Sương mù buổi sáng còn vương trên tán lá rừng Linh Hỏa, ánh nắng yếu ớt xuyên qua từng kẽ lá, tạo nên những tia sáng lấp lóa trên mặt đất. Lạc Như Linh đứng trước lối mòn dẫn vào sâu hơn trong rừng, Băng Ngọc cuộn tròn trên vai, hồ ly nhỏ lướt qua từng gốc cây, đôi mắt sáng rực soi đường. Trong lòng cô vẫn còn hồi hộp sau khi năng lực tiềm ẩn thức tỉnh hôm qua, nhưng hôm nay, sư huynh trưởng thông báo sẽ đối mặt với Ma Linh, một sinh vật ma khí mạnh ẩn trong rừng Linh Hỏa.
Trần Hạo đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng dõi theo, giọng trầm: “Ngươi đã sẵn sàng chưa? Ma Linh không chỉ mạnh, mà còn tinh ranh, dễ đánh lừa đệ tử chưa thuần thục.”
“Em sẵn sàng rồi, sơn chủ.” Như Linh hít sâu, ánh mắt kiên định. Cô biết, đây là cơ hội để chứng minh năng lực và can đảm, cũng là bước tiến để chứng tỏ bản lĩnh trước Trần Hạo.
Họ bước vào khu vực rừng Linh Hỏa sâu hơn, nơi ánh sáng yếu ớt, không gian tĩnh lặng đầy hồi hộp. Tiếng chim dường như im bặt, chỉ còn tiếng gió thổi qua lá rừng. Sương mù đặc quánh, ánh sáng từ cổ vật trong giỏ Như Linh tỏa ra dịu dàng nhưng rõ ràng, soi đường đi.
Băng Ngọc nhảy lên vai cô, hồ ly nhỏ lao về phía trước, cảnh giác xung quanh. Như Linh nhắm mắt hít sâu, kết hợp năng lực tiềm ẩn thức tỉnh, cảm nhận từng luồng năng lượng quanh mình. Cô biết, Ma Linh đang rình rập đâu đó.
Đi thêm một quãng, không gian mở ra trước mặt là một khoảng đất trống, xung quanh là cây cổ thụ cao vút, rễ cây quấn chằng chịt như muốn ngăn người lạ. Ở giữa, một bóng đen khổng lồ xuất hiện, hình dạng mờ ảo nhưng to lớn, ánh mắt đỏ rực soi thẳng về phía Như Linh.
“Ma Linh…” cô thầm thì, tim đập mạnh. Sinh vật phát ra luồng ma khí nặng nề, khiến không gian xung quanh run động.
Trần Hạo rút kiếm ánh bạc, đứng chắn trước, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn sau là sự quan tâm âm thầm. “Đừng hoảng sợ. Nhớ phối hợp với linh thú và cổ vật.”
Như Linh hít sâu, Băng Ngọc kêu nhỏ, hồ ly lao về phía trước phân tán chú ý. Cô đặt tay lên viên ngọc tím nhạt, ánh sáng tỏa ra, tạo lá chắn bảo vệ. Đồng thời, cô dùng pha lê xanh và vòng bạc khắc ký tự cổ, năng lực lan tỏa, tinh thần minh mẫn, mắt nhìn thấu sương mù.
Ma Linh gầm lên, lao tới, cánh tay khổng lồ quét qua mặt đất, đất đá tung lên. Như Linh di chuyển khéo léo, né tránh, phối hợp linh thú nhảy lên tảng đá, đồng thời dùng năng lực cổ vật điều khiển luồng năng lượng, tạo ra các luồng ánh sáng chặn đòn tấn công.
Bên cạnh, Trần Hạo lao tới, kiếm ánh bạc vung lên, đánh bật những cú quét mạnh của Ma Linh, bảo vệ Như Linh. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhưng ẩn sau là sự quan tâm sâu sắc. Như Linh đỏ mặt, tim đập nhanh, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc khi nhận ra hắn luôn đứng bên cạnh, âm thầm bảo vệ.
Ma Linh tinh ranh, ánh mắt đỏ rực, tấn công nhanh và biến hóa khôn lường. Như Linh kết hợp năng lực tiềm ẩn và linh thú, nhảy qua tảng đá, tạo khoảng trống, đồng thời dùng năng lực cổ vật tăng sức mạnh cho Băng Ngọc và hồ ly, khiến linh thú trở nên linh hoạt hơn, tạo ra sự phối hợp ăn ý.
Một cú vung lớn từ Ma Linh khiến đất đá văng tung tóe, Như Linh nhảy lên, Băng Ngọc lao xuống trước mặt cô, chặn một phần ma khí. Hồ ly nhỏ lao vào bên cạnh, tấn công Ma Linh nhẹ nhàng nhưng khéo léo, tạo sự phân tán chú ý. Cô thở ra, nhắm mắt tập trung, tay đặt lên pha lê xanh, năng lực lan tỏa khắp cơ thể, tăng sức mạnh và sự nhạy bén.
Một lát sau, Ma Linh bắt đầu suy yếu trước sự phối hợp ăn ý của Như Linh, linh thú và năng lực cổ vật. Sinh vật gầm lên, nhưng dần lùi lại, ánh mắt đỏ rực yếu dần. Như Linh dùng cổ vật tập trung năng lượng, tạo ra luồng sáng tím mạnh, ép Ma Linh vào một khu vực an toàn, cuối cùng sinh vật phải rút lui vào bóng tối.
Trần Hạo tiến lại, ánh mắt khóe môi hơi cong – một biểu hiện hiếm thấy của sự hài lòng. “Ngươi… đã vượt qua thử thách. Năng lực phối hợp linh thú và cổ vật rất tốt.”
Như Linh đỏ mặt, cúi đầu: “Em… sẽ tiếp tục luyện tập, sơn chủ.” Tim cô đập nhanh, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Băng Ngọc kêu nhỏ, hồ ly nhảy lên vai, như muốn nói: Chúng ta làm được rồi.
Sau khi ổn định, Như Linh và Trần Hạo cùng kiểm tra cổ vật và linh thú, ánh mắt dõi nhau đầy ẩn ý. Hắn không nói gì nhiều, nhưng hành động âm thầm bảo vệ cô khiến trái tim Như Linh rung động. Cô nhận ra, sức mạnh vừa thức tỉnh chỉ là bước khởi đầu, hành trình trước mắt còn nhiều thử thách hơn nữa.
Buổi chiều, ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua tán lá rừng Linh Hỏa, Như Linh ngồi trên tảng đá, ngắm ánh sáng dịu dàng từ cổ vật và linh thú quanh mình. Cô cảm nhận rõ rệt sự trưởng thành, sức mạnh tiềm ẩn và niềm hạnh phúc khi được Trần Hạo dõi theo, bảo vệ.
Trong lòng cô, một suy nghĩ chắc chắn: Hành trình tại Hoa Linh Môn còn dài, nhưng em sẽ không sợ hãi. Linh thú, cổ vật và Trần Hạo sẽ luôn là đồng hành. Và trái tim em, có lẽ đã rung động mạnh mẽ với hắn…
Rừng Linh Hỏa, linh thảo quý hiếm, sinh vật ma khí và cổ vật cổ xưa hôm nay sẽ trở thành ký ức quan trọng, nơi Như Linh dần trưởng thành, khám phá năng lực, và tìm thấy tình cảm ngọt ngào đang nảy nở giữa thế giới huyền ảo này.