Đêm ấy, mây đen kéo dày đặc trên bầu trời. Trên đỉnh Thiên Trụ Sơn, gió gào rít từng cơn, khiến rừng trúc lay động như muốn bật rễ. Trăng tròn treo cao, nhưng ánh sáng lại ngả sang màu đỏ sẫm, như vết máu bị xé toạc giữa trời.
Trong ngôi làng nhỏ dưới chân núi, dân làng hoảng hốt, vội vã đóng kín cửa nẻo. Lũ chó tru dài, trâu bò trong chuồng bất an giẫm đạp. Người già lẩm bẩm gọi đây là “Huyết Nguyệt” – điềm dữ chưa từng xuất hiện trong trăm năm qua.
Lan Nhi ngồi trong căn nhà gỗ nhỏ, nhìn ra khoảng sân mờ tối. Cô mới mười sáu tuổi, đôi mắt đen láy ánh lên sự tò mò nhiều hơn là sợ hãi. Cả đời cô lớn lên ở thôn Trúc Ổ, vốn yên bình hiếm khi có biến cố. Thế nhưng từ đầu tháng, liên tiếp những hiện tượng lạ xảy ra: giếng nước khô cạn, cá trên sông chết trắng, trẻ con trong làng ngủ mê thường khóc thét giữa đêm.
“Lại thêm một điềm chẳng lành…” – ông nội Lan Nhi lẩm bẩm, đôi tay run run lần tràng hạt. Ông từng là đạo sĩ lang bạt, hiểu hơn ai hết những thiên tượng bất thường.
Ngoài sân, gió cuốn theo bụi đất, lẫn trong đó có tiếng gầm gừ mơ hồ vọng ra từ rừng sâu. Lan Nhi rùng mình. Tiếng gầm ấy không giống hổ, cũng chẳng giống sói. Nó vang vọng như đến từ lòng đất, nặng nề, u ám, mang theo một nỗi sợ nguyên thủy.
Đêm đó, cả làng không ai ngủ được. Người ta thắp hương khấn bái, mong qua được kiếp nạn.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló, Lan Nhi mang giỏ tre xuống bờ sông hái thảo dược. Con sông uốn quanh làng hôm nay nước đục ngầu, dòng chảy chậm chạp lạ thường. Cô cúi xuống, bất chợt thấy một bóng hình phản chiếu trên mặt nước: một con mắt khổng lồ, đỏ như máu, đang nhìn thẳng vào mình.
Lan Nhi hét lên, ngã nhào về phía sau. Nhưng khi mở mắt ra, mặt sông lại phẳng lặng như gương, chẳng có gì khác lạ.
“Ảo giác sao?” – cô thì thầm, tim đập loạn.
Đúng lúc ấy, có tiếng cười khẽ vang lên phía sau:
– Ngươi cũng thấy rồi à?
Lan Nhi quay phắt lại. Một thiếu niên áo lam, dáng người gầy cao, nụ cười hờ hững đứng dựa vào gốc cây bạch đàn. Đó là Arion, kẻ lạ mặt xuất hiện trong làng từ ba ngày trước. Hắn ít nói về bản thân, chỉ bảo mình đang “tìm đường”. Dân làng vốn cảnh giác, chỉ riêng Lan Nhi thấy trong đôi mắt ấy có gì đó phức tạp, không giống kẻ ác.
– Thấy… gì? – cô dè dặt hỏi.
– Con mắt trong nước. – Arion đáp, giọng đều đều. – Nó không phải ảo giác.
Lan Nhi sững sờ. Thì ra không chỉ mình cô nhìn thấy.
– Ngươi… biết nó là gì?
– Dấu hiệu của phong ấn sắp vỡ. – Arion ngẩng nhìn trời. Ánh sáng ban mai chiếu xuống, nhưng trong mắt hắn chỉ có sự u ám. – Cái gì bị phong ấn hàng vạn năm… đang trỗi dậy.
Lan Nhi còn chưa kịp hỏi thêm, bỗng mặt đất rung chuyển. Từ phía rừng trúc, một tiếng nổ vang trời. Chim chóc bay loạn, khói bụi cuồn cuộn. Người trong làng la hét bỏ chạy.
Cả hai vội lao về hướng đó.
Tại bìa rừng, cảnh tượng trước mắt khiến Lan Nhi chết lặng: mặt đất nứt toác, một hố sâu hun hút xuất hiện, từ trong đó tỏa ra hắc khí đặc quánh. Những bóng đen lổm ngổm bò ra – là ma thú! Chúng có thân hình dị dạng, nửa sói nửa rắn, mắt đỏ rực, răng nanh nhỏ giọt máu tanh.
Đám thợ săn trong làng dũng cảm lao tới, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị xé xác. Máu tươi nhuộm đỏ cỏ cây.
Arion rút thanh kiếm mảnh sau lưng, ánh thép lóe lên. Hắn lao thẳng vào ma thú, thân ảnh nhanh như chớp, mỗi nhát chém đều gọn gàng. Tuy vậy, số lượng ma thú quá đông, cứ con này ngã xuống lại có con khác bò lên từ hố.
Lan Nhi tim đập thình thịch, hai chân run rẩy. Nhưng khi thấy một con ma thú lao về phía đứa bé bị bỏ lại sau lưng, cô bất chợt hét lớn, chộp lấy cành cây khô, lao tới che chắn.
Trong khoảnh khắc ấy, trên mu bàn tay Lan Nhi lóe sáng. Một dấu ấn hình xoắn ốc xuất hiện, phát ra luồng sáng bạc rực rỡ. Con ma thú bị ánh sáng chạm vào liền gào thét, thân thể cháy rụi thành tro.
Mọi người xung quanh bàng hoàng.
Arion quay lại, mắt hắn trừng lớn. Hắn thì thầm:
– Dấu ấn… quả nhiên đã xuất hiện.
Lan Nhi bối rối nhìn mu bàn tay mình, ánh sáng mờ dần nhưng dấu ấn vẫn in rõ, như khắc sâu vào da thịt. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết cả cơ thể run lên vì sợ hãi.
“Ta… là gì vậy?” – trong đầu cô vang lên câu hỏi vô định.
Chiều hôm đó, làng Trúc Ổ chỉ còn lại đống hoang tàn. Hơn nửa dân làng bị ma thú giết hại, số còn lại bỏ chạy tứ tán. Ông nội Lan Nhi cùng vài trưởng lão còn sống sót tập trung trước đình làng, bàn bạc trong tuyệt vọng.
Một vị lão đạo run run cất giọng:
– Huyết Nguyệt xuất hiện, ma thú phá phong ấn, giờ lại có đứa trẻ mang ấn ký… Truyền thuyết xưa của chúng ta… đang thành sự thật.
Ông nội Lan Nhi cau mày:
– Truyền thuyết nào?
Lão đạo thở dài, kể:
– Từ thời thượng cổ, có một con thú gọi là “Nguyên Thủy Thú”. Nó không thuộc trời, cũng chẳng thuộc đất, mà sinh ra trước cả thiên đạo. Nó nuốt chửng linh khí, phá hủy cân bằng vạn vật. Khi ấy, các tu sĩ hợp lực, dùng chính linh hồn để lập phong ấn, giam cầm nó dưới lòng đất. Nhưng phong ấn không thể vĩnh cửu, chỉ truyền lại cho đời sau một lời nhắn: Khi huyết nguyệt xuất hiện, ấn ký sẽ tái sinh trên thân thể những kẻ được chọn. Chúng chính là chìa khóa của phong ấn mới.
Mọi người im lặng, chỉ nghe tiếng gió rít qua mái đình sụp nát.
Lan Nhi ngồi lặng, bàn tay che dấu ấn, trái tim hỗn loạn. Cô không hiểu vì sao số phận lại đặt gánh nặng này lên vai mình.
Bên ngoài, trăng máu lại dần nhô lên, đỏ rực như muốn thiêu đốt bầu trời.
Đêm thứ hai, làng Trúc Ổ không còn là nơi bình yên nữa. Và từ giây phút ấy, hành trình định mệnh của Lan Nhi và những người mang dấu ấn đã bắt đầu…