phượng vũ trầm cung

Chương 2: Sương Lạnh Nơi Tẩm Cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hương trầm thoang thoảng, trộn lẫn với mùi son phấn rẻ tiền và hơi ẩm của tường gạch cũ kỹ, tạo nên thứ không khí ngột ngạt đặc trưng của Tú Nữ Quán. Nơi này, được gọi bằng cái tên mỹ miều là "Quế Uyển", thực chất chỉ là một dãy nhà lạnh lẽo, giam cầm hàng trăm khát vọng đoạt lấy tình cảm và quyền lực.

Tô Lạc Y được sắp xếp vào một căn phòng nhỏ, chật chội cùng bốn tú nữ khác. Nàng chọn góc giường sát cửa sổ nhất, nơi có thể đón chút ánh trăng tàn và dễ dàng quan sát mọi chuyển động bên ngoài. Lớp vải đệm mỏng và chiếc chăn lụa thô ráp không hề thoải mái, nhưng đối với một người đã quen ngủ trên tảng băng ngàn năm của Băng Lạc Cung, nó cũng chẳng đáng bận tâm.

Nàng nhắm mắt, cố gắng duy trì sự phong ấn. Linh lực trong cơ thể nàng bị xiềng xích, nhưng giác quan Tiên Hiệp vẫn sắc bén. Nàng có thể "nghe" thấy những tiếng thở dài nén lại, những nhịp tim đập loạn xạ vì sợ hãi, và cả luồng khí âm u bao phủ lấy khu vực này. Đó là sự ghen ghét, là tham vọng bị đè nén, tạo nên một trường khí tiêu cực còn nguy hiểm hơn cả độc dược.

Trong phòng, Thẩm thị – cô gái ngồi giường đối diện với vẻ ngoài hiền lành, nhút nhát – đã chìm vào giấc ngủ ngay lập tức vì quá mệt mỏi. Ngược lại, Viên thị, một tú nữ có vẻ đẹp sắc sảo và kiêu căng, con gái một quan lại cấp cao, vẫn đang cắn chặt môi, mắt mở thao láo nhìn trần nhà, rõ ràng đang toan tính điều gì đó.

Sự tĩnh lặng của Lạc Y, sự cúi đầu và vẻ mặt sợ hãi mà nàng đã tạo dựng, đáng lẽ phải khiến nàng trở nên vô hình. Nhưng chính sự "vô hình" quá mức đó lại là một điểm khác biệt khó che giấu. Nàng không lo sợ vì thất sủng, nàng lo sợ vì nhiệm vụ.

Sáng hôm sau, bài học đầu tiên về quy tắc Cung Đấu bắt đầu. Đó là học cách cúi đầu, học cách mỉm cười, học cách nói những lời rỗng tuếch. Lạc Y lắng nghe cẩn thận, không phải để bắt chước, mà để nắm vững luật chơi mà nàng phải phá vỡ.

Khi giờ học kết thúc, Lạc Y phát hiện ra bộ đồ dùng thêu thùa và nghiên mực của mình đã biến mất. Thêu thùa là một kỹ năng bắt buộc phải có để thể hiện sự dịu dàng và đức hạnh. Mất chúng đồng nghĩa với việc nàng sẽ không có sản phẩm để nộp vào cuối tuần, điều này có thể dẫn đến bị loại.

Viên thị ngồi cạnh, khẽ cười khẩy, ánh mắt lộ rõ sự đắc ý. Rõ ràng, đây là đòn "phủ đầu" đầu tiên.

Lạc Y không nói gì. Nàng biết nếu bây giờ cầu xin hoặc tố cáo, nàng sẽ lộ ra sự bất lực và yếu đuối, trở thành mục tiêu dễ bị bắt nạt. Thay vào đó, nàng âm thầm vận dụng một kỹ năng nhỏ bé còn sót lại của Tiên Hiệp – khả năng cảm nhận linh khí vật chất. Mặc dù bùa phong ấn đã khóa linh lực, nhưng giác quan nhạy bén của một người tu luyện ở tầng thứ chín vẫn cho phép nàng cảm nhận được sự "lưu lại" của đồ vật, giống như một dấu vân tay năng lượng.

Ánh mắt nàng lướt qua căn phòng, tập trung vào chiếc rương gỗ sơn đỏ của Viên thị, nơi có một luồng khí hỗn tạp khác lạ so với mùi son phấn.

Trong giờ nghỉ trưa, khi mọi người đều ra ngoài dùng bữa, Lạc Y ở lại. Viên thị, cố tình nán lại, giả vờ soi gương, chờ đợi Lạc Y sẽ mở lời.

Lạc Y từ tốn bước đến bên giường Thẩm thị, người đã quên đóng rương sau khi lấy khăn tay. Nàng cúi xuống, giọng nói nhỏ nhẹ, đầy vẻ lo lắng: "Thẩm muội muội, muội xem thử, tỷ nhớ đã để nghiên mực ở đây, nhưng giờ không thấy. Hay là muội muội vô tình cầm nhầm khi lấy đồ?"

Thẩm thị, vốn sợ sệt và không muốn dính líu đến rắc rối, vội vàng lắc đầu: "Không, không phải tỷ tỷ. Muội chưa động vào đồ của tỷ."

Lạc Y thở dài, vẻ mặt thất vọng. Nàng quay sang Viên thị, nở một nụ cười nhạt nhòa, đúng như một tú nữ sợ hãi: "Viên tỷ tỷ, tỷ có thể giúp muội tìm một chút được không? Nếu không nộp được bài thêu, muội sẽ bị phạt nặng. Muội nghe nói tỷ rất tháo vát, tỷ thường cất đồ ở nơi kín đáo nhất... tỷ xem thử trong rương của mình có không?"

Viên thị lập tức biến sắc. Lời nói của Lạc Y không có ý buộc tội, nhưng lại ẩn ý một sự "gợi ý" đầy ám chỉ. Hơn nữa, nếu Viên thị từ chối giúp đỡ, sẽ bị coi là vô tâm và ích kỷ, đặc biệt khi Quản sự cung nữ có thể đi ngang qua. Hậu cung rất coi trọng vẻ ngoài lương thiện.

Viên thị hậm hực: "Ta đã nói là ta không cầm! Thật là phiền phức. Để ta xem..."

Nàng ta mở rương, tay lục lọi qua loa. Nhưng vì sợ Lạc Y nhìn thấy rõ, Viên thị đã lén lút đẩy chiếc túi đựng nghiên mực và đồ thêu thùa ra phía ngoài, giả vờ như chúng bị kẹt dưới đáy.

"Ôi chao," Viên thị giả vờ ngạc nhiên. "Xem này, chắc là lúc nãy ngươi vội vàng nên nhét bừa vào rương của ta. Ta còn tưởng là đồ của ta bị lẫn. May mà tìm được cho ngươi."

Lạc Y cúi đầu, nhận lấy đồ vật, giọng nói đầy sự "biết ơn" giả tạo: "Đa tạ Viên tỷ tỷ. Tỷ thật tốt bụng. Muội sẽ ghi nhớ ân tình này."

Nàng quay đi, trong lòng cười lạnh. Đòn Cung Đấu nhỏ này kết thúc, Lạc Y không chỉ lấy lại được đồ, mà còn khiến Viên thị phải tự tay đưa ra bằng chứng phạm lỗi của mình, đồng thời phải mang tiếng là "giúp đỡ" đối thủ. Nàng đã cho mọi người thấy, dù nhút nhát, nàng vẫn là một người không dễ bị bắt nạt.

Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày Lạc Y phải học cách sống như một con chim non bị nhốt trong lồng vàng. Nàng dành thời gian rảnh rỗi để tìm hiểu về Tàng Thư Các. Mục tiêu của nàng là tầng hầm bí mật, nhưng nàng cần phải biết rõ cấu trúc bên ngoài.

Lạc Y tiếp cận một cung nữ lớn tuổi tên là Dương ma ma, người phụ trách việc dọn dẹp hành lang gần Tàng Thư Các. Nàng dùng chút bạc ít ỏi còn lại, và quan trọng hơn, là sự im lặng tuyệt đối khi Dương ma ma than vãn.

"Tàng Thư Các... con đừng nghĩ đến nơi đó," Dương ma ma khẽ rùng mình khi nhận lấy miếng bạc. "Nơi đó không chỉ có binh lính gác. Phía trên có Trận Pháp Kim Long do vị Tiên Sư khai quốc thiết lập. Nghe nói, bất cứ vật gì có linh lực, dù là một món linh khí Tiên Hiệp nhỏ, chỉ cần chạm vào hàng rào trận pháp đều sẽ bị phản phệ dữ dội."

Lạc Y giữ vẻ mặt ngây thơ: "Trận pháp gì vậy ma ma? Nghe ghê sợ quá."

Dương ma ma hạ giọng: "Đó là thứ chỉ để bảo vệ bí mật của Hoàng Triều, liên quan đến vận mệnh. Chỉ có Hoàng đế Mộ Dung Tần mới có Thần Phù để mở lối vào Tàng Thư Các an toàn. Người ta đồn rằng, Hoàng đế mỗi tháng đều đích thân tới đó, không phải để đọc sách, mà là để kiểm tra sự ổn định của trận pháp và bí mật cất giấu bên dưới."

Tin tức này xác nhận linh cảm của Lạc Y. Linh Dược Cửu Chuyển, thứ có linh lực cực mạnh, cần một trận pháp cấp cao để bảo vệ khỏi các thế lực Kiếm Hiệp và Tiên Hiệp khác. Quan trọng hơn, nó khẳng định rằng chìa khóa tiếp cận nằm trong tay Hoàng đế.

"Thần Phù," Lạc Y lẩm bẩm. Nàng không thể dùng sức mạnh để đoạt Thần Phù, vì điều đó sẽ gây ra một trận chiến không cần thiết. Nàng phải tiếp cận Mộ Dung Tần bằng sự khôn ngoan của mình.

Lạc Y cũng thăm dò về vị Hoàng đế. Mộ Dung Tần, tuổi trẻ đã đăng cơ, nổi tiếng với sự quyết đoán, nhưng cũng cực kỳ cô độc. Hậu cung có tam cung lục viện, nhưng ngài ít khi thị tẩm, và tuyệt đối không thể hiện bất kỳ dấu hiệu tình cảm nào. Ngài bị đồn là một vị vua chỉ yêu quyền lực và đất nước.

Đêm khuya, sau khi mọi người đã ngủ say, Lạc Y ngồi dậy. Nàng khẽ đưa tay ra, đặt lên bùa phong ấn trên ngực. Bùa chú này đang hút đi sinh lực của nàng, khiến nàng cảm thấy cơ thể luôn nặng trĩu. Nhưng đó là cái giá phải trả cho sự an toàn.

Nàng nhắm mắt, hình dung lại bản đồ Cung Cấm đã thu thập được trong những ngày qua. Tàng Thư Các nằm ở phía Tây Bắc, gần Càn Thanh Cung của Hoàng đế. Đó là một khu vực bị cấm tuyệt đối.

"Trận Pháp Kim Long..."

Lạc Y nhớ lại các ghi chép cổ của Băng Lạc. Trận pháp này thuộc loại thượng cổ, không thể phá hủy bằng sức mạnh Tiên Hiệp thông thường mà chỉ có thể vô hiệu hóa bằng sự tương sinh của một loại linh lực đối nghịch.

Nàng nhìn xuống tay mình, nơi có vết sẹo băng lạnh của Băng Tâm Quyết. Linh lực của nàng thuộc tính Băng - Cực Hàn. Nếu Linh Dược Cửu Chuyển đang được bảo vệ bằng Kim Long Trận (thuộc tính Kim - Hỏa), thì có lẽ, chìa khóa giải trận pháp không chỉ là Thần Phù của Hoàng đế, mà còn là sự kết hợp của Băng Lạc Linh Lực.

Một giả thuyết táo bạo nảy ra trong đầu nàng: Phải chăng, Linh Dược không chỉ là nguồn sống của Tiên Cung, mà còn là một phần của bí mật Hoàng gia, và chỉ người mang huyết mạch Băng Lạc mới có thể sử dụng?

Nàng khẽ thở dài, cảm nhận sự lạnh lẽo của chiếc trâm Băng Lạc bị chôn dưới giếng khô.

Tối mai, nàng sẽ phải tham gia buổi yến tiệc sơ tuyển cuối cùng. Đó là lần đầu tiên nàng phải đối mặt với Hoàng đế Mộ Dung Tần và Lục Quý Phi kiêu hãnh một cách chính thức.

"Mộ Dung Tần," nàng thầm nhủ. "Ngươi có ánh mắt sắc lạnh nhìn thấu mọi tâm can. Nhưng ta, Tô Lạc Y, sẽ là tảng băng vĩnh cửu mà ngươi không thể làm tan chảy, cho đến khi ta đạt được mục đích."

Nàng biết rõ, trận chiến Cung Đấu này sẽ là cuộc đối đầu của những trí tuệ sắc bén, nơi nàng phải bán đi sự sợ hãi và sự yếu đuối của mình để mua lấy thời gian và cơ hội. Và hơn hết, nàng phải đối mặt với nguy cơ bị cuốn vào cái bẫy tình cảm nguy hiểm nhất, nơi Hoàng đế có thể dùng sự sủng ái để biến nàng thành một công cụ, làm chệch hướng sứ mệnh Kiếm Hiệp cao cả của nàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×