phong ấn nguyên thủy

Chương 2: Bốn Người Gặp Gỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau biến cố đêm Huyết Nguyệt, làng Trúc Ổ chẳng còn yên bình như trước. Người chết, kẻ bỏ làng ra đi, chỉ còn vài mái nhà trơ trọi. Lan Nhi đứng bên hiên, nhìn cánh đồng xác xơ mà tim quặn thắt. Cô muốn ở lại bên ông nội, nhưng lão đạo trong làng nói rõ: dấu ấn trên tay cô đã định sẵn con đường, không thể quay đầu.

“Con phải tìm những kẻ khác mang dấu ấn. Chỉ khi hội tụ đủ, phong ấn mới có hi vọng được tái lập.” – lời ông nội đêm qua vẫn vang trong đầu.

Arion, kẻ lạ mặt xuất hiện đúng lúc, giờ luôn kề bên. Hắn không hỏi han nhiều, chỉ trầm mặc, ánh mắt xa xăm như nhìn xuyên qua mọi chuyện. Lan Nhi biết hắn cũng mang một dấu ấn khác, nhưng hắn chẳng bao giờ kể rõ.

Hai ngày sau, họ rời làng, men theo con đường mòn dẫn vào dãy Thiên Sơn hiểm trở. Trời tháng sáu oi bức, nhưng gió núi mang theo hơi lạnh khiến người ta rùng mình.

Đường đi gian nan, đến chạng vạng họ mới đặt chân tới một thị trấn nhỏ tên Phong Lâm. So với Trúc Ổ, nơi này nhộn nhịp hơn, phồn hoa hơn, nhưng trong không khí vẫn nặng mùi lo lắng. Trên phố, binh lính tuần tra dày đặc, dân chúng rì rầm bàn tán về “ma thú” tràn xuống từ núi.

Lan Nhi và Arion tìm quán trọ nghỉ chân. Nhưng khi vừa bước vào đại sảnh, một cảnh tượng náo loạn đập vào mắt: mấy tên tu sĩ áo đen đang gây sự với một thiếu niên tóc bạc, y phục đơn sơ nhưng ánh mắt sắc lạnh.

– Thằng nhãi này dám ngăn chúng ta bắt linh thú! – một tên quát lớn.

Thiếu niên kia không đáp, chỉ siết chặt thanh trường thương. Trên cổ tay trái cậu, một dấu ấn hình lưỡi kiếm tỏa ánh sáng mờ nhạt.

Lan Nhi chết lặng. Một người mang ấn ký khác!

Arion khẽ nhếch môi, nhưng không tiến ra ngay.

Tên áo đen vung kiếm định chém xuống, thì thiếu niên tóc bạc đã xoay người, thương lóe sáng. Một chiêu duy nhất, hắn quét ngã cả ba tên. Động tác nhanh gọn, lạnh lùng như băng tuyết.

Mọi người trong quán trố mắt. Người thiếu niên ấy đứng thẳng, ánh mắt hờ hững quét qua, như chẳng quan tâm tới sự chú ý.

Lan Nhi đánh liều bước tới:
– Khoan đã! Chúng ta… cũng có dấu ấn.

Thiếu niên sững lại. Ánh mắt từ lạnh nhạt chuyển sang cảnh giác. Cậu nhìn thấy trên tay Lan Nhi xoắn ốc bạc lóe sáng.

– Các ngươi… cũng là kẻ bị phong ấn chọn? – giọng cậu trầm, lẫn chút khàn khàn.

Arion bước lên thay lời:
– Đúng. Chúng ta đang tìm những người như ngươi.

Một thoáng im lặng. Rồi thiếu niên khẽ gật.
– Ta là Kỳ Phong. Không tin ai. Nhưng… nếu cùng một vận mệnh, tạm thời có thể đồng hành.

Ánh mắt cậu lạnh như băng, lời nói cứng nhắc. Nhưng Lan Nhi mơ hồ cảm nhận được phía sau lớp vỏ băng giá ấy là một trái tim mang vết thương sâu.

Ba người cùng thuê phòng. Suốt buổi tối, Arion và Kỳ Phong im lặng rèn luyện, còn Lan Nhi thao thức, nghĩ về dấu ấn và trách nhiệm.

Rạng sáng, khi vừa ra khỏi trấn, họ nghe tiếng la hét từ một ngõ nhỏ. Lan Nhi chạy lại, thấy một cô gái mặc đạo bào trắng đang bị bọn côn đồ vây quanh.

Cô gái ấy tóc đen dài, gương mặt sáng ngời, đôi mắt thông minh lanh lợi. Thoạt nhìn tưởng yếu đuối, nhưng bàn tay lại đang nắm chặt một xấp bùa lửa, ánh sáng đỏ hừng hực.

– Tránh ra! – cô quát, dán bùa vào đất. Lửa bùng lên, khiến đám côn đồ kinh hãi bỏ chạy.

Lan Nhi sững sờ, rồi nhận ra trên cổ tay cô gái cũng xuất hiện một dấu ấn hình ngọn lửa.

– Ngươi… cũng mang dấu ấn? – Lan Nhi thốt lên.

Cô gái quay sang, khẽ chau mày. Sau giây lát do dự, cô gật đầu:
– Ta tên Mẫn Vy. Đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân Tông. Dấu ấn này xuất hiện cách đây một tuần… ta đang tìm lời giải.

Arion nhếch môi:
– Xem ra ông trời không để chúng ta chờ lâu.

Kỳ Phong liếc nhìn Mẫn Vy, chỉ hừ lạnh, không nói gì.

Lan Nhi nắm chặt tay, ánh mắt sáng lên. Bốn người, bốn dấu ấn – họ đã hội tụ!

Buổi tối hôm ấy, bốn người ngồi quanh đống lửa giữa rừng. Ánh trăng soi xuống, vẫn ngả màu đỏ mờ ảo.

Arion kể sơ qua về truyền thuyết phong ấn. Kỳ Phong im lặng nghe, thỉnh thoảng gõ tay lên thương, ánh mắt xa xăm. Mẫn Vy lắng nghe chăm chú, đôi mắt lóe sáng khi nhắc đến những mảnh ghi chép cổ.

– Nếu truyền thuyết là thật, thì mỗi chúng ta chính là mảnh ghép của phong ấn. – Arion kết luận, giọng trầm. – Một khi Nguyên Thủy Thú thức tỉnh, hoặc chúng ta hoàn thành sứ mệnh, hoặc cả thiên hạ diệt vong.

Im lặng bao trùm. Chỉ có tiếng củi nổ lách tách.

Lan Nhi siết chặt bàn tay có dấu ấn xoắn ốc. Tim cô run rẩy, nhưng ánh mắt dần kiên định.
– Vậy thì… chúng ta cùng nhau đi. Dù kết cục thế nào.

Arion nhìn cô, khẽ gật. Mẫn Vy mỉm cười, nụ cười như ánh lửa xua tan bóng tối. Kỳ Phong chỉ hừ một tiếng, nhưng trong ánh mắt lạnh lẽo thoáng qua chút đồng thuận.

Đêm đó, bốn người trẻ tuổi, bốn vận mệnh đan xen, đã chính thức trở thành đồng đội. Không ai biết rằng, từ giây phút hội ngộ ấy, con đường phía trước chỉ có máu và nước mắt.

Ở một nơi xa xăm, trong hố sâu vô tận của đại lục, một cặp mắt khổng lồ từ từ mở ra. Hắc khí tỏa cuồn cuộn, âm thanh gầm rền như vọng từ nguyên thủy.

“Bốn mảnh ghép… đã tìm thấy nhau rồi sao?”

Giọng nói ấy vang vọng, trầm thấp, như đến từ thuở khai thiên lập địa.

Mặt đất khẽ rung. Trăng máu treo cao. Và cuộc hành trình định mệnh của họ, đã chính thức bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×