qua đêm nhà thằng bạn

Chương 10:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi trở về căn hộ studio của Mạnh Đông, sự căng thẳng trong không khí đã đạt đến mức gần như hữu hình. Ánh đèn đường le lói hắt vào căn phòng qua cửa sổ, tạo nên những mảng sáng tối mờ ảo, làm nổi bật đường nét quyến rũ trên chiếc váy lụa mà Hạ Nguyệt đang mặc.

Hạ Nguyệt đứng giữa phòng, cảm thấy kiệt sức về mặt cảm xúc. Một ngày bị kiểm soát tuyệt đối, bị phơi bày dưới ánh mắt của Mạnh Đông và ánh nhìn của người ngoài, đã khiến mọi lớp phòng vệ của cô sụp đổ. Cô không còn cảm thấy giận dữ, chỉ còn lại sự thỏa mãn kỳ lạ và sự đầu hàng hoàn toàn.

Đông khóa cửa lại, không bật đèn. Anh bước đến gần cô, đứng đối diện. Chiếc áo sơ mi voan mỏng của cô dường như không còn che đậy được bất cứ điều gì.

"Ngày đầu tiên đã kết thúc," anh nói, giọng anh trầm thấp, gần gũi. "Cậu đã làm tốt. Cậu đã tuân theo mọi luật lệ của tớ."

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng cổ có khắc chữ D trên cổ cô. "Cảm ơn vì đã chấp nhận dấu ấn của tớ."

Hạ Nguyệt nhắm mắt lại, cô cảm nhận được sự nồng nhiệt đang tỏa ra từ anh. Cô biết, đã đến lúc anh đòi hỏi phần thưởng cuối cùng của ngày.

"Tớ mệt rồi, Đông," cô thì thầm, giọng cô mang theo một sự yếu đuối.

"Tớ biết," anh nói. "Và sự mệt mỏi của cậu là một phần của kế hoạch. Chỉ khi kiệt sức, cậu mới ngừng chống cự. Giờ thì, hãy để tớ kiểm soát cả giấc ngủ của cậu."

Đông không đợi cô trả lời. Anh nhẹ nhàng tháo khóa chiếc váy lụa mỏng manh của cô. Cô đứng yên, không nhúc nhích, để anh tự tay cởi bỏ chiếc váy mà anh đã chọn cho cô. Khi chiếc váy trượt xuống sàn, cô lại đứng đó, chỉ còn duy nhất chiếc áo sơ mi của anh từ đêm qua.

Đông nhìn cô, ánh mắt anh sâu thẳm và ám ảnh.

"Chiếc áo này sẽ là ranh giới cuối cùng của cậu," anh nói. "Nó là lời nhắc nhở rằng, tớ vẫn tôn trọng sự lựa chọn của cậu. Nhưng sự chiếm hữu của tớ thì không dừng lại."

Anh tiến về phía giường, lật chăn lên.

"Hạ Nguyệt," anh gọi, giọng anh mang một chút mệnh lệnh và khao khát. "Đêm nay, tớ không muốn cậu nằm bên cạnh tớ. Tớ muốn cậu nằm trên người tớ."

Hạ Nguyệt bàng hoàng. "Đông..."

"Đó là luật thứ bảy," anh ngắt lời cô. "Luật về trọng lượng của sự kiểm soát. Tớ muốn cậu cảm nhận được sự nặng nề của tớ, và tớ muốn tớ cảm nhận được sự đầu hàng của cậu. Nó là một cách để chúng ta xóa bỏ mọi khoảng cách tâm lý còn sót lại."

Anh nằm ngửa trên giường, duỗi thẳng tay, chờ đợi.

Hạ Nguyệt hiểu, đây là một sự thử thách về sự thân mật tột độ. Nó không chỉ là tư thế ngủ, mà là sự phơi bày hoàn toàn sự yếu đuối của cô trước anh.

Cô hít một hơi sâu, và chấp nhận. Cô nhẹ nhàng trèo lên giường, rồi trườn mình nằm lên người anh.

Khoảnh khắc cơ thể cô hoàn toàn áp vào cơ thể anh, một luồng nhiệt cực lớn tỏa ra từ anh. Cô cảm nhận rõ ràng từng đường nét cơ bắp săn chắc dưới lưng mình, nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh. Cô đặt đầu lên hõm vai anh, cảm nhận mùi hương quen thuộc của anh bao bọc lấy cô.

Cảm giác này kỳ lạ hơn bất kỳ nụ hôn hay cái ôm nào trước đây. Cô không chỉ đang ôm anh; cô đang được nâng đỡ bởi anh. Cô đang phụ thuộc vào anh để giữ lấy trọng lực của mình.

Đông đưa tay lên, ôm lấy cô một cách chặt chẽ và sở hữu.

"Cảm ơn vì đã tin tưởng tớ," anh thì thầm, giọng anh đầy thỏa mãn. "Bây giờ, cậu là của tớ, không chỉ về mặt cảm xúc, mà là hoàn toàn về mặt vật lý."

Hạ Nguyệt nhắm mắt lại. Chiếc áo sơ mi mỏng manh của anh là thứ duy nhất ngăn cách hai cơ thể, nhưng dưới sự áp sát này, dường như không còn khoảng cách nào tồn tại. Cô cảm thấy cơ thể mình tan chảy vào anh, vào sự kiểm soát và quyền lực mà anh đang áp đặt.

"Ngủ đi, Nguyệt," Đông nói. "Và hãy mơ về tớ. Vì 48 giờ này, tớ là giấc mơ duy nhất của cậu."

Anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, và Hạ Nguyệt dần chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ sâu và đầy quyền lực trong vòng tay của người bạn thân – giờ là người chiếm hữu của cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×