Ma cung sau bữa sáng tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Tô Vân Dao bước ra hành lang, tay nhẹ nhàng chạm vào những bức tường đá phủ đầy rêu, cảm giác lạnh lẽo nhưng đồng thời như có sức sống riêng. Mỗi bước chân của cô vang vọng, kéo theo một âm thanh ngân dài trong không gian rộng lớn.
Hàn Dạ Trì đứng đó, bóng hắn dài trên nền đá, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng thoáng qua là một chút ấm áp khó nhận ra.
“Ngươi muốn khám phá thêm Ma cung sao?” – Hắn hỏi, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng.
Tô Vân Dao gật đầu. Trái tim cô vẫn còn rối bời sau những gì vừa trải qua trong phòng tranh cổ. Cô muốn biết thêm, muốn hiểu rõ hơn về người đàn ông đứng trước mặt, về Ma giới và những bí mật mà ký ức kiếp trước chưa hé lộ.
Họ bước vào một hành lang hẹp hơn, hai bên là những tủ chứa đồ cổ, các bình pha lê lưu giữ linh khí, những bức tượng nhỏ bằng vàng đen khắc hình Ma tộc. Ánh sáng xanh từ viên pha lê rọi xuống, tạo ra những bóng dài và uốn lượn như những sinh vật ma quái đang quan sát từng bước đi của cô.
“Mỗi món đồ ở đây đều có linh lực riêng,” – Hàn Dạ Trì nói, dẫn cô đến một tủ kính lớn. – “Những linh lực ấy đã tồn tại hàng nghìn năm, ghi lại câu chuyện của Ma giới và của ta.”
Tô Vân Dao hít sâu. Cô chưa bao giờ thấy những thứ này, chưa từng nghe đến chúng, nhưng lại cảm giác… quen thuộc một cách lạ lùng. Một mảnh ký ức mơ hồ trong cô rung lên: chính cô đã từng đứng trước những thứ này, nhưng trong một kiếp sống khác.
“Ngươi đã từng ở đây,” – Hàn Dạ Trì nói, ánh mắt sắc bén nhìn cô. – “Trong kiếp trước, ngươi đã từng nhìn thấy tất cả.”
Cô rùng mình, tim đập mạnh. “Kiếp trước… sao tôi chỉ nhớ mơ hồ?” – cô thì thầm.
Hàn Dạ Trì không trả lời, chỉ dẫn cô đi tiếp. Hai người đến một phòng rộng, trên trần treo nhiều bức tranh khổ lớn. Mỗi bức tranh vẽ một trận chiến, một khoảnh khắc quan trọng trong lịch sử Ma giới, nhưng đặc biệt nhất là những bức tranh mô tả một nữ thần Ánh Sáng đối diện với Ma Vương. Ánh mắt họ nhìn nhau, vừa căm hận vừa thương đau, máu vấy đỏ nhưng hình ảnh vẫn tĩnh lặng như bị đóng băng trong thời gian.
Tô Vân Dao đứng lặng, mắt rưng rưng. Những bức tranh này… chính là cô và hắn? Trong kiếp trước? Từng hình ảnh, từng chi tiết, từng ánh mắt, đều gợi lại ký ức sâu thẳm trong cô.
“Ngươi… nhận ra chưa?” – Hàn Dạ Trì bước tới, giọng trầm thấp.
Cô cúi đầu, giọng run rẩy: “Tôi… nhớ… một phần…”
Hắn nhìn cô, một sự dịu dàng thoáng qua trong ánh mắt lạnh lùng:
“Đừng sợ. Ta biết. Ngươi chưa nhớ hết, nhưng… trái tim ngươi chưa từng hận ta.”
Cô ngẩng đầu, nhìn hắn, nước mắt lăn dài. Trái tim cô vừa sợ hãi, vừa rung động. Hắn vừa là người cô từng đâm, vừa là người đang đứng trước cô, dịu dàng và bảo vệ cô. Một cảm giác vừa đau nhói vừa ấm áp lan tỏa trong lòng.
“Vậy… ngươi… sẽ tha thứ cho tôi sao?” – cô hỏi, giọng nghèn nghẹn.
Hàn Dạ Trì cúi xuống, đôi tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô:
“Nếu ngươi nhớ hết, ta sẽ tha thứ. Nếu chưa, ta vẫn đợi ngươi nhận ra.”
Cảm giác kỳ lạ ùa về trong cô. Ngày hôm nay, Ma cung không còn đáng sợ nữa. Nó trở thành nơi cô tìm thấy sự thật, nơi cô đối diện với quá khứ và nhận ra rằng, định mệnh đang kéo cô về phía hắn.
Họ tiếp tục đi dọc hành lang, đến một căn phòng khác, nơi chứa những bảo vật cổ và các sách ma thuật. Mùi giấy cổ, mùi tinh linh hòa quyện, khiến Tô Vân Dao vừa say mê vừa lo sợ. Cô cầm lên một cuốn sách da bò, nhìn những ký tự lạ lùng chạy dọc trang giấy, và nhận ra… từng ký tự, từng hình vẽ đều gợi lại cảm giác quen thuộc.
“Ngươi… đã từng học những thứ này,” – Hàn Dạ Trì nói, bước tới đứng bên cô. – “Trong kiếp trước, ngươi là nữ thần Ánh Sáng. Ngươi đã từng nắm giữ cả ánh sáng và hi vọng của muôn dân.”
Tim cô nhói lên. Hình ảnh kiếp trước ùa về rõ ràng: cô chiến đấu bên hắn, từng chiến thắng và thất bại, từng giây phút đau thương và rung động. Tất cả dẫn cô đến khoảnh khắc này: đối diện Ma Vương, nhận ra tình cảm mà cả hai chưa từng nói ra.
Buổi chiều trôi qua, họ cùng nhau đi dạo trong khu vườn Ma cung, nơi những cây cổ thụ tỏa hương ma thuật. Ánh sáng xanh nhạt từ viên pha lê rọi xuống, khiến lá cây lấp lánh như bầu trời đêm. Tô Vân Dao cảm giác trái tim mình vừa căng tràn, vừa lo sợ. Mỗi bước chân bên hắn đều như kéo cô gần hơn vào một thế giới mà cô chưa từng nghĩ tới: vừa huyền bí, vừa nguy hiểm, vừa đầy rung động.
“Hàn Dạ Trì…” – cô thốt ra, giọng run rẩy. – “Tại sao ngươi lại… quan tâm đến tôi như vậy?”
Hắn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Vì ta biết, dù ngươi từng giết ta, ngươi chưa từng hận. Ngươi là người duy nhất… khiến trái tim ta rung động.”
Cô rùng mình, nước mắt rơi. Hắn vừa ngược, vừa sủng, vừa lạnh lùng, vừa dịu dàng. Cảm giác này khiến cô vừa sợ hãi, vừa muốn chạy tới ôm lấy hắn. Nhưng cô biết, mọi thứ chưa kết thúc. Ký ức kiếp trước vẫn còn đó, Ma giới vẫn còn nhiều bí mật, và định mệnh của họ vẫn đang mở ra từng bước.
Đêm đến, khi Tô Vân Dao trở về tân phòng, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Giấc mơ lại về, nhưng lần này cô thấy rõ ràng: chính cô đã từng đứng trên chiến trường, đối diện Ma Vương, trái tim vừa căm hận vừa rung động. Và chính hắn, dù bị thương, vẫn đứng vững, chờ cô nhận ra sự thật.
“Nếu có thể, ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi.” – tiếng nói vang vọng trong tâm trí cô, không phải từ Ma Vương trước mắt, mà từ ký ức kiếp trước.
Cô nhắm mắt, nước mắt trào ra, không phải vì đau, mà vì xúc động. Tất cả ký ức, tất cả rung động, tất cả định mệnh dẫn cô đến khoảnh khắc này: đứng bên người đàn ông mà trái tim cô chưa từng quên.
Đêm dài trôi qua, Ma cung chìm trong tĩnh lặng. Nhưng trong lòng Tô Vân Dao, một trận bão cảm xúc vẫn tiếp diễn: nỗi sợ, niềm tin, và tình yêu chưa kịp nhận ra đang dần hình thành.
Cô biết chắc một điều: ngày mai, Ma cung sẽ không còn là nơi lạnh lẽo và đáng sợ nữa. Nó sẽ là nơi cô học cách tin tưởng, yêu thương, và đối mặt với quá khứ, hiện tại, cũng như định mệnh chưa kết thúc của mình.
Và khi cô nhắm mắt, hình ảnh Hàn Dạ Trì đứng bên bức tranh cổ, ánh mắt sâu thẳm, vẫn in đậm trong tâm trí, cô biết rằng: cuộc đời này, nàng và hắn sẽ không còn đơn độc, dù kiếp trước từng là kẻ thù.