Mạnh Đông không đợi câu trả lời của Hạ Nguyệt. Anh dường như đã phán đoán được sự do dự và yếu lòng của cô, và quyết định sử dụng chính sự im lặng đó làm lợi thế. Sau câu hỏi ám chỉ đầy nguy hiểm, anh nhẹ nhàng quay lưng lại một lần nữa, tạo ra một rào cản vật lý nhỏ bé nhưng mang tính biểu tượng giữa họ.
Hạ Nguyệt nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở đang dồn dập. Cô biết rõ Đông đang chơi một trò chơi tâm lý. Anh không cần phải dùng lời nói hay hành động thô bạo; sự kiềm chế hoàn hảo của anh chính là thứ tạo ra sức hấp dẫn lớn nhất. Nó ép cô phải tự đối diện với những khao khát cấm kỵ của chính mình.
Cô cố gắng nhớ lại lần cuối cùng họ ngủ chung giường. Phải là từ thời trung học, trong một chuyến đi dã ngoại cùng nhóm bạn, khi họ còn là những đứa trẻ vô tư, hồn nhiên. Khi đó, sự gần gũi chỉ là sự chia sẻ không gian đơn thuần.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đều khác. Cô không còn là cô bé mới lớn, còn Đông cũng không còn là cậu thiếu niên ngây thơ. Anh là một người đàn ông trưởng thành, với bờ vai rộng lấp đầy khoảng trống bên cạnh cô, và hơi thở ấm áp phả vào gáy cô. Chiếc áo sơ mi cô đang mặc thấm đẫm mùi hương của anh, tạo ra một cảm giác giả tạo về sự thân mật mà cô chưa bao giờ trải nghiệm với người yêu cũ.
Hạ Nguyệt tự ép mình phải di chuyển ra xa hơn, cố gắng bám chặt vào mép giường. Nhưng chỉ cần dịch chuyển một chút, chiếc đệm mềm mại lại rung lên, và cô sợ Đông sẽ hiểu đó là một hành động phòng thủ quá rõ ràng. Cuối cùng, cô nằm im, cứng nhắc như một khúc gỗ.
Không được nghĩ. Không được cảm nhận. Anh ấy là bạn thân. Là Đông. Cô niệm chú trong đầu.
Sự căng thẳng trong căn phòng không phải là thứ có thể nhìn thấy, mà là thứ có thể cảm nhận được qua không khí, qua từng thớ cơ bắp đang gồng lên của cô. Mỗi cử động nhỏ của Đông – tiếng anh nuốt nước bọt, tiếng trở mình nhẹ, hay thậm chí là sự im lặng kéo dài của anh – đều được phóng đại lên gấp bội.
Bất chợt, Đông nói, giọng anh trầm hơn, hoàn toàn tỉnh táo: "Cậu không ngủ được à, Nguyệt?"
"Ừm," cô đáp, giọng khàn khàn vì sợ hãi bị lộ tẩy. "Hơi lạ chỗ."
"Cứ tự nhiên đi," anh nói, nghe có vẻ vô tư, nhưng câu nói đó lại mang một sự thách thức ngầm. "Cứ tự nhiên như thể đây là nhà cậu. Cậu luôn là người tự nhiên nhất khi ở đây mà."
Hạ Nguyệt biết ý anh. Anh đang nhắc nhở cô về vai trò "bạn thân" để xem cô có dám vượt qua nó không. Nếu cô hành động tự nhiên, cô sẽ dịch chuyển lại gần anh để tìm kiếm sự thoải mái. Nếu cô giữ khoảng cách, cô sẽ thừa nhận rằng cô đang bị ảnh hưởng bởi anh.
Cô hít sâu. Lần này, cô quyết định chấp nhận rủi ro. Cô nhích nhẹ một chút về phía Đông, chỉ đủ để hơi ấm từ lưng anh lan sang cô. Đó là một sự nhượng bộ nhỏ nhoi, nhưng lại có ý nghĩa rất lớn.
"Lưng cậu rộng quá," cô lẩm bẩm, nửa đùa nửa thật, giọng cô mang theo một chút hơi hờn dỗi.
Đông cười khẽ, một âm thanh trầm ấm và hiếm hoi, khiến lồng ngực anh rung lên, và âm thanh đó truyền qua đệm, đến tận cơ thể cô.
"Thứ lỗi cho tớ vì không thể thu nhỏ kích thước theo yêu cầu của tiểu thư," anh đáp lại. Sau đó, anh đột ngột nói một câu khiến trái tim cô gần như ngừng đập. "Ngủ bên cạnh cậu, tớ mới thấy rõ sự khác biệt."
"Khác biệt gì cơ?" Hạ Nguyệt hỏi, cô gần như nín thở.
"Khoảng cách vật lý và khoảng cách tâm lý," Đông giải thích. "Bình thường, chúng ta ở rất gần nhau, nhưng luôn có ranh giới rõ ràng. Giờ đây, ranh giới vật lý gần như bằng không, nhưng rào cản tâm lý của cậu lại dựng lên cao hơn bao giờ hết. Điều đó thú vị đấy, Nguyệt."
Lời nói của anh như một mũi tên sắc bén đâm thẳng vào nỗi sợ hãi và khao khát của cô. Anh không chỉ nhận thức được sự căng thẳng, mà còn đang tận hưởng nó, và anh muốn cô biết điều đó. Anh đang gián tiếp buộc tội cô về sự giả dối trong mối quan hệ bạn bè của họ.
Hạ Nguyệt bỗng cảm thấy giận dữ, một cơn giận dữ không rõ ràng nhắm vào sự kiểm soát của anh. Cô quyết định đẩy trò chơi đi xa hơn.
Cô rướn người, ghé sát hơn vào lưng anh. "Nếu tớ ngủ không được, thì người thắng cuộc có phải có trách nhiệm ru ngủ kẻ thua cuộc không?"
Đông im lặng. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh tăng lên. Sự im lặng kéo dài vài giây, và cô đã nghĩ mình đã chiến thắng.
Sau đó, anh từ từ xoay người lại.
Khoảng cách vật lý giữa họ bây giờ chỉ còn vài centimet. Trong bóng tối, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét xương quai hàm mạnh mẽ, chiếc cổ thon dài và đôi mắt sâu thẳm của anh. Đôi mắt đó, giờ đây, không còn sự điềm tĩnh thường ngày. Chúng tối đen và đầy rẫy sự thách thức.
"Trách nhiệm ru ngủ?" Đông lặp lại, giọng anh khàn đặc. "Được thôi, Nguyệt. Nhưng cách ru ngủ của tớ không hề 'bạn bè' chút nào."
Cả căn phòng như bị đốt nóng lên. Cô biết cô đã đẩy anh đến một điểm không thể quay đầu. Anh đang chờ đợi, không phải một lời nói, mà là một sự chấp nhận vô ngôn từ cô.
Hạ Nguyệt không rút lui. Thay vào đó, cô làm một hành động mà chính cô cũng không ngờ tới. Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, đặt lên cánh tay trần của anh (vì anh chỉ mặc áo phông). Cảm giác cơ bắp săn chắc dưới tay cô khiến cô rùng mình.
"Tớ chấp nhận hậu quả," cô thì thầm, giọng nói của cô là một lời thú nhận tuyệt đối.
Ánh mắt Đông khóa chặt lấy cô. Đó không phải là cái nhìn của bạn thân, cũng không phải là cái nhìn của người đang yêu. Đó là cái nhìn của một người đàn ông đang kiểm soát một trò chơi đã đạt đến cao trào.
Và rồi, anh không nói gì. Anh chỉ nhích người lại, thu hẹp khoảng cách cuối cùng, khiến hơi thở của họ hòa vào nhau. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt má cô, ngón tay cái chạm nhẹ vào môi cô. Cái chạm đó không phải là sự chăm sóc, mà là một lời hứa cấm kỵ.
Hạ Nguyệt nhắm mắt lại. Cô đang rơi vào một vùng nguy hiểm không tên.