phượng vũ trầm cung

Chương 12: Lời Thú Nhận Của Kẻ Phản Bội


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Máu rỉ ra, thấm đỏ miếng băng gạc đã cũ. Hành động đột ngột của Mộ Dung Tần không chỉ làm Lạc Y đau đớn thể xác, mà còn phá vỡ hoàn toàn vỏ bọc Tình Cảm mà nàng đã dày công xây dựng. Giờ đây, nàng đứng trước một sự thật trần trụi: Hoàng đế đã nhìn thấy Kiếm Hiệp ẩn giấu sau vẻ ngoài Mỹ nhân yếu đuối của nàng.

"Vết thương này," Mộ Dung Tần gằn giọng, ánh mắt Ngài lạnh lẽo như thanh kiếm, "không phải do cành cây gây ra. Đây là vết chém của một cao thủ Kiếm Hiệp. Nói cho Trẫm biết, Tô Lạc Y, ngươi là ai? Ngươi thâm nhập cung cấm với mục đích gì? Trò tình cảm si ngốc này, ngươi diễn cho ai xem?"

Toàn bộ Càn Thanh Cung chìm trong sự im lặng đáng sợ. Lạc Y biết rằng, nếu nàng tiếp tục dùng câu chuyện mộng du và tình yêu, Ngài sẽ không ngần ngại ra lệnh chém đầu nàng ngay lập tức, vì sự thật đã quá rõ ràng.

Nàng hít một hơi thật sâu, kích hoạt mảnh Thần Mộc Cổ Lực nhỏ giấu trong ống tay áo. Mộc Khí từ mảnh gỗ len lỏi vào cơ thể, giúp linh lực Băng Cực Hàn của nàng ổn định, chuẩn bị cho một màn kịch lớn hơn, mạo hiểm hơn.

"Bẩm Hoàng thượng," Lạc Y đáp, giọng nàng không còn run rẩy vì sợ hãi, mà run lên vì sự thống khổ giả tạo. Nàng quyết định thú nhận một phần sự thật, để che giấu bí mật Tiên Hiệp lớn hơn.

"Thần nữ... đúng là kẻ dối trá. Thần nữ không phải vì tình yêu mà vào cung. Thần nữ vào cung vì sự sống."

Mộ Dung Tần ngạc nhiên. Ngài thả tay Lạc Y ra, nhưng không nới lỏng sự cảnh giác. "Nói rõ!"

"Thần nữ, vốn là một đệ tử Kiếm Hiệp của Băng Cực Điện," Lạc Y bắt đầu, dùng thân phận Giang Hồ làm tấm chắn. "Chúng thần bị một thế lực Hỏa Cực Tông săn đuổi đến tận cùng. Kim Long Trận của Ngài là tấm chắn cuối cùng mà thần nữ có thể tìm đến."

Nàng quỳ sụp xuống, đầu chạm đất, giọng nói đầy tuyệt vọng. "Thần nữ biết, Kim Long Trận là vật Tiên Hiệp tối cao của Đại Mộ. Thần nữ lén lút tiếp cận Thư Phòng, không phải để phá hủy, mà là để tìm kiếm cách thức sử dụng linh khí để che giấu thân phận trước kẻ thù đang rình rập bên ngoài."

"Vết thương này, là bằng chứng cho lời nói của thần nữ. Đêm qua, kẻ thù đã đột nhập vào Ngự Hoa Viên, chúng ta đã giao tranh kịch liệt. Thần nữ đã liều mạng đánh đuổi chúng, không phải để bảo vệ thân phận, mà là để bảo vệ cung cấm của Ngài khỏi một sự xâm nhập bí mật."

Lạc Y đã đưa ra một lời thú tội hai mặt: nàng thừa nhận là người Kiếm Hiệp và là kẻ dối trá, nhưng lại biến mình thành người bảo vệ ngầm của Hoàng đế, đang chống lại kẻ thù Tiên Hiệp/Kiếm Hiệp chung.

Mộ Dung Tần đứng thẳng, linh lực Hỏa-Băng trong cơ thể Ngài rung lên. Lời nói của Lạc Y có sức nặng. Nó giải thích được sức mạnh và sự bí ẩn của nàng, nhưng vẫn không giải thích được sự tuyệt vọng mà Ngài từng thấy qua gương.

"Thế lực nào? Kẻ thù của ngươi là ai?" Ngài truy vấn.

"Là kẻ đã để lại lông vũ xám tro và gây ra vết thương này," Lạc Y đáp. "Hắn ta đã biết sự thật về Kim Long Trận và đang tìm cách lợi dụng sự hỗn loạn này để tiến vào. Hắn ta không chỉ muốn giết thần nữ, mà còn muốn lật đổ Ngài."

Mộ Dung Tần nhìn chằm chằm vào Lạc Y. Sự đa nghi của một đế vương xung đột với sự thật rõ ràng mà Ngài đã tự mình quan sát. Ngài biết, Kim Long Trận gần đây có dấu hiệu yếu đi. Hơn nữa, linh lực Hỏa-Băng trong cơ thể Ngài đã trở nên bất ổn kể từ khi nàng vào cung.

Ngài đột ngột đưa ra một quyết định liều lĩnh. Thay vì trừng phạt, Ngài quyết định hợp tác—hoặc ít nhất là kiểm soát—Lạc Y.

"Được rồi, Tô Lạc Y," Ngài nói, giọng nói nặng nề. "Trẫm tạm thời tin ngươi. Nhưng ngươi phải biết, niềm tin này là một con dao hai lưỡi. Ngươi sẽ không còn được giam lỏng. Trẫm sẽ thăng ngươi lên làm Tần, và từ hôm nay, ngươi sẽ là cố vấn bí mật của Trẫm trong mọi vấn đề liên quan đến linh khí và thế lực Kiếm Hiệp."

Lạc Y kinh ngạc. Đây là một bước thăng tiến quá nhanh, vượt qua cả giới hạn Cung Đấu thông thường.

"Nhưng đổi lại," Mộ Dung Tần tiếp tục, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào mảnh Thần Mộc Cổ Lực đang lộ ra trên tay nàng. "Ngươi phải giao vật phẩm Mộc Khí mà ngươi đã lấy được cho Trẫm. Trẫm cần nó để kiểm tra. Và Ngươi phải thề, bằng danh dự của một Kiếm Hiệp, rằng ngươi sẽ trung thành với Trẫm và Kim Long Trận."

Lạc Y do dự. Mảnh Thần Mộc Cổ Lực là chìa khóa để tạo ra Nhãn Trận Vãng Lai, cần thiết cho sứ mệnh Tiên Hiệp của nàng. Nhưng Ngài đã cho nàng một vị trí và quyền lực chưa từng có.

"Thần nữ đồng ý," Lạc Y nói, đưa mảnh gỗ cho Ngài. Nàng biết, mảnh này chỉ là một phần nhỏ. Nàng đã ghi nhớ toàn bộ bản mẫu năng lượng của nó.

"Thần nữ thề, bằng danh dự Băng Cực Điện, rằng thần nữ sẽ bảo vệ Hoàng thượng và cung cấm khỏi bất kỳ mối đe dọa Kiếm Hiệp nào," Lạc Y nói, nhưng trong lòng nàng thầm bổ sung: ...cho đến khi ta hoàn thành sứ mệnh Tiên Hiệp của mình.

Mộ Dung Tần hài lòng. Ngài đeo mảnh gỗ đó vào chiếc nhẫn Băng Hồn của mình. Lập tức, luồng linh lực Hỏa-Băng trong cơ thể Ngài trở nên cân bằng hơn.

"Ngươi đã chứng minh được giá trị của mình, Tô Tần," Ngài nói. "Ngươi sẽ dọn đến Thanh Tâm Điện—một nơi gần Tàng Thư Các hơn, và chỉ được phép diện kiến Trẫm khi Ngài cần."

Ngay khi tin tức về việc Tô Mỹ nhân thăng cấp lên Tần và được chuyển đến Thanh Tâm Điện (một cung điện bí mật gần Càn Thanh Cung) lan ra, cả hậu cung chấn động. Lục Quý Phi tức giận đến mức đập vỡ chiếc bình hoa quý giá.

"Tần! Vị trí đó phải là của ta!" Quý Phi gào lên. "Mộ Dung Tần điên rồi sao? Nữ nhân đó là gian tế! Hóa ra, nàng ta đã dùng Khổ Nhục Kế để giành lấy sự tin tưởng!"

Quý Phi hiểu rằng, Tô Tần giờ đây không còn là đối thủ Cung Đấu tầm thường nữa. Nàng ta là một uy hiếp trực tiếp đến quyền lực chính trị và tình cảm của Quý Phi.

Lục Quý Phi ngay lập tức triệu tập Viên thị, nhưng Viên thị đã bị Mộ Dung Tần bí mật cảnh cáo, tỏ ra sợ hãi và tránh né.

Quý Phi quay sang Triệu Ân, lão thái giám của Thư Phòng. "Từ giờ, ngươi hãy theo dõi Tô Tần như cái bóng! Ta muốn biết, nàng ta đã bí mật làm gì với Hoàng đế mà lại được thăng cấp nhanh đến vậy!"

Lạc Y, giờ là Tô Tần, dọn đến Thanh Tâm Điện. Đây là một cung điện nhỏ, bí mật, nằm ngay phía sau Tàng Thư Các, nơi ít ai lui tới. Sự giam lỏng đã kết thúc, nhưng giờ đây, nàng bị Hoàng đế trực tiếp đặt dưới sự giám sát cao hơn.

Nàng đứng trong Thanh Tâm Điện, nhìn vào mảnh trăng cô độc qua khung cửa sổ. Nàng đã hy sinh thân phận Kiếm Hiệp để bảo vệ nhiệm vụ Tiên Hiệp.

Nàng chạm nhẹ vào chiếc nhẫn ngọc bích trên tay mình (một món quà Tình Cảm nhỏ từ Mộ Dung Tần sau khi thăng cấp). Nàng biết, nó không phải Băng Hồn, nhưng nó là chìa khóa dẫn đến Kim Long Trận.

Mảnh Thần Mộc Cổ Lực nàng đưa cho Hoàng đế chỉ là vỏ ngoài. Nàng đã kịp hấp thụ đủ linh khí để tạo ra một Nhãn Trận Thần Mộc nhỏ trong cơ thể, có thể kết hợp với Bản Mẫu Băng Hồn để dò xét Kim Long Trận sâu hơn.

"Mộ Dung Tần," Lạc Y thì thầm, nụ cười nửa vời của một nữ hiệp khách hiện ra trên môi. "Ngài muốn một cố vấn Tiên Hiệp hay một tình nhân Cung Đấu? Ngài sẽ nhận được cả hai, cho đến khi ta hoàn thành sứ mệnh của mình."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×