phong linh truyền kỳ

Chương 5: Cuộc thi trong rừng Linh Hỏa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh, ánh nắng xuyên qua tán lá rừng Hoa Linh Môn, chiếu rọi xuống sân tập. Sư huynh trưởng cầm chiếc trống đồng, ra hiệu cho các đệ tử mới tập trung. Lạc Như Linh bước ra sân, ôm Băng Ngọc trên vai, hồ ly nhỏ đi theo sát. Trong lòng cô vừa hồi hộp vừa háo hức.

“Hôm nay, các ngươi sẽ tham gia cuộc thi rừng Linh Hỏa,” sư huynh trưởng nói, giọng trầm nghiêm nhưng rộn ràng. “Đây là cơ hội để các đệ tử mới chứng minh kỹ năng, phối hợp với linh thú, đồng thời học cách thích ứng với môi trường huyền bí. Cuộc thi sẽ gồm ba phần: vượt địa hình, thu thập linh thảo quý và chiến đấu với sinh vật ma khí.”

Như Linh hít sâu, ánh mắt sáng rực. Đây là cơ hội lớn để chứng minh năng lực và thậm chí ghi điểm trong mắt Trần Hạo. Cô liếc về phía sơn chủ, thấy hắn đứng bên rìa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo. Tim cô đập mạnh, nhưng sự quyết tâm trỗi dậy khiến cô vững vàng hơn.

Các đệ tử được dẫn vào rừng Linh Hỏa, nơi nổi tiếng với địa hình hiểm trở, cây cối rậm rạp, và những luồng khí huyền bí biến đổi liên tục. Ngay khi bước vào rừng, Như Linh nhận ra, không gian khác hẳn với khu vực hang động hôm qua: mùi khói nhẹ từ những bông hoa cháy rực rỡ, tiếng chim rừng lạ, ánh sáng mặt trời yếu ớt xuyên qua tán lá dày đặc.

“Băng Ngọc, hồ ly, hãy cảnh giác.” Cô thầm nhắc, linh thú lập tức chạy về phía trước, soi đường, nhảy qua từng tảng đá và bụi cây.

Phần thử thách đầu tiên: vượt địa hình hiểm trở. Đường đi trơn trượt, đá rêu phủ đầy, những hố sâu ẩn hiện dưới lá khô. Như Linh tập trung quan sát, đặt chân từng bước, đồng thời kết hợp linh thú giúp giữ thăng bằng.

Một đệ tử khác trượt chân, té nhào, khiến mọi người giật mình. Như Linh thở ra, tự nhủ: Không được sao nhãng, phải tập trung tối đa. Băng Ngọc nhảy lên vai cô, hồ ly nhỏ đi sát, như nhắc nhở cô luôn cẩn trọng.

Đi qua một đoạn đường, họ gặp một cây cổ thụ chắn ngang lối đi, rễ cây vươn ra như muốn ngăn chặn ai đi qua. Như Linh nhảy lên, đặt chân nhẹ nhàng trên rễ, đồng thời dùng tay đẩy dây leo để mở đường. Bỗng dưng, từ gốc cây, một sinh vật hình rắn ánh vàng xuất hiện, thân quấn chặt vào rễ.

“Ma khí!” cô thốt lên, tim đập nhanh. Sinh vật hừ nhẹ, ánh mắt đỏ rực, dường như cảnh báo. Như Linh hít sâu, nhớ lời dặn Trần Hạo: Quan sát, bình tĩnh, kết hợp linh thú.

Cô khẽ nghiêng người, kết hợp Băng Ngọc nhảy lên vai, hồ ly nhỏ lao về phía sinh vật, tạo sự phân tán chú ý. Chỉ vài động tác nhẹ nhàng, sinh vật lùi lại, để Như Linh đi qua, lòng cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc: đây là lần đầu tiên cô phối hợp linh thú vượt qua thử thách sinh vật ma khí một cách thành công.

Phần thử thách thứ hai: thu thập linh thảo quý hiếm. Rừng Linh Hỏa chứa nhiều loại linh thảo chỉ nở dưới ánh sáng mờ ảo, có mùi hương đặc trưng. Như Linh nhận ra một bụi linh thảo đỏ rực, tỏa ánh sáng như lửa, nhưng xung quanh là luồng khí nhẹ tím mờ.

“Cẩn thận…” Trần Hạo nói từ xa, ánh mắt dõi theo. Như Linh hít sâu, áp dụng kỹ năng thu thập học được, kết hợp linh thú dẫn đường, khéo léo hái linh thảo mà không kích hoạt tà khí. Bụi linh thảo rung rinh, nhưng không hề hấn gì. Cô thở phào nhẹ nhõm, tim đập mạnh nhưng hạnh phúc.

Trong lúc cô tập trung thu thập, Băng Ngọc nhảy lên một bụi khác, phát hiện thêm một cây linh thảo nhỏ màu tím nhạt, ánh sáng dịu dàng. Như Linh cười, đồng thời khen linh thú: “Cậu thật thông minh!” Hồ ly nhỏ kêu lên, như đáp lại, nhảy qua tảng đá gần đó.

Phần thử thách cuối cùng: chiến đấu với sinh vật ma khí mạnh hơn. Một sinh vật lớn, thân hình giống rồng nhỏ, thân phủ vảy ánh lửa, mắt đỏ rực hiện ra, tỏa luồng khí mạnh. Đệ tử nào không chuẩn bị kỹ dễ bị hất ngã.

Như Linh cảm thấy tim đập nhanh. Đây là thử thách khó nhất, nhưng cô biết không được sợ hãi. Cô hít sâu, đặt tay lên giỏ linh thảo, tập trung năng lực bản thân và linh thú. Băng Ngọc nhảy lên vai, hồ ly nhỏ lao về phía sinh vật, tạo sự phân tán chú ý.

Cô di chuyển nhẹ nhàng, khéo léo né tránh các cú vung móng lửa, đồng thời dùng tay rải linh thảo để làm dịu sinh vật. Từng bước, từng cú di chuyển, Như Linh phối hợp linh thú khéo léo, sinh vật dần lùi lại. Cuối cùng, cô dùng chút pháp thuật cơ bản, hướng sinh vật về phía một khu vực an toàn, thành công hoàn thành nhiệm vụ.

Trần Hạo đứng phía xa, ánh mắt khóe môi hơi cong – biểu hiện hiếm thấy của sự hài lòng. Như Linh đỏ mặt, cúi đầu, tim đập nhanh, nhưng hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể. Đây là lần đầu tiên cô đối diện thử thách mạnh như vậy, nhưng nhờ sự phối hợp linh thú và kỹ năng bản thân, cô đã thành công.

Khi cuộc thi kết thúc, sư huynh trưởng đứng giữa sân, nở nụ cười: “Những đệ tử xuất sắc sẽ được quyền rèn luyện thêm trong khu vực linh thảo quý hiếm, còn lại sẽ tiếp tục luyện tập. Như Linh, ngươi đã hoàn thành xuất sắc.”

Như Linh mỉm cười, giơ giỏ linh thảo đầy ắp lên, ánh mắt sáng rực. Cô nhìn Băng Ngọc và hồ ly nhỏ, cảm thấy tự hào và hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cô trải qua một thử thách thực sự, nhưng không đơn độc – luôn có linh thú và sự dõi theo âm thầm của Trần Hạo.

Buổi chiều, khi ánh hoàng hôn chiếu rọi qua rừng Linh Hỏa, Như Linh ngồi trên một tảng đá, Băng Ngọc cuộn tròn bên cạnh, hồ ly nằm gọn trong giỏ. Cô nhìn về phía Trần Hạo, thấy hắn đứng xa, ánh mắt lặng lẽ quan sát. Cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp lan tỏa, trái tim cô dường như rung động nhẹ nhàng.

Trong lòng cô, một suy nghĩ nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: Hành trình tại Hoa Linh Môn còn dài, nhưng với linh thú, với kỹ năng và với sự dõi theo của Trần Hạo, em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Và trái tim em, có lẽ đã bắt đầu rung động vì hắn.

Rừng Linh Hỏa, linh thảo quý hiếm, sinh vật ma khí và những thử thách đầy kỳ bí hôm nay sẽ trở thành ký ức đầu tiên của Như Linh trong chuỗi hành trình tại Hoa Linh Môn, nơi cô sẽ dần trưởng thành, chứng minh năng lực và tìm thấy tình cảm ngọt ngào đang nảy nở giữa thế giới huyền ảo này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×