phượng vũ trầm cung

Chương 1: Đổi Áo Lụa, Giấu Kiếm Sương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh trăng non lạnh lẽo như một lưỡi kiếm bạc treo lơ lửng trên đỉnh Tuyết Sơn, chiếu rọi xuống căn cốc đá sâu hun hút. Tô Lạc Y ngồi xếp bằng trên tảng băng ngàn năm, hơi thở cô lập thành một vòng sương mỏng, tan biến ngay khi chạm vào không khí. Lưng nàng tựa vào vách đá, nơi được khắc ba chữ triện cổ kính: Băng Lạc Cung.

Nàng là người duy nhất còn sót lại của Băng Lạc Tiên Cung, một môn phái lừng lẫy một thời trên chốn Tiên Hiệp, nay chỉ còn là phế tích. Mười tám tuổi, gánh trên vai trọng trách bảo vệ bí kíp trấn phái, và quan trọng hơn, phải tìm lại Linh Dược Cửu Chuyển đã bị đánh cắp – nguồn sống cuối cùng của Tiên Cung.

Chỉ mới đêm qua thôi, một nhóm Kiếm Hiệp mặc áo đen, thuộc về thế lực Thiên Kình Môn – kẻ thù truyền kiếp của Băng Lạc – đã tìm đến đây. Cuộc truy sát diễn ra chớp nhoáng nhưng tàn khốc. Nàng chỉ dùng một chiêu Băng Tâm Quyết, lập tức đóng băng bảy tên sát thủ tinh nhuệ nhất. Hơi lạnh từ lòng bàn tay nàng không chỉ là khí công thông thường, mà là dòng linh lực cô đọng từ linh mạch băng tuyết, một tuyệt kỹ Tiên Hiệp đã tu luyện đến tầng thứ chín.

Máu từ vết thương trên cánh tay trái thấm qua lớp vải trắng, nhưng Lạc Y không hề chau mày. Vết thương này không phải do kiếm của đối thủ, mà là do sự rạn nứt từ nội công khi nàng cố gắng vận dụng quá mức để bảo toàn bí kíp. Nàng biết, nếu cứ tiếp tục hành tẩu giang hồ với thân phận này, nàng sẽ sớm kiệt sức hoặc bị bao vây bởi những kẻ tham lam nhắm vào Linh Dược.

"Giang hồ... đã không còn chỗ cho ta nữa," Lạc Y khẽ thì thầm.

Bảy ngày sau, Lạc Y đã đến kinh thành Đại Hoang. Nàng không vào cung đường đường chính chính, mà ẩn mình trong một quán trọ nhỏ ở ngoại thành, dùng toàn bộ thời gian để đọc và phân tích cuốn cổ tịch được cha truyền lại trước khi người mất.

Cuốn sách cũ kỹ không chỉ ghi chép về Linh Dược Cửu Chuyển, mà còn hé lộ một manh mối động trời: Linh Dược, sau khi bị đánh cắp nhiều năm trước, không bị giấu trong các hang động tiên cảnh hay mật thất của tà phái, mà lại được cất giữ sâu trong Tàng Thư Các của Đại Hoang Hoàng Triều. Chính xác hơn, là một tầng hầm bí mật nằm dưới Tàng Thư Các, chỉ mở ra trong những dịp lễ đặc biệt hoặc khi Hoàng đế đích thân phê chuẩn.

"Hoàng Triều... lại liên quan đến bí mật Tiên Hiệp của Băng Lạc Tiên Cung," Lạc Y nhắm mắt. Đây là một nước cờ cực kỳ nguy hiểm. Đại Hoang là đế quốc hùng mạnh nhất phương Đông. Hoàng đế Mộ Dung Tần nổi tiếng tàn nhẫn, đa nghi, và có ánh mắt sắc lạnh như có thể nhìn thấu mọi tâm can.

Với thân phận nữ hiệp giang hồ, nàng có thể đột nhập, nhưng không thể tìm kiếm trong một không gian phức tạp và bị giám sát chặt chẽ như thế. Việc động thủ chỉ khiến Linh Dược vĩnh viễn bị niêm phong hoặc bị hủy hoại.

Lạc Y đưa tay chạm vào chiếc trâm cài tóc bình thường. Đó không phải là một món trang sức, mà là biến thể của thanh kiếm Băng Lạc nổi tiếng, được chế tác từ Huyền Băng Thiết, nhỏ gọn và sắc bén. Thanh kiếm này từng cắt đứt sinh mạng của vô số kẻ thù, giờ đây lại phải nằm yên, chờ đợi ngày được rút ra.

Nàng quyết định. Nếu không thể dùng Kiếm Hiệp để công phá, nàng sẽ dùng Cung Đấu để thâm nhập. Nàng phải bước vào chốn lụa là, trở thành một tú nữ, một phi tần, một con cờ trong cuộc chiến quyền lực cung đấu, để từ đó mới có cơ hội tiếp cận mục tiêu.

Sáng hôm sau, trong đợt tuyển tú nữ định kỳ, Tô Lạc Y xuất hiện với một thân phận hoàn toàn mới: con gái một tri huyện nhỏ vừa bị cách chức, nhan sắc bình thường, tính cách rụt rè, và đôi mắt luôn cúi thấp, ánh lên sự sợ hãi. Đây là hình ảnh trái ngược hoàn toàn với vị nữ hiệp Băng Lạc Tiên Cung uy phong lẫm liệt, lạnh lùng và kiêu hãnh.

Để che giấu tu vi Tiên Hiệp của mình, Lạc Y đã phải dùng một loại bùa phong ấn cổ xưa, tạm thời niêm phong ba phần tư linh lực của bản thân. Nàng giờ đây chỉ là một cô gái yếu ớt, dễ bị tổn thương, giống như hàng ngàn tú nữ khác đang chờ đợi phán quyết. Điều này cũng có nghĩa là, khi gặp nguy hiểm, nàng chỉ có thể dựa vào trí tuệ và chút ít kỹ năng phòng thân còn sót lại, một sự đánh đổi cực kỳ mạo hiểm.

Quá trình sơ tuyển diễn ra chậm chạp và đầy sự săm soi. Các phi tần cấp cao đích thân giám sát để loại bỏ những mối đe dọa tiềm tàng. Lạc Y cố gắng làm mờ nhạt bản thân nhất có thể, nhưng chính sự tĩnh lặng, khác biệt với vẻ hoảng hốt thường thấy của các cô gái trẻ khác, lại khiến một ánh mắt dừng lại trên người nàng lâu hơn.

Đó là Lục Quý Phi, người được mệnh danh là Đóa Mẫu Đơn kiêu sa nhất hậu cung. Nàng ta nhìn Lạc Y từ đầu đến chân, ánh mắt lạnh lùng như đang cân nhắc một món hàng.

"Tô thị, ngẩng đầu lên," Lục Quý Phi ra lệnh.

Lạc Y từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nàng chạm phải sự tàn nhẫn và tham vọng không hề che giấu của Quý Phi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Quý Phi cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua, nhưng lại nghĩ đó chỉ là ảo giác do sự căng thẳng của buổi tuyển chọn.

Quý Phi nhếch môi: "Nhan sắc thường thường, khí chất nhút nhát. Nhưng đôi mắt này... có chút thú vị." Nàng ta ngừng lại, suy nghĩ. "Cho vào danh sách dự tuyển. Để xem nàng ta có thể sống sót được bao lâu trong cung."

Lạc Y cúi đầu, che giấu nụ cười mỉa mai bên trong. Nàng không cần Lục Quý Phi ban cho ân sủng. Nàng chỉ cần một tấm vé vào cửa. Mục tiêu của nàng không phải là đoạt sủng, mà là một vật đã ngủ yên hàng trăm năm.

Đêm đó, Lạc Y chính thức bước qua cánh cổng Hoàng Thành của Đại Hoang.

Những bức tường đỏ thẫm, những mái ngói vàng rực rỡ dưới ánh đèn lồng, tạo nên một sự uy nghi nghẹt thở. Nàng cảm nhận được vô số luồng khí lực mạnh mẽ tỏa ra từ các khu vực cấm địa – không chỉ là quân lính bảo vệ, mà còn là các cao thủ ẩn mình, những người tu luyện đã đạt đến cảnh giới Tiên Hiệp thấp hơn, sẵn sàng phục vụ cho Hoàng đế.

Tử Cấm Thành này không phải là nơi để nữ nhân tranh giành tình cảm của một nam nhân, mà là một chiến trường khổng lồ.

Khi được đưa đến khu tẩm cung dành cho tú nữ, Lạc Y dừng lại bên một chiếc giếng khô trong sân. Nàng cẩn thận gỡ chiếc trâm Băng Lạc ra khỏi tóc, lòng bàn tay nàng truyền một luồng linh lực nhỏ, khiến chiếc trâm tỏa ra ánh sáng xanh lam nhạt.

"Ngươi... phải nằm yên ở đây, chờ ta," nàng thầm nhủ với thanh kiếm.

Lạc Y dùng mũi kiếm đào một cái hố sâu, rồi đặt chiếc trâm xuống, phủ lên bằng đất và đá cuội. Chiếc trâm Tiên Hiệp giờ đây đã biến thành một thanh kiếm bị chôn vùi, một bí mật chỉ mình nàng biết.

Nàng đã chính thức thay đổi thân phận. Tạm biệt Tô Lạc Y nữ hiệp. Chào mừng Tô thị tú nữ.

"Mộ Dung Tần," nàng nghĩ, khi nhìn về phía Càn Thanh Cung xa xăm, nơi vị Hoàng đế lạnh lùng ngự trị. "Ta tới rồi. Và thứ ta muốn, là thứ đã bị giấu kín trong Hoàng cung của ngươi."

Nàng hít một hơi thật sâu. Không khí trong cung tràn ngập mùi hương hoa quế và mùi của quyền lực mục nát, hoàn toàn khác biệt với mùi băng tuyết và thảo dược của Tiên Cung.

Cung Đấu bắt đầu. Kế hoạch đã được định sẵn, nhưng Lạc Y biết, bước vào đây, không ai có thể chắc chắn về đường đi của số phận. Dù có sức mạnh Tiên Hiệp vô song, nàng vẫn phải dè chừng những âm mưu thâm độc và những cái bẫy tình cảm có thể giết chết nàng không bằng một nhát kiếm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×