Gió tuyết vẫn không ngừng rít qua rặng núi.
Tử Dạ bước đi trong đêm trắng mịt mù, dấu chân hắn in sâu trên lớp tuyết lạnh. Ba ngày, ba đêm không ngừng nghỉ. Mỗi bước đi, hơi thở hắn hóa thành khói, nặng nề như máu đông trong lồng ngực.
Trước mặt, Tuyết Sơn cao vời vợi. Đỉnh núi phủ mây, lạnh đến mức chẳng còn nghe tiếng thú rừng.
Dưới vực sâu phía đông, có một hang đá nhỏ, quanh năm bốc hơi ấm. Người trong giang hồ gọi đó là Long Tâm Động – nơi chỉ có những kẻ cùng đường mới dám trú ẩn.
Tử Dạ dừng lại trước cửa hang, mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ.
Hắn cảm nhận được – ở bên trong, có khí tức quen thuộc. Yếu ớt, nhưng không lẫn vào đâu được.
“Là nàng.”
Hắn bước vào.
Trong hang, ánh lửa nhỏ le lói, chiếu lên thân ảnh mảnh mai đang nằm nghiêng trên tảng đá, áo trắng vấy máu khô. Diệp Sơ Tâm.
Tử Dạ lao đến, quỳ xuống bên nàng. Hắn khẽ đặt tay lên trán nàng – lạnh, nhưng vẫn còn hơi thở.
“May mà ngươi chưa chết.” – Hắn thì thầm, giọng nghẹn lại.
Hắn lấy thuốc trong tay áo, nghiền ra, đắp lên vết thương. Những ngón tay run rẩy, không chỉ vì lạnh, mà vì sợ hãi – sợ nếu chậm thêm một chút, người này sẽ tan biến như giấc mơ.
Sơ Tâm khẽ rên, đôi mắt từ từ mở ra. Ánh sáng yếu ớt trong hang phản chiếu gương mặt hắn – gầy hơn, hốc hác, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như ngày đầu.
“Ngươi… tìm được ta rồi sao?” – Nàng hỏi, giọng yếu ớt.
“Ta nói rồi mà,” Tử Dạ đáp khẽ, “cho dù cả thiên hạ muốn giết ngươi, ta vẫn sẽ tìm đến.”
Một nụ cười mỏng hiện trên môi nàng. “Ngươi thật ngốc.”
“Ta vốn là kẻ ngốc.” – Hắn khẽ cười, giọng khàn – “Từ lúc gặp ngươi, ta chẳng còn biết điều gì là đúng, điều gì là sai.”
Đêm đó, Sơ Tâm ngủ yên trên vai hắn.
Tử Dạ ngồi tựa lưng vào vách đá, nhìn ánh lửa lay động. Gió thổi qua miệng hang, mang theo tiếng vọng kỳ lạ – như có ai đang gọi hắn từ sâu trong núi.
Hắn nhắm mắt, và hình ảnh mơ hồ ùa về:
– Một ngôi nhà cháy rụi.
– Tiếng người phụ nữ kêu gào: “Tử Dạ, chạy đi!”
– Một người đàn ông rút kiếm, chém vào kẻ mặc áo bào xanh có thêu hình vân mây.
– Và… ánh sáng đỏ rực của Thanh Vân Lệnh.
Hắn bật dậy, thở dốc, mồ hôi túa ra. Sơ Tâm giật mình tỉnh dậy, nhìn hắn lo lắng:
“Ngươi lại mơ thấy ác mộng sao?”
“Phải.” – Hắn nhìn xuống, giọng run run – “Ta thấy lửa, thấy máu… và thấy cha mẹ ta chết. Nhưng điều đáng sợ nhất là… người cầm kiếm giết họ mang áo của phái Thanh Vân.”
Sơ Tâm lặng đi. Nàng biết, điều đó nghĩa là gì.
Phái Thanh Vân – môn phái của nàng, của chính đạo. Còn cha mẹ hắn… có thể là những kẻ bị họ tiêu diệt.
“Ngươi… có chắc không?” – Nàng hỏi.
Tử Dạ nhìn nàng, ánh mắt trống rỗng. “Trong giấc mơ, ta nghe tiếng cha gọi: ‘Tử Dạ, chạy đi, đừng để bọn Thanh Vân bắt con.’”
Nàng im lặng, không nói thêm lời nào.
Sáng hôm sau, khi Sơ Tâm đã có thể đứng dậy, Tử Dạ nói:
“Ta phải biết sự thật. Về cha mẹ ta. Về lý do ta bị mất trí nhớ.”
“Ngươi định tìm ai?”
“Có người từng nói với ta, nếu muốn biết nguồn gốc của chính mình, hãy tìm đến Hắc Tùng Viện – nơi giấu những bí mật mà chính đạo không muốn ai biết.”
Sơ Tâm cau mày: “Hắc Tùng Viện? Đó là nơi bị phong ấn mười năm trước. Không ai còn dám bước vào. Họ nói nơi đó… từng là trại giam của Liên Minh.”
“Càng bị phong ấn, càng có thứ cần che giấu.” – Tử Dạ nói. “Ta phải đi.”
“Vậy ta đi cùng.” – Giọng nàng chắc nịch.
Tử Dạ nhìn nàng, khẽ gật đầu.
Họ lên đường trong buổi sớm. Ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua lớp tuyết mờ, chiếu lên hai bóng người sánh bước – một bạch y, một hắc y, đi vào vùng núi sâu.
Hắc Tùng Viện nằm trong khe núi Hoành Sơn, nơi quanh năm âm u, không thấy ánh sáng. Khi họ đến, cổng viện phủ đầy dây leo khô, cửa đá khắc ký hiệu hình vân lửa – dấu hiệu của Thanh Vân phái.
Tử Dạ chạm tay lên cánh cửa, cảm giác lạnh buốt.
“Ngươi thấy không?” – Hắn nói, giọng thấp. “Phái của ngươi từng phong ấn nơi này.”
“Ta biết.” – Sơ Tâm đáp khẽ. “Vì sư phụ ta từng nói: Hắc Tùng Viện giam giữ những kẻ phản nghịch, những người ‘tà tâm’ chống lại chính đạo.”
“Phản nghịch… hay là người bị giết để giữ bí mật?”
Câu hỏi của hắn khiến không khí trong hang lạnh đi vài phần.
Tử Dạ vận nội lực, đẩy cửa. Tiếng đá nặng nề vang vọng khắp không gian. Một luồng gió lạnh tràn ra, mang theo mùi tro tàn đã mục rữa từ lâu.
Bên trong, hành lang dài hun hút. Tường đá khắc chi chít những dòng chữ bị xóa.
Họ đi sâu vào, đến cuối cùng, một gian phòng lớn mở ra – chính giữa là bia mộ đen khắc mờ dòng chữ:
“Phong Trác – phản đồ Thanh Vân, bị xử trảm.”
“Tô Nhạn – tội đồ giúp phản nghịch, tru di cửu tộc.”
Sơ Tâm sững người, còn Tử Dạ thì đứng chết lặng.
Phong Trác… Tô Nhạn…
“Phong…” – hắn lặp lại – “Phong Trác… đó là tên cha ta.”
Khoảnh khắc ấy, tất cả như sụp đổ.
Tử Dạ quỳ xuống, tay run run chạm vào bia mộ. Dưới lớp bụi, vẫn còn dấu vết của chuỗi ngọc khắc hình tuyết vân – y hệt mảnh ngọc mà Sơ Tâm đang đeo.
“Không thể nào…” – nàng thốt lên – “Tô Nhạn… là mẹ ngươi sao?”
Hắn gật đầu, đôi mắt đỏ ngầu. “Và bà từng là người của phái Thanh Vân. Là sư tỷ của sư phụ ngươi.”
Sơ Tâm lùi lại, bàn tay run rẩy.
“Vậy nghĩa là…”
“Phải.” – Tử Dạ nói, giọng nghẹn – “Phái Thanh Vân đã giết cha mẹ ta. Chính đạo mà ngươi tin tưởng đã giết người vô tội.”
Không khí trong Hắc Tùng Viện như đông cứng.
Tử Dạ đấm mạnh vào bia đá, tiếng nứt vang lên, máu từ tay hắn chảy ra đỏ tươi.
“Vì sao?!” – Hắn gầm lên – “Vì sao họ giết họ?!”
Sơ Tâm im lặng, nước mắt rơi.
“Ta nhớ rồi…” – Tử Dạ nói, giọng nghẹn – “Khi ta còn nhỏ, cha ta từng nói: ‘Đừng tin vào chính đạo, vì ánh sáng đôi khi giấu bóng tối sâu hơn cả đêm.’ Ta không hiểu… cho đến bây giờ.”
Nàng bước tới, khẽ đặt tay lên vai hắn. “Tử Dạ, ta xin lỗi. Dù phái ta có sai, ta vẫn mong ngươi đừng để hận thù dẫn đường.”
Hắn quay lại, ánh mắt u tối: “Ngươi bảo ta đừng hận, nhưng nếu là ngươi, ngươi có thể tha cho những kẻ giết cha mẹ mình sao?”
Nàng cắn môi, không đáp được.
Một lúc lâu sau, Tử Dạ đứng dậy.
“Ta phải tìm kẻ ra lệnh hành quyết họ. Ta phải biết ai là người giết họ.”
Sơ Tâm nắm lấy tay hắn: “Ngươi nghĩ còn ai sống để nói?”
“Có. Một người.” – Hắn nhìn lên – “Người mang dấu vân lửa – Huyết Ảnh Trưởng Lão, kẻ từng chỉ huy đội hành hình Thanh Vân mười năm trước.”
“Ngươi định…”
“Định đi Huyết Ảnh Thành. Dù là địa ngục, ta cũng sẽ bước vào.”
Khi họ rời Hắc Tùng Viện, bầu trời đã sụp tối.
Tử Dạ không nói một lời. Chỉ có gió lạnh cuốn theo tiếng áo choàng phấp phới.
Sơ Tâm đi phía sau, nhìn bóng lưng hắn – cao lớn, cô độc, và trĩu nặng nỗi đau.
“Ngươi sẽ hận ta,” nàng khẽ nói, “khi biết hết mọi sự.”
Hắn dừng bước, quay lại: “Ngươi biết gì sao?”
Nàng cúi đầu, giọng nhỏ như gió: “Sư phụ ta… là người từng ký tên trong bản án xử trảm cha mẹ ngươi.”
Tử Dạ chết lặng.
Không gian như vỡ tan. Gió thổi qua rừng khô, kéo dài tiếng hú rợn người.
“Nói lại đi.” – Hắn lẩm bẩm, giọng run run.
“Ta không muốn giấu ngươi nữa.” – Sơ Tâm nói, nước mắt trào ra – “Sư phụ ta, Diệp Thái Hư, là người giữ ấn Thanh Vân Lệnh năm ấy. Chính ông… đã ký lệnh tử hình Phong Trác và Tô Nhạn.”
Tử Dạ đứng yên, không nói gì. Ánh mắt hắn trống rỗng, như nhìn xuyên qua cả thế giới.
Một lúc sau, hắn cười khẽ – nụ cười không có sinh khí.
“Hóa ra ông trời thích trêu người. Người ta yêu lại là đồ đệ của kẻ giết cha mẹ mình.”
“Tử Dạ…” – Sơ Tâm gọi, giọng nghẹn.
Hắn không nhìn nàng nữa.
“Ngươi đi đi.” – Hắn nói, giọng bình thản đến lạnh lẽo. – “Đừng đi cùng ta nữa. Ta không chắc mình có thể giữ kiếm khỏi chạm vào kẻ mang họ Diệp.”
Nói rồi, hắn quay lưng, bước đi giữa tuyết.
Sơ Tâm đứng lặng nhìn bóng hắn xa dần.
Gió thổi mạnh, cuốn bay mảnh ngọc trên cổ nàng – thứ từng là sợi dây kết nối giữa hai người, nay rơi xuống tuyết, vỡ làm đôi.
Nàng quỳ xuống, nước mắt hòa trong tuyết, khẽ nói:
“Cha mẹ ngươi chết vì bảo vệ bí mật Thanh Vân Lệnh… Ta đã biết, nhưng không dám nói… Vì sợ mất ngươi.”
Trên trời, tuyết rơi trắng xóa.
Giữa khung cảnh ấy, chỉ còn một bóng người quỳ gục bên mảnh ngọc vỡ, và một bóng người đi xa, mang trong tim ngọn lửa thù hận cháy âm ỉ.