phong linh truyền kỳ

Chương 1: Bước vào Hoa Linh Môn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương mù còn phủ nhẹ trên núi Linh Vân, những tia nắng đầu tiên vừa len lỏi qua những tán cây cổ thụ, tạo nên một cảnh tượng tựa như tranh thủy mặc. Lạc Như Linh đứng bên ngoài cổng Hoa Linh Môn, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh nhịp tim đang loạn nhịp.

Cô là đệ tử mới nhất của môn phái, vừa tròn mười tám tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn nhưng ánh mắt trong trẻo, lanh lợi, mang theo một chút tinh nghịch. Trong lòng, vừa háo hức, vừa lo lắng. Lần đầu tiên bước chân vào một môn phái huyền ảo nổi tiếng khắp vùng núi, mọi thứ đều là mới mẻ, từ cổng đá khắc rồng uốn lượn đến sân chính rợp bóng hoa đào nở rực rỡ.

“Ngươi là Lạc Như Linh sao?” Một giọng trầm ấm vang lên từ phía sau, nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.

Như Linh quay lại, nhìn thấy một vị sư huynh trạc tuổi cô, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt ẩn chứa sự tinh thông. “Vâng, sư huynh. Em vừa đến.” Cô cúi đầu lễ phép.

“Ngươi có biết điều đầu tiên cần học khi trở thành đệ tử Hoa Linh Môn là gì không?” Sư huynh bước tới, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của cô.

Như Linh nhún vai, bẽn lẽn: “Em… chưa biết ạ.”

Sư huynh bật cười, nhưng nụ cười lại mang một nét nghiêm trang: “Trước tiên, là tôn trọng và hiểu luật môn phái. Không được phép tùy tiện ra khỏi môn, không xâm phạm bí tích hay linh thảo mà chưa được sự cho phép. Đây là nền tảng để sống sót trong môn phái.”

Như Linh gật đầu, tự nhủ rằng sẽ ghi nhớ từng lời dặn dò. Mới bước vào môn phái, điều quan trọng là không mắc lỗi, ít nhất trong những ngày đầu.

Cô tiếp tục bước qua cổng chính, đi dọc con đường lát đá phủ rêu xanh, hai bên là những khu vườn hoa và khu trồng dược liệu của các đệ tử kỳ cựu. Hương thơm thoang thoảng của hoa Linh Trúc và Dạ Ngọc khiến cô cảm thấy dễ chịu, trong lòng dường như yên tĩnh hơn.

Một tiếng kêu vẳng lên từ phía sau, Như Linh quay lại, thấy một chú linh thú nhỏ, hình dạng giống cáo nhưng đôi mắt sáng như ngọc, đang đứng ngơ ngác trên lối đi. Nó nhìn cô chằm chằm rồi chạy vụt đi, như muốn dẫn đường. Như Linh mỉm cười, bước theo.

“Không ngờ môn phái lại có linh thú thân thiện đến vậy.” Cô thầm nghĩ, nhưng trong lòng lại nảy sinh chút tò mò: linh thú này liệu có phải là thử thách dành cho các đệ tử mới hay không?

Đang suy nghĩ, một luồng khí mạnh bất ngờ từ phía núi vọng xuống. Cây cối rung rinh, đất đá lăn nhẹ. Như Linh giật mình, ngẩng đầu nhìn về hướng núi, thấy một bóng người cao lớn xuất hiện trên đỉnh đồi. Hắn mặc áo màu lam sẫm, đường nét khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt như băng giá. Dáng đi của hắn đầy uy nghi, khiến những đệ tử khác cũng phải dừng bước nhìn theo.

“Người kia là…” một đệ tử thầm thì với bạn bên cạnh, ánh mắt vừa kính trọng vừa sợ hãi. “Trần Hạo, sơn chủ núi Linh Vân.”

Như Linh khẽ nhíu mày. Trong sách môn phái có nhắc đến Trần Hạo – một sơn chủ tài giỏi, lạnh lùng, rất ít khi xuất hiện trước đệ tử mới. Nghe nói hắn mạnh mẽ, thông minh, nhưng cũng rất nghiêm khắc, đôi khi khiến người khác nể sợ.

Bóng người ấy bước xuống núi, như từng bước đều có sức nặng riêng, ánh mắt lướt qua Như Linh, dừng lại trong khoảnh khắc. Cô cảm thấy tim mình như lỡ một nhịp. Không hiểu sao, ánh mắt lạnh lùng ấy lại khiến cô vừa sợ vừa tò mò.

Ngay sau đó, Trần Hạo dừng lại trước Như Linh, giọng trầm thấp: “Ngươi là đệ tử mới? Hãy nhớ, đừng tùy tiện đi một mình vào núi Linh Vân. Linh thảo quý giá, nhưng cũng nguy hiểm không kém.”

Như Linh cúi đầu, lời dặn dò của sơn chủ khiến cô vừa kính nể vừa lo lắng. “Vâng, em sẽ cẩn thận ạ.”

Sau buổi gặp gỡ, Như Linh được dẫn vào khu hành chính môn phái, nơi các sư huynh sư tỷ đang dạy các kỹ năng cơ bản: luyện khí, trồng dược liệu, thuần dưỡng linh thú. Cô nhanh chóng hòa nhập, đặc biệt là khi được giao nhiệm vụ chăm sóc một linh thú nhỏ, một chú nhím bảy màu với ánh mắt lanh lợi.

Những ngày đầu trong môn phái trôi qua, Như Linh học hỏi chăm chỉ. Cô tập luyện từ sáng đến tối, từng bước thuần thục những kỹ năng cơ bản, từ cách rải dược liệu, nhận biết linh thảo quý hiếm, đến việc huấn luyện linh thú nhỏ.

Một buổi chiều, khi cô đang chăm sóc vườn dược liệu, Trần Hạo lại xuất hiện, đứng lặng lẽ bên lối đi. Ánh mắt hắn dõi theo từng cử chỉ của cô, nhưng không nói gì. Như Linh cảm thấy vừa lạ lẫm, vừa ấm áp. Dường như sự hiện diện lạnh lùng ấy lại trở thành động lực khiến cô cố gắng hơn.

Ngày qua ngày, Như Linh dần nhận ra, môn phái Hoa Linh không chỉ là nơi học thuật và tu luyện. Nó còn là nơi dạy cách sống, cách quan tâm người khác, và quan trọng nhất, là nơi cô sẽ gặp những con người, những sinh linh huyền bí, cùng nhau tạo nên một thế giới vừa đẹp vừa kỳ diệu.

Buổi tối, sau khi kết thúc mọi công việc, cô đứng trên ban công, nhìn về núi Linh Vân, nơi bóng Trần Hạo còn khuất sau rặng thông. Cô mỉm cười, trong lòng có một cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp. Đây mới chỉ là khởi đầu, nhưng Như Linh biết rằng, hành trình của cô trong Hoa Linh Môn sẽ còn dài, còn thử thách, và cũng đầy kỳ diệu.

Trước mắt cô, một thế giới huyền ảo, nơi linh thảo nở rộ, linh thú tung tăng, và những câu chuyện kỳ diệu đang chờ đợi. Và quan trọng nhất, nơi cô sẽ dần gặp gỡ người mà trái tim mình chưa biết rằng sẽ rung động đến mức nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×