phong linh truyền kỳ

Chương 2: Bí ẩn linh thảo núi Linh Vân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sớm hôm sau, núi Linh Vân vẫn chìm trong màn sương mỏng, tạo nên một cảnh tượng vừa huyền ảo vừa mơ màng. Lạc Như Linh khoác áo luyện công, xách giỏ nhỏ đựng linh thảo, bước từng bước thận trọng trên con đường mòn dẫn sâu vào rừng. Cô đã được sư huynh nhắc nhở rằng khu vực trung tâm núi Linh Vân chứa nhiều loại linh thảo quý hiếm, nhưng cũng ẩn chứa nguy hiểm mà đệ tử mới phải cảnh giác.

Cô dừng chân bên gốc cây cổ thụ, nơi ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu rọi, soi rõ từng giọt sương trên lá. Như Linh cúi xuống, nghiêng đầu ngắm một loài thảo dược màu tím nhạt, tỏa hương thơm dịu dàng. “Đúng là linh thảo tuyệt đẹp… nhưng cũng dễ bị tổn thương nếu không thu hoạch cẩn thận,” cô thầm nghĩ.

Bỗng nhiên, từ phía rừng rậm, vang lên tiếng động nhẹ, như tiếng lá xào xạc. Như Linh giật mình, ngẩng đầu, ánh mắt nhanh nhẹn dò xét xung quanh. Một bóng người thấp thoáng sau những tán cây, lặng lẽ theo dõi. Cô cảm thấy hơi thở trở nên gấp gáp, nhưng nhắc nhở bản thân: Đây là núi Linh Vân, đừng để sợ hãi chi phối.

“Xin chào…” một giọng trầm lạnh vang lên, nhưng đủ gần để làm Như Linh thót tim. Cô quay lại, thấy Trần Hạo đứng trên một phiến đá nhỏ, ánh mắt như băng giá nhưng lại đầy quan sát.

“Ngươi đi một mình sao?” Hắn bước xuống, dáng đi uy nghi, nhưng nhanh nhẹn như gió.

Như Linh hít một hơi, cố nở nụ cười lễ phép: “Vâng, sư huynh đã nhắc em cẩn thận, nhưng… em muốn tự mình tìm linh thảo quý.”

Trần Hạo nhíu mày, ánh mắt sắc bén dõi theo từng cử chỉ của cô. “Đừng coi thường núi Linh Vân. Linh thảo quý không chỉ khó tìm mà còn bị tà khí bảo vệ. Ngươi chưa đủ kinh nghiệm.”

Như Linh cảm thấy một làn sóng hồi hộp chạy dọc sống lưng, nhưng trong lòng lại trào lên một sự quyết tâm. “Em sẽ cẩn thận, nhưng em không muốn nhờ người khác. Nếu không thử, sao biết được mình có thể làm được?”

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Trần Hạo nhìn cô, như đang đánh giá quyết tâm và tính cách của đệ tử mới. Cuối cùng, hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, và bước sang bên, tạo khoảng cách nhưng vẫn giữ tầm quan sát.

Cả hai cùng tiến sâu vào rừng, nơi ánh sáng mặt trời bị tán lá che khuất, chỉ còn vài tia lấp lóa rọi xuống những bụi cây. Linh thảo mọc rải rác, màu sắc rực rỡ, tỏa hương thơm kỳ lạ. Như Linh cẩn thận nhặt từng cây, đặt vào giỏ nhỏ, mắt dõi theo mọi chuyển động xung quanh.

Đột nhiên, từ phía trước vang lên một tiếng rên rỉ nho nhỏ, như tiếng động của một linh thú bị thương. Như Linh liền cúi xuống, theo hướng âm thanh, và thấy một sinh vật nhỏ, hình dáng giống thỏ nhưng hai tai dài vắt ngược ra sau, mắt lim dim. Nó bị vướng vào một bông dây độc của linh thảo, cơ thể run rẩy.

“Ồ… linh thú nhỏ!” Như Linh thốt lên, vừa sợ vừa lo. Cô khẽ hít một hơi, rồi nhẹ nhàng tiến tới, tay run run nhưng vẫn cẩn thận gỡ bông dây độc ra. Sinh vật nhỏ kêu lên một tiếng, nhảy vào lòng cô như cảm nhận được sự an toàn.

Trần Hạo đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn chăm chú, không nói gì nhưng rõ ràng quan sát từng động tác của cô. “Cẩn thận… một sơ suất là dây độc sẽ làm ngươi bị thương.”

Như Linh liếc nhìn hắn, thấy một nụ cười hiếm hoi thoáng qua trên khuôn mặt nghiêm nghị của sơn chủ. Cô bất giác đỏ mặt, cảm thấy tim mình loạn nhịp. Sinh vật nhỏ trong tay cô, tai vểnh lên, như đang cưng chiều nữ chính, nhảy lên vai cô và kêu vài tiếng líu lo.

“Ngươi… định đặt tên cho nó sao?” Trần Hạo hỏi, giọng trầm thấp nhưng hơi tò mò.

Như Linh gật đầu: “Vâng, em muốn gọi nó là ‘Băng Ngọc’. Tai dài như băng, mắt sáng như ngọc.”

Hắn khẽ gật, không nói thêm, ánh mắt vẫn dõi theo cô. Như Linh cảm thấy một luồng cảm giác ấm áp lạ thường, nhưng nhanh chóng tự nhủ: Không nên suy nghĩ lung tung. Trước hết là hoàn thành nhiệm vụ thu thập linh thảo.

Cả hai tiếp tục đi sâu vào rừng, với Như Linh ôm giỏ linh thảo và Băng Ngọc trên vai, Trần Hạo đi bên cạnh. Ánh nắng dần yếu, bóng râm dài hơn, tạo nên cảm giác huyền bí. Một bông linh thảo màu tím nhạt thu hút ánh mắt cô. Khi cô cúi xuống hái, mặt đất đột ngột rung nhẹ, bầu không khí xung quanh trở nên u ám.

“Tà khí…” Trần Hạo nói, giọng trầm thấp. Ông rút thanh kiếm ánh bạc, đứng trước Như Linh, ánh mắt cảnh giác.

Như Linh giật mình, nhìn quanh, thấy một lớp sương tím mỏng dày đặc quanh gốc cây. Những bóng ma mờ ảo hiện ra, uốn lượn, như muốn bảo vệ bông linh thảo. Cô run rẩy, nhưng cố nắm lấy tay Băng Ngọc, hít sâu. “Em sẽ không sợ!”

Trần Hạo nhẹ giọng: “Đừng chỉ dựa vào lòng dũng cảm. Học cách phối hợp, quan sát, và… tin vào bản thân. Giữ bình tĩnh!”

Cô hít sâu, kết hợp sự dũng cảm và trí thông minh vừa học, di chuyển theo nhịp thanh kiếm của Trần Hạo. Chỉ vài động tác, bóng ma dần bị thanh kiếm ánh bạc đẩy lùi, lớp sương tan biến. Như Linh cảm thấy tim đập mạnh, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt dần trở nên sáng rực.

Trần Hạo nhìn cô, đôi mắt như băng lặng lẽ ấm lại. “Không tồi. Ngươi đã biết cách phối hợp. Đây là khởi đầu tốt.”

Như Linh đỏ mặt, cúi đầu: “Cảm ơn sư huynh… ý… sơn chủ.” Cô vụng về, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác tự hào. Đây là lần đầu tiên cô chiến thắng thử thách mà không bị thương, nhờ chính mình và sự dẫn dắt của Trần Hạo.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, chiếu những tia nắng cuối cùng xuyên qua tán rừng, Như Linh và Trần Hạo bước ra khỏi khu vực tà khí, giỏ linh thảo đầy ắp, Băng Ngọc ngoan ngoãn trên vai. Không gian rừng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng gió rì rào và tiếng chim rừng.

“Ngày đầu tiên đã kết thúc,” Trần Hạo nói, giọng trầm mà dịu. “Ngươi có thấy mệt không?”

Như Linh lắc đầu, ánh mắt sáng lên: “Dù mệt, nhưng em thấy rất vui. Em muốn học thêm… để có thể tự mình bảo vệ linh thảo và linh thú.”

Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt có chút khó nắm bắt: “Tốt. Đây mới chỉ là bước đầu. Núi Linh Vân còn nhiều bí ẩn và thử thách đang chờ ngươi.”

Cô cười, cảm thấy tim mình ấm áp. Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, bóng hai người in trên nền rừng, trông vừa đối lập vừa hòa hợp. Như Linh biết, hành trình trong núi Linh Vân sẽ còn dài, nhưng cô không còn sợ hãi. Bởi bên cạnh cô, có Trần Hạo – lạnh lùng nhưng luôn quan sát, bảo vệ, và có lẽ… đang dần để mắt đến cô.

Băng Ngọc kêu lên một tiếng nhỏ, nhảy vào lòng cô, như muốn nhắc nhở rằng, hành trình này vừa bắt đầu, nhưng đầy kỳ diệu và bất ngờ. Và Như Linh, với ánh mắt sáng rực, cảm nhận được một điều chắc chắn: thế giới huyền bí này, và người đứng cạnh cô, sẽ thay đổi cuộc đời cô mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×