phu quân bá đạo, nàng là thầy thuốc

Chương 7: Ánh mắt ghen tuông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trong văn phòng dự án, ánh sáng len lỏi qua cửa kính, chiếu xuống các kệ dược liệu. Lâm Tử Nhi đứng bên bàn làm việc, tay cầm một lọ dược liệu, mắt chăm chú quan sát. Trong lòng cô vẫn còn vương vấn những khoảnh khắc gần gũi với Hàn Vũ những ngày qua.

Chưa kịp tập trung, cô nghe tiếng bước chân quen thuộc: Hàn Vũ bước vào phòng, diện vest chỉnh tề, ánh mắt trầm ổn nhưng ánh lên một tia tinh nghịch.

“Tử Nhi, hôm nay tôi muốn cô phối hợp với tôi trực tiếp thử nghiệm một loại dược liệu mới,” anh nói, giọng trầm nhưng có chút hứng thú.

Cô nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị: “Thử nghiệm sao? Anh chắc không muốn tôi làm rối việc đâu nhé.”

Anh cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm: “Yên tâm, hôm nay tôi sẽ cẩn thận. Nhưng nếu có rắc rối, cô sẽ giúp tôi, đúng không?”

Cô liếc anh, môi nhếch lên: “Tất nhiên rồi. Nhưng anh phải hứa là đừng làm tôi bực mình.”

Buổi sáng trôi qua với nhịp làm việc căng thẳng nhưng thú vị. Lâm Tử Nhi phối hợp Hàn Vũ kiểm tra từng chi tiết, từ cách trộn dược liệu đến phương pháp bảo quản. Mỗi lần anh hơi vụng về hay làm sai, cô đều nhẹ nhàng chỉnh sửa, nhưng không quên trêu chọc anh:

“Anh cẩn thận hơn chút. Tôi không muốn phải làm lại cả mớ.”

Hàn Vũ nhướng mày, ánh mắt tinh nghịch: “Cô cứ trêu tôi hoài. Tôi… đang cố gắng mà.”

Khoảng giữa buổi, một chuyên gia nữ khác tham gia dự án. Cô ta tỏ ra thân thiện với Hàn Vũ, trao đổi công việc và cười đùa với anh. Lâm Tử Nhi đứng từ xa, ánh mắt thoáng chút khó chịu. Tim cô chợt nhói, nhưng cố giữ bình tĩnh, nhủ bản thân: “Chỉ là công việc thôi, đừng để cảm xúc chi phối.”

Hàn Vũ nhận ra ánh mắt cô lảng tránh. Anh bước lại gần, giọng trầm: “Tử Nhi, cô không cần lo lắng. Tôi chỉ làm việc thôi. Cô… tin tôi chứ?”

Cô cúi đầu, đỏ mặt: “Tôi tin… nhưng anh đừng để ánh mắt và nụ cười của người khác làm tôi khó chịu.”

Anh nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm: “Hiểu rồi. Tôi sẽ để ý.”

Buổi trưa, khi mọi người nghỉ ăn, Hàn Vũ lại gần cô, đưa cho cô một hộp cơm nhỏ: “Cô ăn trước, tôi sẽ ăn sau. Tôi muốn cô có năng lượng.”

Cô nhìn anh, vừa bối rối vừa cảm động: “Anh… quan tâm quá mức rồi đấy.”

Anh cười nhẹ: “Quan tâm là tự nhiên. Tôi không muốn cô mệt mỏi.”

Khoảng cách giữa họ dần thu hẹp. Những lần tay chạm tay, cúi xuống nhặt vật rơi, hay ánh mắt trao nhau khi thảo luận về dược liệu đều khiến tim họ nhói nhẹ.

Buổi chiều, Hàn Vũ và cô thử nghiệm phối hợp dược liệu mới. Khi một số mẫu không đạt chuẩn, Hàn Vũ hơi bối rối, ánh mắt nhìn cô cầu cứu. Lâm Tử Nhi nắm tay anh, ánh mắt dịu dàng: “Đừng lo. Chúng ta sẽ làm lại, tôi ở đây để giúp anh.”

Anh nhìn cô, trái tim rung lên một nhịp, ánh mắt dịu dàng: “Cảm ơn cô. Tôi… thật may mắn khi có cô bên cạnh.”

Chỉ một câu nói ngắn ngủi, nhưng trong lòng Lâm Tử Nhi như bùng lên một cảm giác ấm áp. Cô hít một hơi dài, cố giấu cảm xúc: “Chỉ là công việc thôi. Đừng nghĩ quá nhiều.”

Ngay sau đó, chuyên gia nữ kia quay lại và trao đổi công việc với Hàn Vũ, ánh mắt cô ấy thoáng nhìn Lâm Tử Nhi. Tim cô lại nhói lên, một cảm giác ghen nhẹ xuất hiện.

Hàn Vũ nhận ra sự khác thường trong ánh mắt cô, liền nhíu mày: “Tử Nhi… cô ghen à?”

Cô đỏ mặt, quay đi, cố giấu: “Tôi… không đâu. Tôi chỉ muốn tập trung làm việc thôi.”

Anh bước lại gần, giọng trầm mà nghiêm túc: “Nếu ghen… thì cũng tốt. Nhưng tôi muốn cô hiểu rằng… trái tim tôi chỉ hướng về cô.”

Cô nhìn anh, ánh mắt vừa bối rối vừa tin tưởng: “Tôi… hiểu rồi. Nhưng anh… đừng thử thách tôi nữa.”

Buổi chiều trôi qua, khi mọi người rời đi, Hàn Vũ và Lâm Tử Nhi còn lại trong phòng, ánh mắt trao nhau những tia sáng tinh nghịch lẫn dịu dàng. Họ cùng sắp xếp lại các kệ dược liệu, vừa làm vừa trao đổi những câu chuyện nhỏ, vừa cười đùa, vừa tạo nên một bầu không khí gần gũi, lãng mạn.

Khi trời tối, Hàn Vũ nhìn cô lần cuối trước khi ra về: “Ngày mai… chúng ta tiếp tục. Tôi… muốn ngày nào cũng được làm việc cùng cô.”

Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Được thôi. Nhưng… nếu anh làm rắc rối nữa, tôi sẽ không tha đâu.”

Chiếc xe đưa cô trở về phòng thuốc, nhưng trong lòng cô vẫn còn vương vấn ánh mắt, nụ cười và giọng trầm ấm của Hàn Vũ. Một mối quan hệ vừa ngọt ngào, vừa đầy drama nhẹ đang dần hình thành, mở đường cho những cao trào và tình huống thú vị trong các chương tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×