Sáng hôm sau, mưa đã tạnh, nhưng không gian Ma cung vẫn ẩm ướt và u tối. Tô Vân Dao đứng trước khung cửa sổ rộng, nhìn ra những tòa lâu đài bằng đá đen, mây trắng vờn quanh đỉnh tháp cao. Gió thổi qua, mang theo mùi đất ẩm, mùi sương và hương tinh linh kỳ lạ, khiến cô vừa sợ hãi vừa tò mò.
Cô chưa từng thấy một nơi nào như thế này. Trong trí tưởng tượng của cô, Ma giới chỉ là những câu chuyện thần thoại xa vời. Nhưng giờ đây, đứng giữa thực tại, cô mới hiểu rằng tất cả những gì cô từng đọc đều chưa đủ sống động, chưa đủ đáng sợ.
Tô Vân Dao bước xuống hành lang, đôi chân lướt trên nền đá lạnh. Tiếng bước chân cô vang vọng, như thể khuếch đại sự cô đơn. Bên cạnh những bức tường cao, những bức tượng khắc hình Ma tộc dường như theo dõi từng chuyển động của cô, ánh mắt hổ phách nhấp nháy dưới ánh sáng lờ mờ.
Một Ma quan xuất hiện từ cánh cửa bên trái, cúi đầu nghiêng mình:
“Bẩm Ma Vương, nữ nhân phàm giới muốn khám phá Ma cung.”
Họ không hề sợ hãi, chỉ di chuyển uyển chuyển như bóng. Tô Vân Dao cảm giác mình như một con chim lạc vào tổ cọp.
“Ta sẽ đi cùng nàng,” – tiếng Hàn Dạ Trì vang lên từ phía sau.
Cô giật mình, quay lại. Ma Vương vẫn đứng đó, lưng thẳng, ánh mắt sâu thẳm, nhìn cô như nhìn một món bảo vật vừa mới xuất hiện. Chỉ là… bảo vật này khiến cô vừa muốn cười, vừa muốn khóc vì không hiểu tại sao tim mình lại đập nhanh đến vậy.
Hàn Dạ Trì bước tới, đưa tay ra, vừa đủ để cô biết rằng, nếu muốn, hắn sẽ là bờ vai vững chắc nhất. Tô Vân Dao ngần ngại, nhưng cuối cùng cũng nắm tay hắn, đi vào hành lang.
Hành lang dài hun hút, hai bên là những cánh cửa khắc họa các trận chiến Ma – Thần. Mỗi bức tranh đều sống động đến mức cô cảm giác như thể có người đang bước ra khỏi đó, giơ tay gọi cô.
“Đây là nơi ghi lại lịch sử Ma giới?” – cô thì thầm.
“Một phần,” – Hàn Dạ Trì trả lời, ánh mắt không rời khỏi cô. – “Mỗi Ma tộc, mỗi trận chiến, đều được ghi lại. Nếu ngươi muốn biết, ta sẽ dẫn ngươi xem.”
Tô Vân Dao ngạc nhiên. Hắn… chủ động dẫn cô đi? Không phải chỉ để xem Ma cung, mà là… một sự quan tâm bất ngờ, khiến trái tim cô chấn động.
Họ đi qua nhiều hành lang, gặp những Ma quan khác. Những người này vừa kính nể Ma Vương, vừa tò mò về cô. Một số nhìn cô bằng ánh mắt như muốn kiểm tra, nhưng khi Hàn Dạ Trì xuất hiện, họ lập tức cúi đầu, bước sang một bên.
Cô bắt đầu thở dài, nhận ra rằng ở Ma giới, quyền lực không phải chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn dựa vào sự uy nghi và nỗi sợ. Nhưng Hàn Dạ Trì… hắn vừa khiến người ta sợ, vừa khiến người ta muốn tiến lại gần.
Khi họ đến một phòng rộng lớn, đầy ánh sáng xanh nhạt từ các viên pha lê treo trên trần, Hàn Dạ Trì chỉ vào một bức tranh đặc biệt.
“Ngươi sẽ thấy điều ngươi cần biết.”
Bức tranh vẽ một trận chiến khốc liệt. Nàng nhìn kỹ hơn và giật mình. Trong bức tranh, một nữ nhân cầm kiếm, ánh mắt kiên cường, đối diện với một nam nhân lạnh lùng. Máu văng tung tóe trên chiến trường, nhưng ánh mắt của họ như giao nhau qua không gian và thời gian.
Tim Tô Vân Dao run lên. Hình ảnh này quá quen, quá giống giấc mơ đêm trước. Giữa trận chiến, cô nhìn thấy chính mình – nhưng là một phiên bản khác, mạnh mẽ, bất chấp tất cả. Và người đàn ông… đúng rồi, hắn chính là Ma Vương trước mắt cô, nhưng trong giấc mơ, anh lại là người cô từng… đâm trúng.
“Ngươi nhận ra chưa?” – Hàn Dạ Trì đứng bên, giọng hắn trầm, êm nhưng uy lực.
“Đây… là sao?” – cô run rẩy, đôi mắt tròn xoe, cảm giác như mọi ký ức đang tràn về.
Hắn không trả lời, chỉ đưa tay chạm vào bức tranh, và bức tranh như sống động, các nhân vật di chuyển, ánh mắt giao nhau. Tô Vân Dao cảm giác trái tim mình như bị cắt ra, đau nhưng cũng sững sờ.
Rồi giấc mơ về kiếp trước ùa về. Cô thấy mình trên chiến trường, tay cầm kiếm, máu đỏ trên tay, nhìn thấy người đàn ông kia sắp ngã xuống. Cô cố gắng tránh, nhưng trong khoảnh khắc, lưỡi kiếm của cô vẫn trúng hắn. Tiếng hét, ánh mắt vừa căm hận vừa đau thương… tất cả hiện về sống động.
“Ngươi… nhớ chưa?” – giọng Hàn Dạ Trì vang lên, như thể xuyên thấu tâm can cô.
Cô nuốt nước bọt, giọng run rẩy:
“Tôi… tôi không nhớ hết…”
Hắn nhìn cô, ánh mắt dịu đi một thoáng, rồi lại lạnh lùng như băng.
“Nếu ngươi nhớ, ta sẽ tha thứ. Nếu không… ta vẫn đợi ngươi hiểu.”
Tô Vân Dao không hiểu tại sao, nhưng trái tim cô rung lên mạnh mẽ. Sự lạnh lùng bên ngoài của hắn khiến cô sợ, nhưng đôi khi, trong ánh mắt thoáng qua, cô lại thấy sự quan tâm, sự chờ đợi, sự dịu dàng. Một cảm giác mà cô chưa từng trải qua.
Cả buổi sáng, họ đi quanh cung, Hàn Dạ Trì giới thiệu các phòng, các Ma quan, các bí mật của Ma giới. Cô học được rằng Ma giới không chỉ là nơi của bóng tối, mà còn là nơi của trí tuệ, chiến lược và cảm xúc sâu thẳm.
Buổi chiều, khi họ đứng trên ban công cao nhất của cung, nhìn xuống toàn cảnh Ma cung trải dài như mê cung, Tô Vân Dao cảm thấy một nỗi cô đơn khó tả. Hắn đứng bên, bàn tay chạm nhẹ vào lưng cô.
“Ngươi sẽ phải quen với Ma giới… và phải quen với ta.”
Cô quay lại nhìn hắn, mắt ướt nhưng trong ánh mắt có một tia quyết tâm.
“Tôi sẽ… cố gắng.”
Hàn Dạ Trì gật đầu, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.
Đêm đến, khi Ma cung chìm trong tĩnh lặng, Tô Vân Dao nằm trên giường, nhưng không ngủ được. Giấc mơ lại về, hình ảnh kiếp trước lặp lại từng chi tiết. Cô cảm giác rằng Ma Vương không chỉ là người bảo vệ cô, mà còn là người gắn liền với số phận cô qua nhiều kiếp.
Những suy nghĩ ấy làm tim cô đau nhói, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm nhận được một niềm rung động lạ thường. Cô không hiểu tại sao, nhưng một phần trong cô bắt đầu tin rằng, định mệnh đã kéo họ lại với nhau, dù kiếp trước từng là kẻ thù.
Và khi cô nhắm mắt, hình ảnh Hàn Dạ Trì đứng bên cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm, vẫn in đậm trong trí nhớ, cô biết rằng: đây mới chỉ là sự khởi đầu của một câu chuyện dài, nơi định mệnh, tình yêu, và ký ức kiếp trước sẽ hòa quyện với nhau.