phượng vũ trầm cung

Chương 11: Giao Tranh Dưới Mộc Khí


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Việc hấp thụ Bản Mẫu Năng Lượng Băng Hồn đã mang lại cho Tô Lạc Y một lợi thế không ngờ. Linh lực Băng Cực Hàn của nàng trở nên thuần khiết và ổn định hơn, cho phép nàng tạo ra một lớp bảo vệ tinh vi hơn khi đối phó với Kim Long Trận. Việc bị giam lỏng không thể ngăn cản được nhiệm vụ Tiên Hiệp của nàng.

Nàng biết rằng Triệu Ân, thái giám của Lục Quý Phi, đang âm thầm giám sát. Lần này, nàng cần một sự ngụy trang hoàn hảo hơn cho Gương Ngọc Bích của Mộ Dung Tần.

Lạc Y tạo ra một ảo ảnh tinh thần nhẹ nhàng, gửi một luồng ý thức tập trung vào tình cảm thê lương, buồn bã về sự cô độc và nỗi nhớ nhà. Nàng cố ý để lộ một cuốn sách Tình Cảm dở dang trên bàn. Nàng muốn Mộ Dung Tần thấy sự tuyệt vọng của một Mỹ nhân bị giam cầm, không phải sự tập trung của một nữ hiệp khách.

Khi màn đêm buông xuống, Lạc Y tiến hành kế hoạch. Nàng dùng Bản Mẫu Băng Hồn làm la bàn định vị, chỉ dẫn nàng đến những nơi có nồng độ Mộc Khí cổ đại cao nhất, theo như ghi chép trong sử sách.

Nàng lướt qua bức tường cũ kỹ, nơi có mạch nước ngầm chảy qua. Lần này, Lạc Y gần như là một làn sương lạnh. Linh lực của nàng quá ổn định, không gây ra bất kỳ dao động nào trong Kim Long Trận.

Mục tiêu của nàng là Chùa Thanh Mộc đổ nát nằm sâu trong rừng Tây Sơn, nơi được đồn là có một cây Cổ Thụ hàng nghìn năm tuổi, có thể là nơi chứa đựng Thần Mộc Cổ Lực hoàn chỉnh.

Lạc Y di chuyển với tốc độ của một bóng ma, thân pháp Kiếm Hiệp thuần thục cho phép nàng vượt qua các mái nhà và bức tường mà không gây tiếng động.

Chùa Thanh Mộc là một tàn tích hoang vắng, chỉ còn lại một bức tượng Phật bị phong hóa và một gốc Cổ Thụ khổng lồ, đã chết khô từ lâu nhưng vẫn mang hình dáng uốn lượn kỳ dị.

Vừa đặt chân đến sân chùa, Lạc Y đã cảm nhận được một luồng linh khí Mộc mạnh mẽ, nhưng không phải Mộc sống, mà là Mộc đã hóa thạch, giống như mô tả về Thần Mộc Cổ Lực.

Nhưng nàng không phải là người duy nhất.

"Quả nhiên là ngươi. Nữ nhân của Cung Cấm," một giọng nói trầm thấp, đầy mỉa mai vang lên từ bóng tối.

Người đàn ông mặt nạ xuất hiện. Hắn ta vẫn mặc y phục màu xám tro, thanh trường kiếm không vỏ phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo. Hắn đang đứng đối diện với gốc Cổ Thụ, tay chạm vào một phần của thân cây.

Lạc Y cảnh giác lùi lại. "Ngươi đã theo dõi ta?"

"Ngươi đã để lại dấu vết quá dễ đoán," hắn ta cười lạnh lùng. "Sự xuất hiện của ngươi trong Thư Phòng, sự thăng cấp đầy mâu thuẫn của ngươi, và sự cô độc giả tạo đó. Ngươi không phải là kẻ si tình. Ngươi là Gián điệp."

Lạc Y biết rằng việc phủ nhận là vô ích. Hắn ta đã nhìn thấu vỏ bọc Cung Đấu của nàng.

"Ta không phải gián điệp," Lạc Y đáp, giọng nàng lạnh lùng trở lại đúng với khí chất Kiếm Hiệp của mình. "Ta chỉ đang tìm kiếm thứ thuộc về ta. Tránh ra, Thần Mộc Cổ Lực là thứ ta cần."

"Thần Mộc Cổ Lực?" Người đàn ông mặt nạ nhếch mép. "Ngươi muốn dùng nó để phá hủy Kim Long Trận và cứu mạng sư phụ ngươi sao? Thật là một câu chuyện Tiên Hiệp cảm động."

Lạc Y kinh hãi. Hắn ta không chỉ biết về Kim Long Trận mà còn biết cả về Sư phụ của nàng.

"Ngươi là ai?" Lạc Y hỏi, Băng Cực Hàn Kiếm đã sẵn sàng trong tay.

"Ta là người muốn nhìn thấy Kim Long Trận sụp đổ nhất trên đời này. Ta muốn nhìn thấy Hoàng đế Mộ Dung Tần phải trả giá," hắn ta gằn giọng, giọng nói đầy thù hận Hỏa-Băng. "Nhưng ta sẽ không để ngươi phá hủy nó. Ta muốn giữ lại Kim Long Trận, để ta tự tay hủy diệt nó, cùng với kẻ đã tạo ra nó."

Hắn ta vung kiếm tấn công. Kiếm pháp của hắn ta hung bạo, mang theo một luồng linh lực Hỏa mạnh mẽ, nhưng lại được bao bọc bởi một lớp khí Băng mỏng manh, khiến đòn đánh vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo, vô cùng khó đoán.

Lạc Y chống đỡ bằng Băng Cực Hàn. Kiếm pháp của nàng thanh thoát, tập trung vào sự phòng thủ và phản công. Hai luồng linh lực Băng và Hỏa-Băng giao chiến dữ dội.

Trong lúc giao tranh, kiếm của người đàn ông mặt nạ vô tình chém trúng gốc Cổ Thụ. Thần Mộc Cổ Lực bị kích hoạt.

Rắc!

Một tiếng động lớn vang lên. Gốc cây khổng lồ bắt đầu nứt ra. Thay vì giải phóng linh khí, Thần Mộc Cổ Lực lại thức tỉnh một Hồn Thụ đã ngủ quên hàng thiên niên kỷ.

Một luồng Mộc Khí màu xanh lục đậm đặc bùng nổ, tạo thành hình dáng một con Mãng Xà Gỗ khổng lồ, tấn công cả hai người.

"Chết tiệt!" Người đàn ông mặt nạ nguyền rủa. "Đây không phải là Linh Dược, đây là Thủ Vệ Trận của Mộc Khí!"

Hồn Thụ là một sức mạnh Tiên Hiệp cổ xưa, vượt xa khả năng của cả hai. Lạc Y bị luồng Mộc Khí quật ngã, linh lực Băng Cực Hàn bị suy yếu đáng kể.

"Lùi lại!" Lạc Y hét lên, nàng nhanh chóng rút ra một chiếc Pháp Khí Dẫn Băng mà nàng vừa chế tạo từ Bản Mẫu Băng Hồn hấp thụ được, ném thẳng vào Hồn Thụ.

Chiếc pháp khí không gây sát thương, nhưng nó tạo ra một luồng khí lạnh cực mạnh, làm chậm tốc độ của Mãng Xà Gỗ.

"Nhanh lên! Hắn ta chỉ bị làm chậm trong vài giây!" Lạc Y thúc giục người đàn ông mặt nạ.

Trong khoảnh khắc sinh tử, hai kẻ thù buộc phải hợp tác. Người đàn ông mặt nạ hiểu ý. Hắn ta dồn toàn bộ linh lực Hỏa-Băng vào thanh kiếm, chém một nhát cuối cùng vào điểm yếu của Hồn Thụ mà Lạc Y chỉ định.

Ầm!

Một mảnh nhỏ của Thần Mộc Cổ Lực văng ra từ gốc cây, bắn thẳng về phía Lạc Y.

Trước khi Lạc Y kịp nhặt lấy, người đàn ông mặt nạ đã nắm lấy cơ hội, tung ra một quả cầu lửa-băng cuối cùng vào Lạc Y để cầm chân.

"Lần này ta sẽ nhường ngươi món quà nhỏ đó," hắn ta nói, giọng đầy nguy hiểm. "Nhưng chúng ta sẽ gặp lại nhau, Tô Lạc Y. Và lần sau, ta sẽ không nhân nhượng chỉ vì ngươi quá ngu ngốc với tình cảm."

Hắn ta biến mất vào rừng sâu, để lại Lạc Y bị thương nhẹ và kiệt sức.

Lạc Y thở dốc, thu hồi mảnh Thần Mộc Cổ Lực nhỏ nhưng quý giá. Nàng đã bị thương ở cánh tay, và linh lực bị tiêu hao quá mức. Nàng biết, lần rời cung này đã quá liều lĩnh.

Nàng trở về cung cấm, lại dùng thân pháp ẩn mình qua Kim Long Trận. Nàng đã thành công, nhưng vết thương này là bằng chứng không thể chối cãi.

Sáng hôm sau, Lạc Y thức dậy với một cơn sốt nhẹ (giả vờ), cánh tay bị thương được băng bó sơ sài. Nàng cố ý để lộ vẻ mệt mỏi và lo lắng.

Khi Triệu Ân đến Thư Phòng, lão thái giám ghi lại chi tiết: Tô Mỹ nhân tiều tụy, luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tay nắm chặt một mảnh gỗ nhỏ. Lục Quý Phi nhận báo cáo, lại một lần nữa tin rằng Lạc Y đang u sầu vì tình cảm vô vọng với Hoàng đế.

Tuy nhiên, Mộ Dung Tần thì khác. Khi ngài nhìn vào chiếc Gương Ngọc Bích từ xa, ngài thấy một điều đáng sợ. Lạc Y đang ngồi trong Lãnh Nguyệt Các, tay cầm mảnh Thần Mộc Cổ Lực và khuôn mặt nàng không hề có chút vẻ si tình nào, mà chỉ là sự Kiên Cường lạnh lùng của một chiến binh.

Hơn nữa, linh lực Hỏa-Băng trong cơ thể ngài có một chút hỗn loạn nhẹ. Mộ Dung Tần biết, có một giao tranh mạnh mẽ đã diễn ra bên ngoài.

Ngài lập tức triệu tập Tô Lạc Y đến Càn Thanh Cung.

Lạc Y bước vào, cố tình tỏ ra yếu ớt.

"Cánh tay của ngươi bị sao vậy, Tô Mỹ nhân?" Mộ Dung Tần hỏi, ánh mắt ngài dán vào chiếc băng quấn tay nàng.

Lạc Y cúi đầu, giọng nói run rẩy vì căng thẳng. "Bẩm Hoàng thượng, đêm qua thần nữ bị mộng du. Thần nữ đã ngã trong Ngự Hoa Viên, bị cành cây gãy cứa vào." Nàng lại dùng đến sự si ngốc để che đậy.

Mộ Dung Tần tiến lại gần, ngài không nhìn vào cánh tay nàng, mà nhìn thẳng vào ánh mắt nàng.

"Tô Lạc Y," ngài thì thầm, giọng ngài trở nên lạnh lùng và đầy nguy hiểm hơn bao giờ hết. "Ngươi đã mộng du, hay ngươi đã Kiếm Hiệp? Ngươi đã cứu Trẫm bằng tình cảm, hay ngươi đang âm mưu lật đổ Kim Long Trận?"

Ngài đột ngột đưa tay, nắm lấy chiếc băng trên tay nàng, kéo mạnh. Máu tươi rỉ ra.

"Cho Trẫm xem, vết thương này là của nữ nhân cung cấm, hay của kẻ phản đồ?"


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×