Phong Hoa Khó Cưỡng

Chương 4: Lệ Đọng Ảnh Trăng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió chuyển mùa từ dịu dàng sang lạnh se, mang theo mùi hoa quế đầu mùa thoảng trong gió. Những ngày cuối xuân, học viện Tùng Sơn chìm trong khung cảnh yên bình, nhưng giữa sự yên bình ấy, một biến cố nhỏ lại khiến lòng người nổi sóng. Chiều hôm đó, Sơn Bá nhận được thư từ quê nhà. Mẹ chàng lâm bệnh nặng, mong con trở về một chuyến. Chàng định xin phép thầy viện cho nghỉ vài ngày thì đột nhiên, giữa sân viện, có tiếng người hô hoán: – Mã công tử ngất rồi! Sơn Bá giật mình, vội chạy theo đám đông tụ lại bên hành lang phía tây. Mã Văn Tài được mấy học sinh đỡ ngồi dậy, mặt tái nhợt, mồ hôi đẫm trán. Gã hầu nhỏ luống cuống giải thích: – Công tử suốt hai đêm qua không ngủ, đêm nào cũng thức đọc sách, lại ăn uống thất thường… Sơn Bá bước đến, khẽ nói: – Để ta đưa huynh về phòng. Mã Văn Tài lúc đó vẫn tỉnh, nhưng ánh mắt mơ màng. Khi được Sơn Bá đỡ lên, y lặng yên để mặc, thân người tựa vào vai chàng, nhẹ hơn bao giờ hết – như thể gió có thể thổi bay. Đêm đó, Sơn Bá thức trắng bên giường Mã Văn Tài. Dưới ánh đèn lặng lẽ, chàng thay khăn lạnh, bón nước thuốc, thi thoảng đặt tay lên trán y kiểm tra. Mã Văn Tài sốt cao, miệng mấp máy những lời không rõ ràng. – Phụ thân… đừng bắt con… Con không muốn cưới… Không phải là nàng… Sơn Bá sững người. – Là ai? – Chàng lặng lẽ hỏi, như thể đang đối thoại với một linh hồn lạc lối. Mã Văn Tài không trả lời, chỉ quay đầu vào gối, mơ hồ gọi tên: – Sơn… Bá… Tim chàng siết lại. Cái tên ấy – từ miệng Văn Tài nói ra – khản đặc mà thiết tha. Đến rạng sáng, cơn sốt lui dần. Văn Tài ngủ yên, hơi thở bình ổn. Sơn Bá mới dám rời đi pha trà, nhưng khi quay lại, đã thấy y mở mắt nhìn mình. – Là ngươi chăm ta cả đêm? – Giọng khàn nhẹ như tiếng trúc khô. Sơn Bá gật đầu, đặt chén trà xuống cạnh giường. – May không có chuyện gì. Huynh nên chú ý sức khỏe hơn. Văn Tài cười nhạt: – Ta vốn không để tâm đến thân thể này lắm. Có đôi khi… nó chỉ là gông xiềng trói ta với cuộc đời ta không chọn. – Nhưng còn những người lo cho huynh? – Sơn Bá hỏi nhỏ. Văn Tài nhìn chàng, hồi lâu không đáp. Rồi y vươn tay, nhẹ nắm lấy cổ tay áo của Sơn Bá: – Ngươi là… lo thật ư? Khoảnh khắc ấy, im lặng như đông lại. Sơn Bá không rút tay, cũng không trả lời ngay. Trăng lên ngoài cửa sổ, vầng sáng trắng ngà chiếu xiên qua bức màn mỏng, rọi xuống khuôn mặt tái nhợt của Mã Văn Tài và ánh mắt phức tạp của Sơn Bá. – Nếu ta nói… lòng ta chẳng khác gì ngươi trong bài họa hôm trước – cây tùng giữa bão tuyết, chỉ mong có một người đứng cùng ta – thì huynh nghĩ sao? Mã Văn Tài siết tay chặt hơn. – Ta sẽ tin. Đêm ấy, họ không nói thêm điều gì. Nhưng mỗi người đều biết – có thứ gì đó đã đổi thay. Hôm sau, Sơn Bá lên đường về quê thăm mẹ, để lại một căn phòng trống lặng. Trên bàn, chàng để lại một mảnh giấy, vẽ một chữ “Hứa” – vội nhưng không cẩu thả. Dưới đó là một câu: “Nguyện như ánh trăng này, tuy mờ nhạt, nhưng không đổi.” Mã Văn Tài đọc đi đọc lại không dưới mười lần, cuối cùng cuộn mảnh giấy lại, giấu vào áo trong, gần tim mình. Trời vẫn còn rét, nhưng trong lòng y, một ngọn lửa đã bắt đầu le lói.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!