Sau lần tai nạn hôm ấy, Lâm Tử Nhi tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông đó. Công việc của cô luôn bận rộn: sáng sớm đến phòng thuốc phân loại thảo dược, tiếp bệnh nhân, ghi chép đơn thuốc… những việc lặp đi lặp lại nhưng mang lại cảm giác bình yên. Thế nhưng, đời đôi khi lại thích trêu ngươi.
Khoảng giữa buổi chiều, khi cô đang bận kiểm tra từng lọ thuốc, có một tiếng gõ cửa đều đặn vang lên. Cô nhíu mày, đặt cuốn sổ xuống, bước tới mở cửa.
Đứng trước mắt cô là người đàn ông hôm trước – ảnh vẫn lịch lãm, vest đen chỉnh tề, nhưng ánh mắt hôm nay khác hẳn: nghiêm túc hơn, có phần trầm ổn.
“Làm phiền cô một chút,” anh nói, giọng trầm, vẫn giữ vẻ lạnh lùng. “Tôi… là người hôm trước mà cô đã cứu.”
Lâm Tử Nhi hít nhẹ một hơi, nhớ lại khoảnh khắc tai nạn kinh hoàng. “À… thì ra là anh,” cô đáp, giọng bình thản nhưng ánh mắt lóe lên một chút tò mò. “Anh không sao chứ?”
“Cảm ơn cô, lần đó nếu không có cô, tôi thật sự… không biết sẽ ra sao.” Anh nói thẳng, bước vào trong phòng. “Tôi đến đây để cảm ơn cô một cách… chính thức.”
Cô nhếch môi cười: “Chính thức à? Anh định dùng cách nào?”
Anh dừng lại, ánh mắt quét qua phòng thuốc nhỏ gọn: những kệ gỗ xếp đầy các loại thảo dược, mùi hương dịu dàng, yên ả. “Không cần quá phô trương. Tôi chỉ muốn nói… cảm ơn cô, và nếu có thể, tôi muốn giúp cô bất cứ khi nào cô cần.”
Lâm Tử Nhi khẽ nhíu mày, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa hơi nghi ngờ. Người đàn ông này dường như vừa lạnh lùng, vừa bí ẩn, lại khiến cô cảm thấy một chút… khó hiểu. “Anh muốn giúp tôi? Vì sao?”
Anh nhún vai, giọng trầm trầm: “Chỉ là… tôi cảm thấy mình nợ cô một mạng sống. Không gì khác.”
Cô im lặng một giây, rồi cười khẽ, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch: “Nếu chỉ là cảm ơn bằng lời, anh đã nói rồi. Còn giúp tôi, chắc tôi phải xem anh có thật sự làm được hay không.”
Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt sáng lên một chút, như thích thú với thái độ thẳng thắn của cô. “Vậy thì… tôi sẽ chứng minh.”
Lâm Tử Nhi quay người, bước về phía bàn làm việc của mình. “Được, vậy anh cứ chứng minh bằng việc… không gây rắc rối cho tôi trong phòng thuốc này.”
Anh nhếch cằm, tựa vào cửa sổ, ánh mắt vẫn dõi theo cô: “Không rắc rối… nghe hơi khó.”
Trong những ngày sau đó, nam chính – tên là Hàn Vũ, một doanh nhân thành đạt – bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn, đôi khi chỉ là để trò chuyện, đôi khi để nhờ nữ chính tư vấn về sức khỏe. Mỗi lần gặp nhau, cả hai đều có những tương tác tinh tế, đôi lúc là câu cãi vặt nhẹ nhàng, đôi lúc là ánh mắt chạm nhau đầy ẩn ý.
Một buổi chiều, Lâm Tử Nhi đang bận phân loại dược liệu thì Hàn Vũ bất ngờ xuất hiện, tay cầm một chiếc túi nhỏ. “Tôi mua vài loại thảo dược hiếm, muốn nhờ cô xem chúng có chất lượng không,” anh nói, đặt túi xuống bàn.
Cô nhíu mày, nhìn kỹ từng loại dược liệu, cảm nhận từng mùi hương. “Anh biết gì về dược liệu mà lại mua chúng?” cô hỏi, giọng nửa trêu nửa trách.
Anh cười khẽ, ánh mắt tinh nghịch: “Chỉ nghe người ta nói cô giỏi, nên tôi nghĩ… nếu muốn tốt cho sức khỏe, phải nghe lời cô.”
Lâm Tử Nhi bật cười, khẽ lắc đầu: “Anh thật sự… kiêu ngạo. Chỉ vì nghe tôi giỏi mà tự cho mình quyền được nhờ tôi?”
Hàn Vũ nhún vai, vẫn nở nụ cười mỉm: “Kiêu ngạo một chút, nhưng… đáng tin cậy, phải không?”
Cô trố mắt nhìn anh, không biết nên bật cười hay lườm nhẹ. Sự xuất hiện của Hàn Vũ khiến cô vừa thấy phiền phức vừa thấy tò mò. Đặc biệt, ánh mắt anh có một sức hút lạ, khiến cô không thể rời nhìn.
Những ngày tiếp theo, Hàn Vũ thường xuyên ghé thăm phòng thuốc của cô, dù không có lý do cụ thể. Mỗi lần như vậy, đều là những tình huống vừa hài hước vừa ngọt ngào: anh vô tình đụng vào kệ thuốc, làm cô suýt ngã; anh hỏi cô những câu hỏi khó trả lời, khiến cô vừa bực vừa cười…
Một buổi chiều, trời mưa nhẹ, Hàn Vũ ghé vào phòng thuốc, mang theo một chiếc ô. Anh nhìn cô, giọng trầm trầm: “Cô… sao không đứng dưới mưa mà về? Tôi sẽ che ô cho cô.”
Lâm Tử Nhi giật mình, ánh mắt nhìn anh: “Anh… không cần đâu. Tôi vẫn đi được mà.”
Anh bước gần hơn, nắm lấy tay cô đưa ô: “Cô có thể đi được, nhưng… tôi muốn đi cùng cô.”
Khoảnh khắc ấy, Lâm Tử Nhi cảm nhận được một thứ gì đó lạ lùng, ấm áp lan tỏa từ bàn tay Hàn Vũ. Tim cô như nhói nhẹ, nhưng ngay lập tức, cô nhặt lấy ô, nói với giọng bình tĩnh: “Được thôi, đi cùng cũng được.”
Họ đi qua con phố ướt mưa, ánh nắng mỏng manh chiếu qua những đám mây, phản chiếu trên mặt đường ướt. Không khí yên tĩnh, xen chút lãng mạn, nhưng vẫn đầy những cảm xúc chưa được thổ lộ.
Trong vài ngày tiếp theo, mối quan hệ của họ dần trở nên thân thiết, nhưng cả hai vẫn giữ khoảng cách tinh tế. Hàn Vũ âm thầm quan tâm, còn Lâm Tử Nhi vừa tò mò vừa cảnh giác.
Một tối, khi cô đang dọn dẹp phòng thuốc, Hàn Vũ bất ngờ xuất hiện, trên tay cầm một bình trà thảo mộc. “Cô làm việc quá sức rồi. Uống chút trà này, tôi hứa sẽ không gây rắc rối nữa,” anh nói, giọng trầm trầm.
Cô nhìn anh, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa cười khẽ: “Anh biết tôi không thích rắc rối, vậy mà cứ tìm đến.”
Anh nhếch môi, ánh mắt đầy ẩn ý: “Có lẽ… tôi thích rắc rối với cô.”
Tim cô như đập nhanh hơn một nhịp. Lời nói ấy vừa khiêu khích, vừa chân thành, khiến cô vừa bối rối vừa muốn cười. Nhưng Lâm Tử Nhi kịp trấn tĩnh, mỉm cười nhẹ: “Cứ thử xem… nhưng đừng hối hận.”
Hàn Vũ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, như muốn khắc ghi mọi chi tiết về cô. “Tử Nhi… tôi không bao giờ hối hận.”
Buổi tối ấy, ánh đèn vàng ấm áp rọi lên căn phòng nhỏ, hai người ngồi đối diện, một người cẩn thận chuẩn bị trà, một người chăm chú quan sát đối phương. Không gian yên tĩnh nhưng tràn đầy những cảm xúc âm thầm, chưa thổ lộ.
Ngày hôm sau, họ lại gặp nhau như thể định mệnh sắp đặt. Những cuộc trò chuyện nhỏ, ánh mắt tình cờ chạm nhau, nụ cười nhẹ… tất cả đều khiến trái tim cả hai dần rung động. Một mối quan hệ vừa ngọt ngào, vừa đầy tò mò bắt đầu hình thành, mở ra một chương mới trong cuộc đời cả hai.