Sáng sớm, ánh nắng len qua khung cửa sổ nhỏ của căn phòng yên tĩnh, chiếu lên những bình thuốc xếp ngay ngắn trên kệ. Nữ chính, Lâm Tử Nhi, đang cẩn thận phân loại những thảo dược vừa mua về. Đôi tay nhỏ nhắn của cô khéo léo nhấc từng lá thuốc, ngửi từng mùi hương riêng, như thể cả thế giới này chỉ còn mình cô và mùi hương của những dược liệu ấy.
“Từ lâu, Tử Nhi chưa hề có một ngày nghỉ trọn vẹn,” cô thầm nghĩ. Căn phòng nhỏ bé nhưng gọn gàng, hệt như tính cách của cô: đơn giản, sạch sẽ, và đầy trật tự. Mỗi ngày của cô trôi qua giữa những viên thuốc, các vị thảo mộc và những bệnh nhân cần chữa trị. Không giàu sang, không phô trương, nhưng cô sống bình yên và tự hào về những gì mình làm.
Đột nhiên, tiếng động ầm ầm vang lên từ ngoài đường. Lâm Tử Nhi liếc nhìn qua cửa sổ, và mắt cô chợt mở to. Một chiếc xe hơi đen bóng đang lao vun vút trên con phố nhỏ, lốp xe kêu ken két trên mặt đường ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Trong tích tắc, một người đàn ông bước ra giữa đường, tay cầm cặp tài liệu. Chiếc xe trượt dài, suýt chút nữa đâm trúng người đó.
“Cẩn thận!” Lâm Tử Nhi hét lên, nhưng chỉ là tiếng thét vô vọng. Bản năng của một thầy thuốc và một người quan sát nhạy bén khiến cô không thể đứng yên. Cô vội chạy ra ngoài, chân chạm đất lạnh ướt mưa, áo choàng bay phất phới phía sau.
Trên đường, người đàn ông trượt chân, ngã nhào về phía cô. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhưng Lâm Tử Nhi đã kịp dang tay, giữ lấy vai anh, đồng thời dùng chân đỡ lấy cơ thể anh khỏi mặt đường cứng. Tiếng côn xe ken két, người đàn ông hốt hoảng, nhưng may mắn là anh tránh được tai nạn nghiêm trọng.
Người đàn ông đứng dậy, hít một hơi dài, vẻ mặt hơi choáng váng. Anh mặc vest đen lịch lãm, tóc chải gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm một cách khó nắm bắt.
“Cảm… cảm ơn cô…” Anh nói, giọng trầm, hơi run vì vừa trải qua một phen suýt mất mạng.
Lâm Tử Nhi chỉ mỉm cười, cúi xuống chỉnh lại áo anh, tay vẫn giữ chắc vai để tránh anh bị ngã tiếp: “Không sao, anh không bị thương nặng đâu chứ?”
Anh nhìn cô kỹ hơn lần đầu tiên. Ánh mắt vừa sắc vừa dịu, như muốn dò xét, nhưng cũng đầy ngạc nhiên: “Cô… làm sao biết phải làm gì vậy?”
“Thầy thuốc mà,” cô trả lời một cách đơn giản, vừa giúp anh đứng thẳng. “Tôi thường xuyên phải xử lý những tình huống khẩn cấp.”
Người đàn ông cười khẽ, nhưng trong nụ cười ấy là một chút lạnh lùng: “Thầy thuốc… vậy ra cô không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi giang.”
Lâm Tử Nhi hất nhẹ tóc ra sau vai, ánh mắt lấp lánh chút tự tin và châm biếm: “Xinh đẹp thì là quan điểm của anh, giỏi giang thì không cần phải nói nhiều.”
Anh nheo mắt, nhìn cô với một cảm giác khó tả. Có điều gì đó trong cô khiến anh cảm thấy khác biệt – không giống những người phụ nữ mà anh từng gặp, kiêu ngạo hay mềm yếu, mà là… một người biết chính xác mình muốn gì, và có khả năng làm được.
Đột nhiên, anh bước gần hơn, nghiêng người quan sát khuôn mặt cô. “Cô… tên gì?”
“Lâm Tử Nhi.” Cô trả lời, giọng bình thản nhưng ánh mắt không rời khỏi anh.
“Lâm Tử Nhi…” Anh nhẩm lại, như muốn ghi nhớ. “Tử Nhi, cô đã cứu mạng tôi.” Anh hít một hơi, giọng trầm xuống. “Tôi không thể cứ thế bỏ qua.”
Cô chỉ cười, không nói gì thêm, rồi quay người trở lại phòng thuốc của mình. Nhưng trước khi bước vào, cô chợt ngoái lại: “Nhưng lần sau, nếu muốn sống sót, anh nên nhìn đường trước khi đi. Tôi không phải lúc nào cũng ở đây đâu.”
Anh đứng đó, ánh mắt nhìn theo bóng cô biến mất trong cửa phòng, cảm giác vừa khó hiểu vừa tò mò. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy một điều gì đó… lạ thường, như một sợi dây vô hình đang kéo anh lại gần cô gái nhỏ bé nhưng mạnh mẽ ấy.
Ngày hôm đó, Lâm Tử Nhi trở lại công việc, nhịp điệu quen thuộc: kiểm tra thuốc, phân loại dược liệu, chăm sóc vài bệnh nhân nhẹ. Nhưng trong đầu cô, hình ảnh người đàn ông vừa gặp vẫn hiện lên, với ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tò mò. Cô tự nhủ: “Chỉ một lần gặp thôi, chắc sẽ không gặp lại đâu.”
Nhưng số phận đôi khi lại thích trêu ngươi. Chỉ vài ngày sau, một sự kiện bất ngờ khiến hai người gặp lại nhau…