Sáng sớm, rừng Linh Hỏa tĩnh lặng trong làn sương mỏng. Như Linh thức dậy từ sớm, ôm giỏ linh thảo và Băng Ngọc, hồ ly nhỏ theo sát. Cô vẫn cảm thấy hồi hộp sau thử thách hôm qua – trái tim vẫn đập mạnh mỗi khi nhớ ánh mắt dõi theo cô của Trần Hạo. Hôm nay, họ được phép tiến sâu vào khu rừng để tìm linh thảo quý hiếm, nhưng theo lời đồn, rừng còn ẩn chứa cổ vật cổ xưa, có thể mang đến sức mạnh kỳ lạ cho đệ tử nào khám phá ra.
Trần Hạo đứng chờ ở lối vào, áo khoác bay nhẹ theo gió, ánh mắt sắc bén nhưng dường như có chút dịu dàng khi nhìn Như Linh. “Chuẩn bị chưa?” Hắn hỏi, giọng trầm lạnh.
“Em sẵn sàng rồi.” Như Linh hít một hơi thật sâu, cảm giác hồi hộp xen lẫn phấn khích. Cô biết, đây có thể là cơ hội để chứng minh năng lực, đồng thời khám phá thêm bí ẩn cổ vật trong rừng.
Họ bước vào rừng, nơi ánh sáng mặt trời xuyên qua tán lá rậm rạp, chiếu những tia sáng lấp lóa trên mặt đất. Rừng Linh Hỏa vẫn giữ được vẻ huyền bí, tiếng chim, tiếng suối róc rách hòa cùng hương hoa cháy rực rỡ, tạo cảm giác vừa sợ hãi vừa thích thú.
Băng Ngọc nhảy lên vai cô, đôi mắt sáng rực soi đường, hồ ly nhỏ lướt qua từng gốc cây, cảnh giác xung quanh. Như Linh thầm nhủ: Không được chủ quan. Mọi thứ trong rừng đều có thể ẩn chứa nguy hiểm.
Đi được một đoạn, họ đến một khu vực lòng chảo, nơi cây cối thưa thớt, đất đỏ rực, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua, tạo nên bức tranh huyền ảo. Giữa khu đất, một tảng đá lớn, phủ rêu xanh, có khắc những ký tự cổ. Trần Hạo dừng lại, ánh mắt sắc bén quan sát.
“Đây có thể là dấu hiệu cổ vật.” Hắn nói, giọng trầm. “Ngươi phải cực kỳ cẩn thận, không thể chạm bừa bãi.”
Như Linh cúi xuống, quan sát tảng đá, thấy một khe hở nhỏ giữa các lớp rêu. Cô nhấc nhẹ rêu ra, phát hiện một viên ngọc nhỏ phát sáng màu tím nhạt, như chứa năng lượng dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Băng Ngọc kêu nhỏ, hồ ly nhảy lên vai cô, dường như cảm nhận được sự đặc biệt của viên ngọc.
“Cẩn thận…” Trần Hạo nói, đặt tay lên vai cô, không cản trở nhưng hỗ trợ cân bằng. Như Linh đỏ mặt, hít sâu, dùng đôi tay khéo léo nhấc viên ngọc ra khỏi khe đá. Ngay khi chạm vào, một luồng ánh sáng dịu dàng lan ra quanh viên ngọc, ánh lên những ký tự bay lượn quanh không gian. Cô cảm nhận năng lượng cổ xưa thấm vào cơ thể, vừa mạnh mẽ vừa ấm áp.
Bỗng nhiên, từ phía sau, tiếng gầm gừ vang lên. Một sinh vật hình rồng nhỏ xuất hiện, thân phủ vảy ánh lửa đỏ rực, mắt đỏ rực soi thẳng về phía Như Linh. “Ma khí tăng cao…” cô thầm nghĩ, tim đập nhanh.
Trần Hạo rút thanh kiếm ánh bạc, đứng trước cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng tràn đầy quyết tâm bảo vệ. “Ngươi làm tốt, bây giờ là lúc phối hợp.”
Như Linh hít sâu, kết hợp Băng Ngọc nhảy lên vai, hồ ly nhỏ lao về phía sinh vật, tạo sự phân tán chú ý. Cô sử dụng linh thảo quý vừa thu thập để chế ngự năng lượng ma khí của sinh vật, di chuyển khéo léo theo hướng dẫn từ Trần Hạo. Sinh vật gầm lên, ánh mắt đỏ rực, nhưng dần lùi lại khi Như Linh phối hợp linh thú và kỹ năng thuần thảo.
“Xuất sắc…” Trần Hạo thốt lên, khóe môi hơi cong – biểu hiện hiếm thấy. Như Linh đỏ mặt, tim đập mạnh, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cô phối hợp hoàn hảo với linh thú và đối phó sinh vật ma khí mạnh như vậy.
Sau khi sinh vật lùi lại, không gian xung quanh tĩnh lặng, ánh sáng tím từ viên ngọc phát ra dịu lại. Như Linh cẩn thận đặt viên ngọc vào giỏ, tim vẫn còn đập nhanh, cảm giác vừa lo sợ vừa hưng phấn.
Trần Hạo tiến tới gần, ánh mắt dõi theo cô. “Ngươi xử lý tốt. Nhưng phải nhớ, năng lượng cổ vật mạnh, không thể tùy tiện sử dụng. Ngươi đã chứng tỏ năng lực và sự thông minh.”
Như Linh cúi đầu, đỏ mặt: “Em sẽ cẩn thận, sơn chủ.” Cô cảm nhận luồng ấm áp từ sự hiện diện của hắn, tim đập nhanh. Băng Ngọc kêu nhỏ, hồ ly nhảy lên vai cô, như cùng chia sẻ niềm vui chiến thắng.
Tiếp tục khám phá, họ phát hiện thêm hai cổ vật nhỏ khác, một viên pha lê xanh và một chiếc vòng bạc khắc ký tự cổ. Mỗi cổ vật phát ra năng lượng nhẹ, khiến không gian xung quanh rung động, tạo nên cảnh tượng huyền ảo. Như Linh khéo léo nhặt từng món, đồng thời quan sát linh thú và xung quanh để tránh nguy hiểm.
Trên đường trở về, một luồng gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa và khí huyền bí. Trần Hạo đứng cạnh cô, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng: “Ngươi hôm nay đã chứng tỏ bản lĩnh. Linh thú phối hợp tốt, kỹ năng tiến bộ, và đặc biệt… can đảm.”
Như Linh đỏ mặt, cúi đầu, tim đập mạnh. “Cảm ơn sơn chủ… Em… sẽ cố gắng hơn nữa.”
Buổi chiều, khi ánh hoàng hôn chiếu qua rừng Linh Hỏa, Như Linh ngồi trên tảng đá, Băng Ngọc cuộn tròn bên cạnh, hồ ly nằm gọn trong giỏ. Cô nhìn viên ngọc tím nhạt, pha lê xanh và vòng bạc, cảm nhận sức mạnh dịu dàng nhưng tiềm ẩn bên trong.
Trong lòng cô, một suy nghĩ chắc chắn nhưng nhẹ nhàng: Hành trình tại Hoa Linh Môn vẫn còn dài, nhưng với linh thú, cổ vật và sự dõi theo của Trần Hạo, em sẽ trở nên mạnh mẽ. Và trái tim em, có lẽ đã bắt đầu rung động vì hắn.
Rừng Linh Hỏa, linh thảo quý hiếm, sinh vật ma khí và cổ vật cổ xưa hôm nay sẽ trở thành ký ức quan trọng trong chuỗi hành trình của Như Linh, nơi cô sẽ dần trưởng thành, chứng minh năng lực và tìm thấy tình cảm ngọt ngào đang nảy nở giữa thế giới huyền ảo này.