phi vụ hoán đổi

Chương 2: Thân Xác Xa Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phong tỉnh lại trong tiếng la hét và tiếng bước chân dồn dập. Mùi thuốc súng và mùi mưa tanh nồng xộc vào mũi khiến đầu óc anh đau như búa bổ. Anh cố gượng ngồi dậy, cảm thấy cả cơ thể rã rời, nhưng có một cảm giác rất lạ. Nhẹ bẫng. Mọi thứ dường như nhẹ hơn bình thường.

"Phong! Phong! Cậu có sao không?"

Tiếng gọi lo lắng của đội trưởng Khánh vang lên bên tai. Phong cố gắng đáp lại, nhưng âm thanh phát ra từ cổ họng lại là một tiếng rên rỉ yếu ớt, thanh mảnh của phụ nữ. Anh sững sờ. Cái quái gì vậy?

Anh đưa tay lên ôm đầu, và rồi anh chết lặng. Bàn tay này... không phải của anh. Nó thon dài, mềm mại, với những ngón tay được cắt tỉa cẩn thận. Anh hoảng hốt nhìn xuống cơ thể mình. Lớp áo da bó sát ướt sũng, để lộ ra những đường cong mà anh không bao giờ có. Đôi chân dài miên man, và bộ ngực...

Không. Không thể nào.

Mọi người xung quanh đang chạy về phía anh, những đồng đội của anh. Nhưng ánh mắt họ nhìn anh không phải là sự quan tâm, mà là sự cảnh giác, căm ghét. Họ chĩa súng về phía anh.

"Miêu Ảnh! Đứng im!"

Miêu Ảnh? Họ đang gọi ai vậy?

Phong lảo đảo đứng dậy, nhìn thấy một vũng nước mưa lớn trên sàn sân thượng. Anh loạng choạng bước tới, run rẩy nhìn xuống.

Hình ảnh phản chiếu trong vũng nước là một khuôn mặt xa lạ nhưng lại quen thuộc đến ám ảnh. Đôi mắt mèo xanh biếc, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng sứ. Đó là gương mặt của "Miêu Ảnh".

Một tiếng hét kinh hoàng bật ra khỏi cổ họng anh, nhưng nó lại là tiếng thét chói tai của một người phụ nữ. Anh đang ở trong thân xác của ả!

"Khánh! Là tôi! Phong đây!" Anh gào lên trong tuyệt vọng, chỉ về phía cơ thể của chính mình đang nằm bất tỉnh cách đó không xa. "Tôi ở đây! Trong cái thân xác này!"

Nhưng đáp lại anh chỉ là những ánh mắt thương hại và khinh bỉ.

"Ả điên rồi," một viên cảnh sát nói. "Bị bắt nên hoá rồ, còn dám gọi thẳng tên đội trưởng."

"Còng tay ả lại! Cẩn thận, ả rất nguy hiểm!"

Hai đồng đội của anh, những người đã cùng anh vào sinh ra tử, giờ đây lại áp sát, bẻ quặt tay anh ra sau lưng và siết chặt chiếc còng lạnh ngắt. Anh cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể phụ nữ này quá yếu đuối. Sức mạnh của anh đã biến mất.

"Không! Nghe tôi nói! Tôi là Phong!" Anh tuyệt vọng la hét.

Nhưng không ai nghe anh cả. Họ lôi anh đi, như lôi một con tội phạm. Ngang qua chỗ cơ thể của chính mình, anh thấy các nhân viên y tế đang cẩn thận đặt "anh" lên cáng cứu thương. Đội trưởng Khánh chạy theo, gương mặt đầy lo lắng. "Cố lên Phong! Cậu sẽ không sao đâu!"

Trái tim Phong như bị bóp nát. Anh bị đẩy vào thùng xe cảnh sát, cánh cửa đóng sầm lại, nhốt anh vào trong bóng tối và sự bất lực tột cùng.

Cùng lúc đó.

"Miêu Ảnh" mở mắt. Mùi thuốc sát trùng khó chịu xộc thẳng vào mũi. Cô đang nằm trên một chiếc giường trắng toát, xung quanh là những thiết bị y tế. Một bệnh viện.

Cô cử động ngón tay. Cảm giác thật lạ. Nặng nề, thô ráp, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh kinh người. Cô đưa tay lên sờ mặt mình. Ngón tay cô chạm phải một làn da thô ráp và lún phún râu. Mái tóc thì ngắn cũn và cứng.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cô vơ lấy tấm bảng y tế bằng kim loại ở cuối giường, cố gắng tìm một hình ảnh phản chiếu. Tấm kim loại mờ ảo hắt lại một khuôn mặt xa lạ. Một khuôn mặt đàn ông. Góc cạnh, nam tính, với đôi mày rậm và ánh mắt kiên định.

Là khuôn mặt của gã cảnh sát chết tiệt đó.

Cơn sốc ban đầu nhanh chóng qua đi, thay vào đó là một sự bình tĩnh đến lạnh người. Tâm trí thiên tài của "Miêu Ảnh" bắt đầu phân tích tình hình với một tốc độ chóng mặt. Bọn họ đã hoán đổi. Thật nực cười. Nhưng cũng thật... thú vị.

"Anh Phong, anh tỉnh rồi à? Anh thấy trong người thế nào?" Một cô y tá bước vào, ân cần hỏi han.

"Miêu Ảnh" khẽ rên rỉ, bắt chước dáng vẻ của một người bị thương. "Đau... đầu quá." Giọng nói trầm khàn của Phong phát ra từ miệng cô một cách tự nhiên.

"Anh cứ nghỉ ngơi đi ạ," cô y tá nói. "Đội trưởng của anh ở ngoài dặn là khi nào anh tỉnh thì báo cho chị ấy ngay."

Đội trưởng?

"Miêu Ảnh" khẽ nhếch mép. Một vỏ bọc hoàn hảo. Một cơ hội ngàn vàng. Cô không chỉ thoát khỏi vòng vây, mà còn chui thẳng vào hang cọp với tư cách là một con cọp thật sự. Cô có thể truy cập vào mọi thông tin, mọi kế hoạch của bọn chúng. Cô có thể phá nát cả sở cảnh sát này từ bên trong.

Trong khi Phong đang bị áp giải về trại giam trong thân xác của một nữ tội phạm, gào thét trong sự bất lực, thì "Miêu Ảnh" lại đang nằm an toàn trong bệnh viện, được chăm sóc như một người hùng. Cô nhắm mắt lại, không phải để nghỉ ngơi, mà để bắt đầu khám phá thứ vũ khí mới này. Cô cảm nhận từng thớ cơ bắp, từng mạch máu đang chảy trong cơ thể của Phong. Cô mường tượng ra những kế hoạch, những âm mưu mới.

Trò chơi này, cô nghĩ, vừa mới trở nên thú vị hơn rất nhiều.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.