qua đêm nhà thằng bạn

Chương 1:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đêm cuối tháng Mười thổi rít qua hành lang, mang theo cái lạnh thấu xương của mùa sắp chuyển. Hạ Nguyệt đứng co ro trước cửa căn hộ số 703, tay vẫn cố chấp đút vào túi áo khoác để cảm nhận hơi ấm cuối cùng của chiếc chìa khóa… đã-không-còn-ở-đó.

Cô day điện thoại, màn hình hiện lên dòng chữ "Không tìm thấy mạng". Đúng là vận rủi hôm nay đã đạt đến đỉnh điểm. Cô vừa cãi nhau một trận kịch liệt với bạn trai – hay chính xác là người yêu cũ trong tương lai – và bỏ đi không mang theo ví, không mang theo chìa khóa, thậm chí không kịp mang theo cả sự bình tĩnh. Giờ đây, cô chỉ còn mỗi chiếc điện thoại sắp hết pin và một cơn đau đầu âm ỉ.

Sau khi cân nhắc mọi lựa chọn từ việc ngủ ngoài hiên đến gọi dịch vụ phá khóa tốn kém, Hạ Nguyệt thở dài, bấm vào số điện thoại quen thuộc nhất trong danh bạ: Mạnh Đông.

Đông là bạn thân từ thuở nhỏ của cô, người duy nhất cô có thể gọi vào lúc 11 giờ đêm mà không sợ bị mắng mỏ hay bị trêu chọc. Anh sống cách cô hai dãy nhà, trong một căn hộ studio gọn gàng, tiện nghi nhưng lại lạnh lẽo một cách khó hiểu.

"Gì thế, tiểu thư?" Giọng Đông vang lên qua điện thoại, trầm thấp và hơi ngái ngủ, như một dải lụa nhung vuốt ve tai cô. "Trừ khi cậu nói cậu sắp đính hôn, đừng gọi cho tớ giờ này."

Hạ Nguyệt nhắm mắt lại. "Tớ bị kẹt rồi. Quên chìa khóa, điện thoại sắp sập nguồn, và tớ vừa... chia tay." Cô nuốt khan, từ "chia tay" nghe vẫn còn xa lạ và đau đớn.

Đông im lặng. Sự im lặng của anh khác hẳn với sự im lặng trách móc của người khác; nó mang tính phân tích và đánh giá. Cuối cùng, anh cất giọng, không một chút cảm xúc thừa thãi, nhưng lại mang một sự chắc chắn an toàn: "Đứng yên đó. Tớ đến ngay."

Chỉ mười phút sau, Đông xuất hiện trong chiếc áo phông xám cũ kỹ và quần jogger, mái tóc đen hơi rối, nhưng ánh mắt màu cà phê của anh vẫn sắc sảo như mọi khi. Anh không hỏi thêm về chuyện chia tay, không an ủi sáo rỗng. Anh chỉ đưa cô chiếc khăn quàng cổ của mình.

"Lạnh cóng rồi. Lần sau làm ơn mang theo đầu óc của cậu." Anh nói, và sự trách móc đó nghe như một lời chăm sóc quen thuộc.

Khi họ bước vào căn hộ của Đông, một mùi hương dễ chịu ngay lập tức bao bọc lấy Hạ Nguyệt. Đó là sự pha trộn của gỗ đàn hương, sách cũ, và một chút hương bạc hà lạnh lùng – mùi hương độc quyền của Mạnh Đông.

Căn hộ studio rất sạch sẽ, mọi thứ đều nằm đúng vị trí của nó. Đây là nơi Hạ Nguyệt đã đến hàng trăm lần, để xem phim, để mượn sách, để trốn tránh thế giới. Nhưng đêm nay, mọi thứ bỗng trở nên khác biệt một cách khó hiểu. Có lẽ là do cô đang yếu đuối hơn bình thường, hay vì cô không có nơi nào để đi, buộc phải phụ thuộc hoàn toàn vào không gian này.

Đông đi vào bếp, rót cho cô một cốc nước ấm. "Tắm rửa đi. Tớ sẽ giặt áo khoác cho cậu. Nguyệt, cậu phải ngủ lại đây rồi. Cậu biết tớ không có sofa tử tế."

"Tớ có thể ngủ trên sàn..." Hạ Nguyệt bắt đầu.

Đông quay lại, dựa vào khung cửa bếp, khoanh tay. Dáng vẻ cao ráo, vững chãi của anh như một bức tượng điêu khắc trong ánh đèn vàng nhạt. "Không. Cậu là khách của tớ. Tớ chỉ có một chiếc giường thôi. Chúng ta sẽ ổn."

"Chúng ta sẽ ổn." Câu nói đó của anh khiến trái tim Hạ Nguyệt thắt lại một nhịp. Họ đã ngủ cùng nhau vài lần, khi còn bé, khi cắm trại, nhưng chưa bao giờ là trong tình huống trưởng thành và riêng tư như thế này. Khi đó, họ là trẻ con, không có rào cản. Bây giờ, họ là một người đàn ông và một người phụ nữ vừa chạm ngưỡng ba mươi.

Hạ Nguyệt biết Đông luôn là một người giữ ranh giới rất tốt. Anh chưa bao giờ tỏ ra quan tâm cô quá mức, cũng không bao giờ có những hành động vượt quá chuẩn mực bạn bè. Điều đó khiến cô tin tưởng anh tuyệt đối, nhưng cũng chính điều đó khiến cô tò mò một cách nguy hiểm về những gì ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng, lý trí ấy.

"Tớ đi tắm đây," Hạ Nguyệt nói, giọng hơi run. Cô cầm lấy chiếc áo phông rộng thùng thình mà Đông đưa cho để thay. Cô biết rõ anh đang thử thách cô bằng sự thân mật vô tội vạ này. Hay chính cô đang tự thử thách giới hạn của mình?

Trong phòng tắm, hơi nước ấm áp giúp cô bình tĩnh lại. Khi cô bước ra, Đông đang ngồi trên chiếc giường Queen-size của mình, đọc sách. Chiếc giường chiếm gần hết diện tích căn hộ studio. Cả căn phòng chỉ còn tập trung vào chiếc giường đó – và hai người họ.

Đông ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lướt qua cô. Cô đang mặc chiếc áo phông của anh, nó dài đến giữa đùi cô, và mùi gỗ đàn hương từ áo quấn lấy cô. Trong giây lát, ánh mắt anh sáng lên một cách khác lạ, một tia lửa điện chạy vụt qua. Nhưng nhanh chóng, nó lại trở về vẻ điềm tĩnh thường ngày.

"Ngủ ngon, Nguyệt," anh nói, giọng anh trầm hơn một chút so với trước. Anh quay lưng lại, nằm sát vào mép giường.

Hạ Nguyệt trèo lên giường từ phía bên kia. Cả hai đều nằm thẳng đơ, giữa họ là một khoảng cách vô hình, nhưng lại đầy sức nặng. Cô có thể nghe thấy nhịp thở đều đặn của anh, cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lưng anh. Sự gần gũi này không phải là tình dục, nhưng lại mang tính gợi cảm một cách đáng sợ, bởi vì nó cấm kỵ. Cô đang ở trong không gian riêng tư của một người đàn ông mà cô đã tin tưởng quá lâu và hiểu rõ quá nhiều, và đêm nay, mọi ranh giới đều bị xóa nhòa bởi nhu cầu đơn giản nhất: chỗ ở.

Hạ Nguyệt nhắm mắt lại. Cô cảm thấy mệt mỏi, cô đơn, và khao khát một sự gần gũi vô điều kiện. Chính trong khoảnh khắc yếu đuối đó, cô thầm nghĩ: Một đêm. Chỉ một đêm làm người tình, thay vì bạn thân, liệu có thể chữa lành được vết thương của cô không?

Và đó là lúc cô vô tình chạm vào tay anh. Đông không rút tay lại. Anh chỉ xoay người lại một chút để đối mặt với cô trong bóng tối.

"Nguyệt," anh thì thầm. "Sẽ có hậu quả. Cậu có chắc mình ổn không?"

Hạ Nguyệt mở mắt. Trong bóng tối, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Cô biết anh không hỏi về việc ngủ chung giường. Anh đang hỏi về ranh giới cuối cùng giữa họ.

"Tớ..." Cô lưỡng lự. Cái gì sẽ xảy ra nếu tớ không ổn?

Và đêm đó, câu trả lời không đến bằng lời nói. Nó đến bằng một sự thách thức vô hình, được dệt nên từ nỗi buồn, sự cô đơn và mùi hương nồng nàn của gỗ đàn hương. Trò chơi quyền lực, hay trò chơi cảm xúc, đã bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×