Cuộc xuất cung bí mật được tiến hành trong đêm tối, dưới sự bảo vệ của một nhóm cận vệ trung thành do Mộ Dung Tần tự tay huấn luyện. Lạc Y mặc y phục nam giới, một bộ áo bào đen đơn giản, hoàn toàn lột bỏ vẻ quyến rũ của Tô Tần mà trở thành một Kiếm Hiệp lạnh lùng.
Bên cạnh nàng, Mộ Dung Tần cũng mặc thường phục, nhưng khuôn mặt Ngài lộ rõ sự mệt mỏi và lo lắng. Sự hỗn loạn Hỏa-Băng trong cơ thể đã lên đến đỉnh điểm, khiến Ngài thỉnh thoảng phải nén một tiếng ho khan.
"Tô Tần," Hoàng đế thì thầm khi chiếc xe ngựa vượt qua cổng thành bí mật. "Ngươi chắc chắn Thanh Mộc Cổ Miếu là nơi duy nhất có thể hấp thụ Mộc Khí tinh khiết?"
"Bẩm Hoàng thượng," Lạc Y đáp, giọng nàng cứng rắn. "Nơi đó là nguồn Thần Mộc Cổ Lực cuối cùng. Nó không chỉ giúp cân bằng linh lực của Ngài, mà còn giúp thần nữ tìm hiểu thêm về Hỏa Cực Tông—kẻ đã săn đuổi thần nữ và đang đe dọa Ngài. Hắn ta chắc chắn sẽ xuất hiện ở đó."
Lạc Y đã nói dối một nửa sự thật. Mục đích chính của chuyến đi là để nàng có thể tiếp cận Linh Dược Cửu Chuyển trong cơ thể Ngài khi linh lực của Ngài yếu nhất, và đồng thời giải quyết mối đe dọa từ người đàn ông mặt nạ.
Trong khi đó, tại cung cấm, Lục Quý Phi không ngủ. Nàng ta đã nhận được tin tức từ Triệu Ân về sự vắng mặt bất thường của Mộ Dung Tần và Tô Tần trong đêm. Mặc dù Triệu Ân không biết về sự xuất cung, Quý Phi đã đoán được.
"Hoàng đế đi rồi!" Lục Quý Phi cười lạnh. "Hắn ta đã dẫn tiện nhân đó ra ngoài để làm chuyện bí mật. Tốt lắm. Nếu không thể hạ gục nó trong cung, ta sẽ hạ gục nó ngoài thành."
Nàng ta lập tức triệu tập một cận vệ tin cẩn, ra lệnh gửi thêm mật thư khẩn cấp cho Hộ Bộ Thượng Thư.
“Hoàng thượng và Tô Tần đã rời cung, hướng về phía Tây Sơn. Cha phải hành động ngay lập tức. Hãy chặn đường, và dùng bằng chứng Kiếm Hiệp đã thu thập được để biến chuyến đi này thành một cuộc ám sát do Tô Tần chủ mưu. Dù không thành công, sự nghi ngờ cũng đủ để nàng ta mất mạng!”
Lục Quý Phi đã chuyển từ Cung Đấu sang chính trị và tính mạng. Nàng ta quyết tâm biến Lạc Y thành kẻ phản bội trước triều đình.
Xe ngựa đến chân núi Tây Sơn vào rạng sáng. Thanh Mộc Cổ Miếu nằm sâu trong thung lũng sương mù. Mộ Dung Tần không thể chịu được sự rung lắc của xe ngựa nữa, linh lực Hỏa-Băng đã khiến Ngài gần như mất kiểm soát.
"Trẫm không thể chịu được nữa," Ngài ho khan, máu rỉ ra ở khóe môi.
"Ngài phải kiên trì, Hoàng thượng," Lạc Y đỡ Ngài, đồng thời bí mật dùng Nhãn Trận Thần Mộc-Băng nội tại để hút đi một phần linh lực hỗn loạn nhất của Ngài, làm chậm sự suy sụp. Nàng cần Ngài sống đến khi hấp thụ được Mộc Khí.
Vừa đặt chân vào sân chùa đổ nát, Mộ Dung Tần gần như khuỵu xuống bên cạnh gốc Cổ Thụ.
Vút!
Đúng như dự đoán của Lạc Y, người đàn ông mặt nạ xuất hiện. Hắn ta không còn ẩn mình. Lần này, hắn ta đến để giết người.
"Mộ Dung Tần! Ngươi cuối cùng cũng ra khỏi cái vỏ rùa Kim Long Trận đó!" Giọng hắn ta vang vọng, đầy sự thù hận Hỏa-Băng. "Ngươi đã dẫn tiện nhân đó đến đây để hấp thụ Mộc Khí à? Ngươi nghĩ Trẫm sẽ để yên cho kẻ đã giết chết huynh đệ của ta sống sao?"
"Ngươi là ai?" Mộ Dung Tần ráng sức hỏi, khuôn mặt tái nhợt.
Người đàn ông mặt nạ rút kiếm. Lông vũ xám tro rơi lả tả trên nền đất. "Ta là Triệu Kiệt, người duy nhất còn sống sót của Hỏa Cực Tông. Ngươi không nhớ ư? Chính tay ngươi đã ra lệnh Huyết Tế chúng ta để cấy ghép Linh Dược Cửu Chuyển vào cơ thể ngươi! Ta là linh hồn Hỏa mà ngươi đã từ bỏ!"
Lạc Y kinh hoàng. Huyết Tế Dưỡng Sinh mà nàng thấy trong bản đồ không chỉ là dân thường, mà là các đệ tử Tiên Hiệp của Hỏa Cực Tông!
Người đàn ông mặt nạ, Triệu Kiệt, chính là một phần linh hồn bị tách ra của Hỏa Cực Tông—một phần Hỏa mà Mộ Dung Tần đã ép buộc hấp thụ để sống sót.
"Ngươi... ngươi nói dối!" Mộ Dung Tần gào lên, linh lực Hỏa-Băng trong Ngài bùng lên hỗn loạn, làm nứt cả đá nền.
"Sự thật luôn đau đớn, Hoàng đế!" Triệu Kiệt hét lên, tung ra một đòn tấn công bằng kiếm pháp Hỏa Cực tàn bạo, nhắm thẳng vào Ngực Mộ Dung Tần.
"Không được!"
Lạc Y phản xạ nhanh như chớp. Nàng tung ra Băng Cực Hàn Kiếm của mình.
Keng!
Hai luồng linh lực Băng và Hỏa-Băng giao chiến trong một vòng xoáy dữ dội. Lần này, Lạc Y sử dụng toàn bộ sức mạnh Tiên Hiệp của mình, không còn che giấu. Nàng biết, nếu Mộ Dung Tần chết lúc này, Linh Dược Cửu Chuyển sẽ tan biến.
Kiếm pháp của Lạc Y nhanh hơn, nhưng sức mạnh của Triệu Kiệt lại điên cuồng và tàn độc hơn. Triệu Kiệt đã trải qua sự thống khổ của Huyết Tế, linh hồn hắn bị méo mó.
"Ngươi muốn bảo vệ hắn sao, nữ nhân Băng Cực?" Triệu Kiệt gầm lên. "Ngươi là kẻ thù của chúng ta! Ngươi đáng lẽ phải phá hủy hắn! Tại sao ngươi lại trở thành bảo vệ của hắn?"
"Ta bảo vệ Ngài vì Linh Dược!" Lạc Y không ngần ngại nói. "Nếu Ngài chết, Linh Dược Cửu Chuyển sẽ vĩnh viễn không thể hồi sinh! Ta không muốn hắn chết, cho đến khi ta lấy được nó!"
Lời thú nhận này làm Triệu Kiệt sững sờ trong tích tắc, nhưng Mộ Dung Tần, dù gần như bất tỉnh, lại nghe rõ từng lời. Ngài nhận ra, sự bảo vệ của nàng chỉ là sự ích kỷ lớn nhất của Tiên Hiệp.
Tận dụng sự sững sờ đó, Lạc Y dồn toàn bộ Băng Khí vào một đòn, chém thẳng vào thanh kiếm của Triệu Kiệt. Thanh kiếm vỡ vụn, Triệu Kiệt bị luồng khí lạnh cực mạnh đẩy lùi.
"Ngươi phải đi!" Lạc Y hét vào mặt Triệu Kiệt. "Ngươi không thể giết Ngài. Kim Long Trận đang sụp đổ. Hãy chờ đợi cơ hội của ngươi!"
Triệu Kiệt nhìn Lạc Y, nhìn gốc Cổ Thụ, rồi nhìn Mộ Dung Tần đang nằm hấp hối. Hắn hiểu rằng, sự sụp đổ của Kim Long Trận mới là sự trả thù lớn nhất. Hắn ta biến mất vào sương mù.
Lạc Y quay lại, thấy Mộ Dung Tần đã gục ngã, linh lực Hỏa-Băng trong Ngài gần như không còn kiểm soát được.
"Ngươi... ngươi bảo vệ Trẫm... vì Linh Dược?" Mộ Dung Tần thều thào, ánh mắt đầy đau khổ và phản bội, không phải từ Kiếm Hiệp, mà từ sự Tình Cảm giả dối.
"Đúng vậy, Hoàng thượng," Lạc Y không che giấu nữa. Nàng đặt tay lên ngực Ngài, nơi Linh Dược Cửu Chuyển đang dần tan rã. "Linh Dược đó là hy vọng cuối cùng của sư phụ thần nữ. Ngài phải sống để thần nữ có thể lấy được nó. Ngài là mục tiêu của thần nữ."
Nói rồi, Lạc Y ôm lấy Ngài, bắt đầu thi triển Nhãn Trận Thần Mộc-Băng của mình, đưa Ngài đến gần gốc Cổ Thụ. Nàng ép Ngài hấp thụ Mộc Khí tinh hoa. Quá trình này vô cùng đau đớn, Mộ Dung Tần rên rỉ, nhưng linh lực Hỏa-Băng dần ổn định.
Đúng lúc đó, một nhóm thị vệ và binh lính do Hộ Bộ Thượng Thư (cha của Lục Quý Phi) dẫn đầu ập đến.
"Hoàng thượng!" Hộ Bộ Thượng Thư hô lớn, vẻ mặt giả vờ kinh hoàng. "Hoàng thượng bị gian tế ám sát rồi!"
Lạc Y ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng lạnh lẽo như băng. Nàng biết, Cung Đấu đã đuổi kịp Tiên Hiệp. Nàng đã bị bao vây. Nàng đã cứu Hoàng đế khỏi Triệu Kiệt, nhưng giờ đây, nàng phải đối mặt với âm mưu chính trị của Lục Quý Phi. Nàng là kẻ bị gài bẫy.
"Ngươi chính là kẻ phản bội," Hộ Bộ Thượng Thư chỉ vào Lạc Y. "Ngươi đã dẫn dụ Hoàng thượng ra khỏi cung để sát hại Ngài! Mau bắt lấy gian tế Tô Tần!"
Lạc Y đứng giữa Mộ Dung Tần và đám quân lính, một mình chống lại cả triều đình. Nàng nhìn xuống Mộ Dung Tần, Ngài vẫn đang hôn mê, nhưng đã an toàn. Nàng quyết định.
"Ta không phải Tô Tần," Lạc Y tuyên bố, khí chất Tiên Hiệp bùng nổ. Nàng rút kiếm, sẵn sàng chiến đấu, nhưng không phải để trốn thoát, mà để hoàn thành nốt thỏa thuận của mình. Nàng phải bảo vệ Mộ Dung Tần cho đến khi Ngài hồi phục.