phong hoa tẫn lộ

Chương 9: Đêm Máu Ở Dưỡng Tâm Cốc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau khi rời Hắc Tùng Viện, Tử Dạ gần như không nói.

Hắn đi suốt dọc dãy Hoành Sơn, vượt qua những con đường phủ tuyết, ánh mắt chỉ còn lại một màu lạnh lẽo. Nỗi hận trong lòng hắn như ngọn lửa cháy âm ỉ, mỗi bước đi là một nhát dao khắc sâu vào tâm can.

Trời sập tối.

Ánh trăng lưỡi liềm treo trên cao, lạnh như thép. Phía trước, trong thung lũng mịt sương, ánh lửa thấp thoáng – nơi ấy chính là Dưỡng Tâm Cốc, chốn từng được gọi là “thiên hạ vô tranh”, nơi lánh ẩn của những người rời bỏ giang hồ.

Tử Dạ dừng lại, đôi mắt lóe lên.

“Dưỡng Tâm Cốc…” – hắn lẩm bẩm – “Nghe nói nơi này từng là căn cứ cũ của đội hành hình Thanh Vân. Nếu ta muốn tìm Huyết Ảnh Trưởng Lão, đây chính là khởi đầu.”

Bước vào cốc, hắn cảm nhận rõ luồng khí lạ. Không có tiếng côn trùng, không có khói bếp – chỉ có gió thổi qua hàng liễu, tạo nên âm thanh như tiếng khóc.

Giữa cốc, một căn nhà gỗ nhỏ còn sáng đèn.

Tử Dạ bước đến, đẩy cửa.

Một người đàn ông trung niên, tóc đã bạc nửa đầu, ngồi trước bàn. Áo vải đơn sơ, nhưng lưng vẫn thẳng, khí chất nghiêm nghị. Ông ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm như đã nhìn thấy tất cả.

“Ngươi là Tử Dạ?” – Giọng ông trầm và khàn.

Tử Dạ cảnh giác: “Lão biết ta?”

“Ngươi có đôi mắt của Phong Trác.” – Người kia khẽ thở dài – “Ta từng là bằng hữu của cha ngươi. Tên ta là Lục Duy Tâm, trước là người giữ sổ hành hình của Thanh Vân phái.”

Hắn nắm chặt tay: “Vậy ngươi biết cha mẹ ta vì sao bị giết?”

Lục Duy Tâm im lặng hồi lâu rồi nói:

“Biết. Nhưng ngươi có chắc mình muốn nghe sự thật không? Có những điều, biết rồi sẽ không bao giờ còn bình yên.”

“Ta đã không còn bình yên từ lâu.” – Giọng Tử Dạ lạnh buốt.

Lục Duy Tâm nhìn hắn, rồi chậm rãi kể:

“Mười sáu năm trước, Thanh Vân phái phát hiện một vật lạ – Thanh Vân Lệnh. Họ tin rằng lệnh đó là chìa khóa mở phong ấn của một kho tàng cổ, chứa bí mật võ học thất truyền. Phong Trác khi ấy là trưởng lão giữ chức hộ pháp, được giao nhiệm vụ bảo vệ lệnh.”

Ông ngừng lại, ánh mắt tối đi.

“Nhưng lệnh bị mất. Hội nghị trưởng lão kết tội ông ta phản bội, cấu kết Ma Giáo. Dù Tô Nhạn van xin, vẫn không ai tin. Cuối cùng, họ bị xử trảm để che giấu sự thật – rằng người lấy lệnh đi… là kẻ trong chính phái Thanh Vân.”

Tử Dạ nắm chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.

“Là ai?” – Hắn gầm khẽ.

Lục Duy Tâm nhìn hắn, giọng nhỏ:

“Người đó… là Diệp Thái Hư.”

Không khí như đông cứng.

Tên ấy, chính là sư phụ của Sơ Tâm.

Tử Dạ bật dậy, mắt đỏ rực: “Ngươi nói dối!”

“Ta không có lý do để nói dối.” – Lục Duy Tâm trầm giọng – “Diệp Thái Hư từng là người đứng đầu đội hành hình. Ông ta vu oan cho Phong Trác, chiếm giữ Thanh Vân Lệnh, rồi dùng nó để leo lên vị trí chưởng môn.”

“Không… không thể nào…” – Tử Dạ lẩm bẩm – “Sơ Tâm…”

“Diệp Sơ Tâm là đồ đệ của hắn.” – Lục Duy Tâm tiếp lời. – “Ta biết ngươi từng bảo vệ cô ấy, nhưng hãy nhớ: máu phản nghịch chảy trong tim người nhà Diệp. Đừng để tình cảm làm mờ mắt.”

Tử Dạ im lặng rất lâu.

Trong hắn, hình ảnh Sơ Tâm hiện lên – nụ cười hiền, ánh mắt dịu dàng, giọng nói khẽ như gió… Tất cả bỗng như biến thành ảo ảnh.

“Ngươi biết Huyết Ảnh Trưởng Lão ở đâu không?” – Hắn hỏi.

Lục Duy Tâm gật đầu: “Ông ta từng là thủ hạ của Diệp Thái Hư. Sau biến cố, hắn trốn đến Dưỡng Tâm Cốc, nương nhờ ta. Nhưng ba ngày trước, có người đến tìm, nói là sứ giả của Ma Giáo… và rồi cả cốc đột nhiên mất liên lạc.”

Tử Dạ nheo mắt. “Nghĩa là sao?”

“Ta e…” – Lục Duy Tâm chưa kịp nói hết, tiếng gió bên ngoài đột ngột rít mạnh. Một mùi tanh nồng lan vào.

Cả hai quay ra cửa – chỉ thấy bóng đen dày đặc tràn qua như bầy quỷ. Mười mấy người mặc áo đen, đeo mặt nạ bạc, đồng loạt lao vào.

“Bọn Ma Giáo!” – Lục Duy Tâm hét.

Tử Dạ rút kiếm, ánh thép lóe lên trong đêm.

Tiếng kim loại va chạm vang khắp cốc, từng ánh lửa tóe ra rực rỡ.

Hắn di chuyển nhanh như gió, kiếm vung liên hoàn. Ba kẻ ngã xuống, máu bắn tung tóe trên nền tuyết.

Nhưng địch đông vô số.

Giữa lúc hỗn loạn, một người trong nhóm áo đen bước ra – thân hình cao, giọng khàn đặc:

“Tử Dạ! Cuối cùng ngươi cũng lộ diện.”

Hắn nhíu mày: “Ngươi là ai?”

Kẻ đó tháo mặt nạ – gương mặt lạnh như băng, một vết sẹo dài kéo từ trán xuống cằm.

“Ta là Bạch Thường – phó thống lĩnh Ma Giáo. Lệnh của Giáo Chủ: bắt sống ngươi.”

Tử Dạ cười nhạt: “Bắt sống ta? Các ngươi chưa đủ bản lĩnh.”

Hắn lao tới, kiếm vung thành hình bán nguyệt. Máu lại nhuộm đỏ tuyết trắng.

Nhưng đúng lúc ấy, Bạch Thường rút ra một tấm lệnh bài đỏ sẫm – khắc hình vân mây!

Tử Dạ khựng lại.

“Thanh Vân Lệnh?! Sao lại ở ngươi?!”

Bạch Thường cười: “Ngươi muốn biết à? Hỏi cha mẹ ngươi dưới suối vàng đi!”

Tử Dạ gào lên, lao đến chém thẳng.

Hai người giao kiếm, khí kình chấn động khiến đất đá nứt ra. Nhưng ngay khi hắn định ra chiêu cuối, một mũi tên từ sau lưng bắn tới, xuyên qua vai trái.

Hắn choáng váng quay lại – người bắn mũi tên… lại chính là Lục Duy Tâm.

“Ngươi…” – hắn nghẹn lời – “Tại sao?”

Lục Duy Tâm cười buồn: “Vì ngươi quá giống cha ngươi. Phong Trác chết cũng vì không biết ai là bạn, ai là thù. Ta không thể để lịch sử lặp lại.”

“Ngươi phản bội ta?”

“Không, ta chỉ trung thành với người có thể thay đổi thiên hạ.” – Lục Duy Tâm nói khẽ – “Thanh Vân Lệnh giờ nằm trong tay Ma Giáo. Nếu theo họ, ít ra còn sống sót.”

Tử Dạ siết chặt chuôi kiếm, máu chảy xuống đất.

“Thì ra, phản bội đầu tiên… là từ người tự xưng bạn của cha ta.”

Hắn bật cười, cười đến khàn cả giọng.

“Ngươi nghĩ ta sẽ chết dễ dàng thế sao?”

Bạch Thường quát: “Giết hắn!”

Đám người áo đen đồng loạt xông tới.

Tử Dạ xoay người, mũi kiếm rực sáng, vẽ thành một đường ánh bạc giữa đêm. Hắn như con sói bị thương, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Máu bắn tung, hòa vào tuyết trắng. Mười tên ngã xuống. Hắn cũng gục quỵ, máu loang khắp áo.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn thấy Lục Duy Tâm bước đến, nhặt Thanh Vân Lệnh từ tay Bạch Thường.

“Lệnh này… thuộc về kẻ mạnh.” – Ông ta nói.

Nhưng khi vừa xoay người, một tiếng gió rít qua.

Thanh kiếm trong tay Tử Dạ lao đến như tia chớp, cắm sâu vào ngực ông ta.

Lục Duy Tâm trừng mắt, máu trào ra khóe miệng.

“Ngươi…”

Tử Dạ thì thầm, giọng lạnh như băng:

“Ngươi nói đúng. Lệnh này thuộc về kẻ mạnh. Và ta… là kẻ mạnh hơn ngươi.”

Ông ta ngã xuống, ánh mắt còn mở trừng trừng.

Hắn rút kiếm ra, người đẫm máu, đứng giữa tuyết đêm.

Bạch Thường kinh hãi lùi lại: “Tên điên! Ngươi không phải người!”

Tử Dạ quay sang, ánh mắt như ma.

“Có lẽ ta đã không còn là người… từ ngày họ chết.”

Hắn vung kiếm lần nữa – và Bạch Thường gục xuống, máu vẽ thành vệt dài trên tuyết.

Đêm ở Dưỡng Tâm Cốc, máu nhuộm đỏ cả đất.

Xác người rải rác, gió thổi qua tạo thành tiếng hú lạnh buốt.

Tử Dạ đứng giữa cốc, trên tay vẫn nắm chặt Thanh Vân Lệnh.

Hắn ngẩng nhìn trời – trăng non vẫn treo trên cao, lạnh lẽo, vô tình.

“Cha… mẹ…” – hắn khẽ nói – “Con đã bước vào con đường không thể quay lại.”

Phía xa, một bóng trắng xuất hiện – Diệp Sơ Tâm.

Nàng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sững người.

“Tử Dạ… ngươi…”

Hắn quay lại, ánh mắt đầy máu:

“Ngươi đến trễ rồi. Tất cả bọn họ… đều chết.”

“Ngươi đã giết họ?” – Giọng nàng run rẩy.

“Phải.” – Hắn đáp lạnh – “Ai phản bội ta, ta đều giết.”

“Nhưng…” – Nàng bước tới – “Ngươi không còn là Tử Dạ ta từng biết. Ngươi đang dần biến thành quỷ.”

Hắn im lặng, rồi cười khẽ: “Nếu làm quỷ có thể báo thù, ta tình nguyện.”

Sơ Tâm rơi nước mắt, giọng nghẹn:

“Ngươi hận sư phụ ta đến vậy sao?”

Hắn đáp, từng chữ một: “Hắn giết cha mẹ ta. Không có gì để tha thứ.”

Nàng nhìn hắn rất lâu, rồi khẽ nói:

“Vậy hãy để ta cùng ngươi đi đến cùng… Dù là địa ngục, ta cũng sẽ theo.”

Hắn lặng người. Trong giây lát, ánh mắt hắn dường như mềm đi.

Nhưng rồi, hắn quay đi, giọng lạnh lẽo:

“Không cần. Người đi cùng ta… đều sẽ chết.”

Nói rồi, hắn quay lưng, rời khỏi cốc.

Tuyết lại rơi, từng bông chạm xuống vai hắn, tan ra như nước mắt.

Đêm ấy, Dưỡng Tâm Cốc hóa thành biển máu.

Gió thổi qua, đưa mùi tanh lan khắp núi.

Trên cao, trăng non trôi lặng lẽ, soi bóng một người đang đi vào đêm – cô độc, đẫm máu, và không còn đường quay lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×