỗi những bài tập dở khóc dở cười nhưng cũng đầy cam go.
"Miêu Ảnh" trở thành "huấn luyện viên" cho Phong. Cô ta bắt anh phải đi lại trên đôi giày cao gót 12 phân.
"Gót giày là vũ khí, không phải cục tạ," cô ta gắt lên khi thấy Phong đi loạng choạng như sắp ngã. "Bước đi phải như lướt, hông phải đánh sang hai bên, dồn trọng tâm vào mũi chân. Anh đang đi như một con vịt đực!"
Phong nghiến răng ken két. Anh là một sĩ quan đặc nhiệm, quen với giày bốt và những bước chân vững chãi. Giờ đây, anh cảm thấy mình như một thằng hề đang đi cà kheo.
Sau đó là bài học về thần thái. "Miêu Ảnh" bắt Phong phải ngồi trước gương hàng giờ liền, tập cách mỉm cười, cách liếc mắt, cách vuốt tóc sao cho thật quyến rũ, thật nguy hiểm.
"Đừng bao giờ để lộ sự sợ hãi trong mắt," cô ta chỉ dạy. "Trong mắt của con mồi, mày phải là kẻ đi săn, là một con mèo đen đang vờn chuột. Ánh mắt phải vừa mời gọi, vừa thách thức."
Ngược lại, Phong cũng trở thành thầy của "Miêu Ảnh". Anh dạy cô ta cách cầm súng theo đúng quy chuẩn của cảnh sát, cách đứng, cách di chuyển để tạo ra uy thế.
Trong một buổi tập đối kháng, bản năng của họ trỗi dậy. "Miêu Ảnh" di chuyển né tránh một cách uyển chuyển, trong khi Phong lại tấn công một cách trực diện. Họ lao vào nhau, và kết thúc bằng việc "Miêu Ảnh" bị Phong quật ngã xuống sàn, còn cô ta thì dùng đôi chân kẹp chặt lấy cổ anh. Họ nằm đó, trong một tư thế cực kỳ thân mật, hơi thở hổn hển, mồ hôi túa ra. Ánh mắt họ chạm nhau, và trong một khoảnh khắc, họ quên mất mình đang là ai. Cả hai vội vàng buông ra, sự ngượng ngùng hiện rõ trên mặt.
Nhưng bài học khó nhất chính là việc truy cập vào tài khoản ngân hàng. "Miêu Ảnh", trong vai Phong, áp giải Phong, trong vai "Miêu Ảnh", đến một chi nhánh ngân hàng Thuỵ Sĩ có an ninh nghiêm ngặt nhất Sài Gòn.
Họ bước vào một căn phòng an toàn riêng. Phong, dưới sự giám sát của "chính mình", phải đặt mắt vào máy quét mống mắt, đặt ngón tay lên máy quét vân tay. Ting. Hệ thống nhận diện: "Chào mừng, Quý cô Miêu Ảnh."
Đó là một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Thân xác và danh tính của anh hoàn toàn thuộc về một người khác.
Khi 100 ngàn đô la được chuyển vào một tài khoản tạm thời do cảnh sát quản lý, nhiệm vụ đã hoàn thành. Trên đường về, họ không nói gì. Nhưng sự im lặng đó lại chứa đựng một sự thấu hiểu. Họ đã phải giao phó những thứ riêng tư và quan trọng nhất của mình cho kẻ thù. Ranh giới giữa họ không chỉ mờ đi, nó gần như đã bị xoá nhoà.
Tối ngày thứ ba.
Thời khắc của ván bài đã đến.
Phong, trong thân xác của "Miêu Ảnh", đứng trước gương. Anh không còn nhận ra chính mình. Anh đang mặc một chiếc đầm dạ hội màu đen bằng lụa, xẻ cao đến tận đùi, phần lưng hở táo bạo. Mái tóc đen được uốn lượn sóng bồng bềnh. Đôi môi được tô son đỏ rực, và đôi mắt mèo xanh biếc được trang điểm sắc sảo, ma mị. Anh trông giống hệt như một bông hồng đen có độc.
"Miêu Ảnh" bước tới, đứng sau lưng anh. Cô ta mặc một bộ vest đen lịch lãm của Phong, tay cầm chiếc khuy áo ghi âm cuối cùng. Cô ta cài nó lên ve áo của anh.
"Nhớ kỹ," cô ta thì thầm, giọng của Phong vang lên bên tai anh. "Vào trong đó, cô không phải là cảnh sát Trần Minh Phong. Cô là 'Miêu Ảnh'. Đừng để tôi phải thất vọng."
Phong nhìn vào hình ảnh phản chiếu của hai người trong gương. Một cặp đôi kỳ lạ, một sự tráo đổi trớ trêu của số phận. Anh nhìn vào đôi mắt của chính mình trong gương, đôi mắt đang được điều khiển bởi một linh hồn khác.
"Sẵn sàng chưa?" "Miêu Ảnh" hỏi.
Phong hít một hơi thật sâu. "Chưa bao giờ."
Nhưng trong đôi mắt xanh biếc của người phụ nữ trong gương, ánh lên một sự quyết tâm bằng thép.