phu quân bá đạo, nàng là thầy thuốc

Chương 6: Hiểu lầm trong ánh mắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, trời se lạnh, không khí có chút ẩm ướt từ buổi mưa đêm qua. Lâm Tử Nhi đến văn phòng dự án sớm hơn thường lệ, chuẩn bị các tài liệu, dược liệu cần thiết cho buổi làm việc. Trong lòng cô vẫn còn cảm giác bối rối và hồi hộp từ những lần tiếp xúc gần gũi với Hàn Vũ.

Chưa kịp mở cửa văn phòng, cô đã thấy Hàn Vũ đứng trước cửa, mặc vest lịch lãm, tay cầm một số tài liệu. Ánh mắt anh nhìn cô, sâu thẳm nhưng hơi căng thẳng, khác hẳn vẻ tinh nghịch thường ngày.

“Cô đến sớm nhỉ?” anh hỏi, giọng trầm trầm nhưng không còn sự dịu dàng trước đó.

Cô gật đầu, cảm nhận ngay được sự khác lạ trong ánh mắt anh. “Ừ, tôi đến sớm để chuẩn bị. Có chuyện gì sao?”

Hàn Vũ thở dài, bước vào phòng, đặt tài liệu xuống bàn. “Hôm nay, tôi muốn cô phối hợp với một chuyên gia khác trong dự án. Nhưng… tôi nghe người ấy nói về cô theo cách… không chính xác.”

Lâm Tử Nhi nhíu mày, cảm giác khó chịu bắt đầu dâng lên. “Người ấy nói gì? Tôi không hiểu…”

Hàn Vũ nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc nhưng cũng pha chút lo lắng: “Người đó nói rằng cô… không hợp tác, thậm chí có chút ích kỷ trong công việc. Tôi không tin, nhưng… tôi cần nghe từ chính cô.”

Cô hít một hơi dài, cảm thấy tim mình nhói nhẹ. “Tôi… tôi không làm vậy. Tôi chỉ làm việc theo nguyên tắc của mình, kiểm tra chất lượng từng bước, đảm bảo mọi thứ an toàn. Nếu có gì không vừa lòng, tôi sẽ sửa chữa.”

Hàn Vũ trầm ngâm, nhưng ánh mắt anh vẫn còn chút nghi ngờ. “Vậy… anh phải quan sát mới chắc. Tôi không muốn dự án gặp rủi ro vì hiểu lầm.”

Cô gật đầu, cố giữ bình tĩnh: “Được thôi. Nhưng anh phải tin tôi. Tôi không bao giờ làm việc qua loa.”

Buổi sáng trôi qua trong không khí hơi căng thẳng. Lâm Tử Nhi làm việc chăm chỉ, hướng dẫn Hàn Vũ phối hợp với chuyên gia khác, nhưng cảm giác có một khoảng cách vô hình khiến cô hơi mệt mỏi.

Trong lúc nghỉ trưa, Hàn Vũ đứng cạnh cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú. “Tử Nhi… tôi thật sự muốn hiểu cô. Nhưng hôm nay… có vẻ tôi hơi căng thẳng quá mức. Xin lỗi nếu làm cô khó chịu.”

Cô khẽ cười, ánh mắt lấp lánh nhưng vẫn nghiêm nghị: “Không sao. Tôi hiểu mà. Nhưng anh… đừng để hiểu lầm ảnh hưởng đến cách làm việc.”

Anh gật đầu, đôi mắt sâu thẳm như muốn ghi nhớ lời cô. “Tôi sẽ cố gắng. Nhưng… cô phải biết rằng tôi không muốn bất cứ điều gì làm tổn hại đến cô.”

Khoảng chiều, một sự cố nhỏ xảy ra: khi Hàn Vũ trình bày một ý tưởng phối hợp dược liệu mới, chuyên gia khác nghi ngờ và đặt câu hỏi khiến anh hơi bối rối. Lâm Tử Nhi nhìn thấy, nhanh chóng đứng ra hỗ trợ, giải thích chi tiết các bước, đồng thời bảo vệ Hàn Vũ.

“Ý tưởng này khả thi, chỉ cần chỉnh sửa một chút. Tôi đã xem xét kỹ, và… nó sẽ hiệu quả nếu làm theo quy trình,” cô nói, giọng nghiêm túc nhưng ấm áp.

Hàn Vũ nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thán phục: “Cô… đúng là không làm tôi thất vọng. Tôi… cảm ơn cô.”

Cô mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch trở lại: “Đừng cảm ơn quá nhiều. Làm việc là trách nhiệm mà.”

Sau khi buổi làm việc kết thúc, Hàn Vũ đề nghị cô đi cùng về, như để tránh những hiểu lầm khác. Trên đường về, không khí im lặng nhưng không gượng gạo. Mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, tim cả hai lại nhói nhẹ một nhịp.

Cô nhặt một chiếc lá rơi trên đường, ánh mắt nhìn Hàn Vũ: “Anh… hôm nay, đừng lo lắng quá. Tôi biết anh chỉ muốn tốt cho dự án thôi.”

Anh mỉm cười, giọng trầm: “Đúng vậy. Nhưng tôi cũng muốn tốt cho cô. Tôi… không muốn cô bị ai hiểu lầm hay tổn thương.”

Cô đỏ mặt, cúi xuống, cố giấu cảm xúc: “Tôi… tôi biết rồi. Cảm ơn anh.”

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người như tan biến. Một sự gần gũi âm thầm xuất hiện, nhưng cả hai vẫn giữ thái độ bình tĩnh bề ngoài. Hiểu lầm ban đầu đã qua, thay vào đó là sự tin tưởng và mối quan hệ dần trở nên vững chắc hơn.

Khi về đến phòng thuốc, cô nhìn lại Hàn Vũ lần cuối: ánh mắt anh vẫn sâu thẳm, dịu dàng nhưng pha chút tinh nghịch. “Ngày mai… chúng ta sẽ tiếp tục. Tôi sẽ chứng minh rằng hiểu lầm hôm nay chỉ là thử thách.”

Cô mỉm cười, ánh mắt đầy quyết tâm: “Tôi sẽ giúp anh… nhưng đừng làm tôi căng thẳng nữa.”

Và như vậy, một xung đột nhỏ đã được giải quyết, tạo nên sự gắn kết và hiểu nhau hơn giữa hai nhân vật. Tình cảm âm thầm phát triển, hint ngọt ngào rõ rệt hơn, mở đường cho những drama và tình huống lãng mạn trong các chương tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×