qua đêm nhà thằng bạn

Chương 9:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau màn "thanh tẩy" buổi sáng đầy kịch tính, Hạ Nguyệt cảm thấy một sự trống rỗng và hưng phấn đến lạ. Trái tim cô vẫn còn đập mạnh sau nụ hôn chiếm hữu và hành động cắt đứt quá khứ của Mạnh Đông. Cô biết, anh không chỉ muốn cô quên đi người yêu cũ, anh muốn xóa sổ tất cả những gì không thuộc về anh.

Cô bước ra khỏi phòng tắm, đã mặc lại bộ đồ của đêm qua. Đông đang ngồi ở bàn, lật xem quyển lịch công việc của cô.

"Chúng ta sẽ không làm bất cứ điều gì liên quan đến công việc hoặc bạn bè chung trong 48 giờ này," anh tuyên bố, không ngước nhìn lên. "Tớ đã hủy cuộc hẹn của cậu với An Chi và nhắn tin xin nghỉ phép khẩn cấp cho cậu. Thời gian này là riêng tư."

"Anh không thể tự ý hủy công việc của tớ!" Hạ Nguyệt phản đối.

"Tớ có thể," Đông nói, anh cuối cùng cũng ngước nhìn cô, ánh mắt kiên quyết. "Luật thứ năm: Mọi quyết định là của tớ. Mục đích của trò chơi này là khiến cậu phụ thuộc vào tớ hoàn toàn, không có lối thoát. Nếu cậu muốn phản đối, cậu phải đi ra khỏi cửa."

Hạ Nguyệt cắn môi. Sự hung hăng và kiểm soát này lẽ ra phải khiến cô tức giận, nhưng sự mệt mỏi khi phải tự đưa ra quyết định đã khiến cô khuất phục một cách kỳ lạ.

"Được rồi," cô thở dài. "Vậy hôm nay chúng ta sẽ làm gì?"

"Chúng ta sẽ đi mua sắm," Đông nói. "Cậu cần một bộ trang phục mới. Trang phục phù hợp với vị trí mới của cậu."

Anh đưa cô đến một cửa hàng thời trang cao cấp, một nơi cô hiếm khi dám bước vào. Sự xa hoa của nơi này khiến cô cảm thấy choáng ngợp. Nhưng điều khiến cô choáng váng hơn là cách Mạnh Đông kiểm soát quá trình lựa chọn.

Anh không cho phép cô tự chọn. Anh đứng ở một góc, quan sát cô, và chỉ tay vào những bộ trang phục mà anh muốn cô thử. Tất cả đều là những thiết kế gợi cảm và táo bạo hơn hẳn phong cách thường ngày của cô.

"Thử cái này," anh chỉ vào một chiếc váy lụa màu đen, cổ chữ V sâu và xẻ tà cao đến đùi.

"Không, Đông. Tớ không mặc đồ như thế này," Hạ Nguyệt khẽ nói, cảm thấy ngượng ngùng ngay cả khi chỉ nhìn.

"Thử đi," anh lặp lại, giọng anh không hề có sự đùa cợt. "Luật thứ năm. Không có 'không' trong 48 giờ này. Trừ phi đó là ranh giới cuối cùng của cậu, và đây chưa phải là nó."

Hạ Nguyệt miễn cưỡng bước vào phòng thử đồ. Chiếc váy lụa trơn tuột ôm sát lấy cơ thể cô. Cổ chữ V sâu khoe trọn khuôn ngực, và tà váy xẻ cao khiến mỗi bước đi của cô trở nên nguy hiểm một cách gợi cảm.

Khi cô bước ra, Đông ngồi trên chiếc sofa nhung, anh ngước nhìn cô. Ánh mắt anh không hề chớp, anh nhìn cô như thể cô là một tác phẩm nghệ thuật thuộc về anh.

"Xoay một vòng," anh ra lệnh.

Hạ Nguyệt làm theo. Khi cô xoay người, tà váy xẻ cao hé mở, để lộ đôi chân thon dài của cô. Cô cảm thấy cơ thể mình rung lên dưới ánh mắt anh.

"Tốt," anh nói. "Nó khiến cậu trông nguy hiểm và dễ bị tổn thương cùng một lúc. Rất phù hợp với tâm trạng của tớ."

Anh không dừng lại. Anh chọn thêm một chiếc áo sơ mi voan mỏng màu kem, gần như trong suốt, và một chiếc chân váy bút chì da bóng ôm sát. Trang phục này hoàn toàn trái ngược với phong cách kín đáo, thanh lịch mà cô luôn theo đuổi.

"Cái này để chúng ta đi ăn tối," anh giải thích. "Nó là một lời nhắc nhở công khai rằng cậu đã thay đổi. Và tớ là người đã thay đổi cậu."

Hạ Nguyệt thử bộ đồ đó. Cô nhìn mình trong gương, không còn nhận ra chính mình. Chiếc áo mỏng manh khiến cô cảm thấy bị phơi bày, nhưng chính sự táo bạo đó lại mang đến một cảm giác hưng phấn và nổi loạn chưa từng có. Cô đang trở thành người mà cô luôn sợ hãi nhưng cũng thầm khao khát trở thành.

Khi cô bước ra, Đông đã tiến lại gần. Anh không nói về bộ đồ. Anh chạm vào cổ cô, nơi một sợi dây chuyền cũ kỹ đang đeo.

"Bỏ nó ra," anh ra lệnh. "Đó là quà của người cũ."

"Nhưng..."

"Không có nhưng," anh nói. Anh tự tay tháo sợi dây ra, đặt nó vào túi áo khoác của mình. "Tớ sẽ thay thế nó. Bằng một thứ thuộc về tớ."

Sau khi thanh toán cho toàn bộ quần áo, Đông đưa cô đến một cửa hàng trang sức. Anh chọn một chiếc vòng cổ bạc đơn giản nhưng tinh xảo, có khắc chữ cái D (Đông) rất nhỏ ở mặt sau.

"Cái này không quá nổi bật, nhưng nó là một dấu ấn," anh nói, tự tay cài vào cổ cô. "Nó là một lời nhắc nhở vô hình, cậu là của tớ."

Sự kiểm soát của anh không chỉ dừng lại ở quần áo. Anh chọn cả giày, túi xách, và thậm chí là loại son môi mà cô phải dùng.

Đến tối, Hạ Nguyệt mặc chiếc áo voan mỏng và chân váy da mà anh đã chọn. Cô cảm thấy khó chịu vì sự chú ý mà bộ đồ này thu hút, nhưng chính sự khó chịu đó lại mang đến một sự tự tin mới, được xây dựng trên nền tảng của sự thách thức và sự sở hữu của Mạnh Đông.

Họ đến một nhà hàng yên tĩnh, nơi mọi ánh mắt đều đổ dồn về chiếc bàn của họ.

Khi Hạ Nguyệt định đưa tay lấy thực đơn, Đông nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.

"Luật sáu: Không tự phục vụ. Tớ sẽ làm tất cả những điều đó. Tớ muốn cậu chỉ tập trung vào việc thụ hưởng sự chiếm hữu này."

Anh tự gọi món cho cô, chọn những món cô yêu thích nhất mà không cần hỏi. Sau đó, anh rót rượu cho cô.

Trong suốt bữa ăn, anh không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh luôn quấn chặt lấy cô. Bất cứ khi nào cô cười với người phục vụ, hay liếc nhìn sang bàn khác, ánh mắt của Đông sẽ ngay lập tức siết chặt lại, như một lời cảnh báo im lặng.

Và sau đó, anh làm một việc khiến cô hoàn toàn mất cảnh giác. Anh đưa tay, vuốt ve nhẹ nhàng chiếc vòng cổ có khắc chữ D trên cổ cô.

"Nhìn tớ," anh thì thầm. "Tất cả sự chú ý của cậu, sự thay đổi của cậu, là dành cho tớ. Đừng quên người điều khiển trò chơi này là ai."

Hạ Nguyệt nhắm mắt lại, một cảm giác choáng ngợp chạy dọc người cô. Anh không chỉ kiểm soát cô; anh đang biến cô thành một phiên bản tuyệt vời hơn mà cô chỉ dám mơ ước, một phiên bản táo bạo và đầy quyền lực thông qua sự sở hữu của anh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×