Đêm Ma cung tĩnh lặng đến mức mỗi tiếng bước chân đều vang vọng như tiếng trống giữa núi rừng. Tô Vân Dao khẽ thở dài, ánh mắt dán vào bức tranh cổ mà Hàn Dạ Trì dẫn cô đến hôm nay. Căn phòng rộng lớn, trần cao, các viên pha lê xanh nhạt rọi ánh sáng lên những bức tường phủ kín tranh, khiến cả không gian lấp lánh như cả nghìn năm ký ức đang chảy dọc theo từng đường nét.
“Đây là phòng lưu giữ ký ức Ma giới,” – Hàn Dạ Trì nói, giọng hắn vẫn lạnh nhưng âm thanh có nhịp điệu nhẹ nhàng, khiến cô vừa sợ vừa tò mò. – “Mỗi bức tranh kể một câu chuyện, mỗi câu chuyện là một kiếp sống, một trận chiến, hay một định mệnh.”
Tô Vân Dao bước đến gần, sờ lên bức tranh khắc họa trận chiến khốc liệt giữa Ma tộc và Thần giới. Máu đỏ trên vải hiện lên sống động, như thể vừa mới đổ, nhưng ánh mắt của các nhân vật lại đặc biệt khiến cô bàng hoàng: quen thuộc đến mức tim nhói lên.
Cô khẽ thốt:
“Sao… sao tôi lại cảm thấy… như đã từng thấy tất cả chuyện này?”
Hàn Dạ Trì không trả lời ngay. Hắn tiến sát, ánh mắt xuyên thấu tâm can cô, như muốn đọc hết từng ký ức còn sót lại trong cô:
“Ngươi từng ở đây. Ngươi… từng giết ta.”
Tô Vân Dao lùi lại, tròng mắt mở to, nước mắt chực rơi. Tim cô đập mạnh đến mức tưởng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Kiếp trước? Giết hắn? Cô chưa từng hiểu rõ, chưa từng hình dung toàn bộ, nhưng ký ức mơ hồ trong mộng đêm trước lại ùa về, sống động như thật.
Trong giấc mơ, cô thấy mình trên chiến trường. Máu đỏ phủ kín đất, tiếng gươm va vào nhau chát chúa, ánh lửa bốc lên từ những trận chiến khốc liệt. Nàng – một nữ thần Ánh Sáng – tay cầm kiếm, nhìn thấy Hàn Dạ Trì đang sắp ngã xuống. Một phần trong cô muốn cứu hắn, nhưng định mệnh đã định: cô phải đâm hắn để phong ấn linh hồn hắn, cứu muôn dân.
“Không… không phải tôi…” – Tô Vân Dao thốt lên, giọng run rẩy, nhưng biết rõ rằng tất cả ký ức đang dần hé lộ.
Hàn Dạ Trì đặt tay lên vai cô, dịu dàng mà uy nghiêm:
“Ngươi… không phải chịu trách nhiệm duy nhất. Ta biết. Ngươi đã làm đúng theo lẽ phải của mình.”
Nhưng lời nói ấy càng khiến cô rối bời. Trái tim cô vừa đau nhói vừa muốn tin tưởng. Ma Vương lạnh lùng nhưng dịu dàng, vừa là kẻ cô từng đâm, vừa là người bảo vệ cô kiếp này.
Cô nhìn quanh căn phòng, thấy những bức tranh khác: hình ảnh Ma Vương và nàng trong nhiều hoàn cảnh, không chỉ chiến đấu mà còn từng cười, từng bước đi cùng nhau. Một phần trong cô nhận ra: những ký ức này không chỉ là trận chiến, mà còn là một tình cảm chưa từng kết thúc.
“Ngươi… thực sự… từng yêu ta sao?” – cô thốt ra, giọng khàn đặc, như không tin nổi những gì mình vừa nhận ra.
Hàn Dạ Trì cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm:
“Nếu ngươi nhớ hết, sẽ hiểu. Nếu ngươi chưa nhớ, ta vẫn đợi ngươi nhận ra.”
Tô Vân Dao cúi đầu, nước mắt rơi, chạm tay vào bức tranh như muốn giữ lại từng ký ức. Cô hiểu rằng, giữa họ không còn là hận thù, mà là định mệnh kéo họ lại với nhau, dù kiếp trước từng là kẻ thù.
Đêm đó, Hàn Dạ Trì dẫn cô đi dạo trong sân cung, nơi những cây cổ thụ phủ đầy sương. Tiếng lá xào xạc, tiếng côn trùng vang vọng, và ánh trăng nhạt chiếu xuống tạo ra một không gian vừa lãng mạn vừa huyền bí.
“Tại sao ngươi lại cứu ta trong giấc mơ?” – cô hỏi, giọng run rẩy.
“Vì ta biết, dù ngươi từng đâm ta, trái tim ngươi chưa từng hận.” – Hàn Dạ Trì trả lời, giọng ấm áp nhưng vẫn giữ vẻ uy nghiêm.
Tô Vân Dao cảm thấy lòng mình rung lên mạnh mẽ. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng: Ma Vương không chỉ là người đáng sợ, mà còn là người duy nhất khiến cô cảm thấy an toàn, dù mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm và nguy hiểm.
Khi trở về tân phòng, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Giấc mơ lại về, nhưng lần này rõ ràng hơn: nàng thấy chính mình đang chạy trên chiến trường, tay cầm kiếm, nhìn Hàn Dạ Trì gục xuống, nhưng ánh mắt hắn không hận thù, mà tràn đầy niềm tin và chờ đợi.
“Nếu có thể, ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi.” – tiếng nói vang vọng trong tâm trí cô, không phải từ Ma Vương trước mắt, mà từ ký ức kiếp trước.
Cô bật khóc, không phải vì đau, mà vì xúc động. Tất cả những gì cô từng trải qua, tất cả ký ức kiếp trước – đều dẫn cô đến khoảnh khắc này: đứng bên người đàn ông mà trái tim cô chưa từng quên.
Đêm dài trôi qua, Ma cung chìm trong tĩnh lặng. Nhưng trong lòng Tô Vân Dao, một trận bão cảm xúc vẫn tiếp diễn: nỗi sợ, niềm tin, và tình yêu chưa kịp nhận ra đang dần hình thành.
Cô biết một điều chắc chắn: ngày mai, Ma cung sẽ không còn là nơi lạnh lẽo và đáng sợ nữa. Nó sẽ là nơi cô học cách tin tưởng, yêu thương, và đối mặt với quá khứ, hiện tại, cũng như định mệnh chưa kết thúc của mình.
Và khi cô nhắm mắt, hình ảnh Hàn Dạ Trì đứng bên bức tranh cổ, ánh mắt sâu thẳm, vẫn in đậm trong tâm trí, cô biết rằng: cuộc đời này, nàng và hắn sẽ không còn đơn độc, dù kiếp trước từng là kẻ thù.