quái vật trong quán đồ nướng

Chương 1: Mùi khói đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa rơi nặng hạt trên con đường quốc lộ chạy xuyên qua vùng núi. Trời đen đặc, chỉ có ánh đèn pha của chiếc ô tô nhỏ chập chờn soi đường. Gió quất vào cửa kính lách cách, từng nhịp như móng tay ai đó đang gõ lên mặt kính ẩm.

Minh nắm chặt vô-lăng, mắt căng ra nhìn màn sương phía trước. Bên cạnh, Lan đang ôm chặt balô, thi thoảng liếc ra ngoài qua lớp kính mờ hơi nước. Phía sau, Huy và Phúc vừa cãi nhau về việc lạc đường, vừa sốt ruột nhìn điện thoại đã mất sóng từ lúc nào.

“Không có tín hiệu. Bản đồ cũng đứng im luôn,” Huy bực bội.

“Thì cứ chạy tiếp thôi, sớm muộn cũng gặp nhà dân,” Minh đáp, nhưng giọng anh cũng không còn chắc chắn.

Họ đã đi hơn một giờ kể từ khi rẽ vào con đường tắt mà người dân địa phương bảo là “đường ngắn nhất đến thị trấn”. Nhưng càng đi, đường càng hẹp, cây cối hai bên đan vào nhau tạo thành mái vòm u ám, mưa rơi xuống như màn sương đặc quánh.

Đột nhiên, từ xa thấp thoáng ánh lửa vàng nhạt.

Phúc reo lên: “Có người kìa! Có ánh sáng!”

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà gỗ cũ kỹ, phía trước là tấm biển đung đưa trong gió:

“QUÁN ĐỒ NƯỚNG ĐỒI THAN”

Mùi thịt nướng lan tỏa trong không khí, thơm nức, ấm áp và… kỳ lạ đến nao lòng.

Không ai nhớ mình đã mở cửa bước vào từ khi nào.

Bên trong, ánh lửa từ bếp than soi mờ gian phòng. Tường phủ đầy muội đen, bàn ghế bằng gỗ sần sùi, và trên mỗi bàn đều có khói bay nghi ngút từ những vỉ nướng đang cháy đỏ.

Một người đàn ông già đứng sau quầy, mặc tạp dề đen, khuôn mặt hằn những nếp nhăn sâu. Ông ta mỉm cười, nụ cười khiến người ta vừa thấy an tâm vừa có gì đó lạnh lẽo.

“Chào mấy đứa, đi đường xa rồi hả? Vào đây nghỉ chân. Quán bác mở suốt đêm.”

Huy nhanh nhảu: “May quá, cháu tưởng nơi này bỏ hoang.”

“Bỏ hoang à?” – ông già cười khàn khàn – “Không đâu, lửa của quán Đồi Than không bao giờ tắt.”

Minh cảm ơn, cả nhóm chọn bàn gần cửa sổ. Không khí ấm hơn hẳn, mùi thịt nướng thơm ngậy khiến ai nấy đều thấy đói cồn cào. Lan ngập ngừng nhìn quanh — trong quán còn vài thực khách khác, nhưng họ ngồi im lặng, cúi mặt, chẳng nói câu nào.

Ông chủ mang ra thực đơn. Tờ giấy vàng úa, chữ viết loằng ngoằng như ký hiệu cổ.

“Bác ơi, cái này ghi gì thế ạ?” – Lan hỏi.

“À, bí quyết của nhà bác. Mỗi ký hiệu là một món đặc trưng. Mấy đứa cứ chọn theo cảm giác đi.”

Phúc cười: “Chọn theo cảm giác á? Thôi thì món nào thơm nhất!”

Họ gọi bốn món. Ngay sau đó, ông chủ bưng ra khay thịt tươi đỏ au, đặt lên bếp than đang cháy. Mùi thơm tỏa ra nhanh chóng, hòa cùng tiếng xèo xèo vui tai.

Nhưng khi Lan cúi xuống nhìn kỹ, cô thấy… trong khay có thứ gì đó không giống thịt động vật. Những đường vân nhỏ, những khớp xương mảnh — giống như… ngón tay người.

Cô hốt hoảng quay sang Minh: “Anh… anh có thấy không?”

Minh ngẩng lên, nhưng trong ánh lửa bập bùng, khay thịt lại chỉ là miếng sườn bình thường. Anh cười gượng: “Chắc em hoa mắt thôi.”

Lan im lặng, nhưng khi cô liếc sang những bàn khác, cô thấy vài “thực khách” đang ăn một cách chậm rãi — miếng thịt họ cắn ra chảy không phải dầu mỡ… mà là máu đỏ sẫm, loang xuống bàn.

Ngoài trời, mưa vẫn chưa tạnh.

Trong quán, lửa vẫn cháy đỏ rực.

Minh cảm thấy đầu óc lâng lâng, mùi khói dần nồng nặc hơn, như thể đang len vào tận phổi.

Từ phía bếp, ông chủ già khẽ cất giọng:

“Đêm nay, lửa cháy đẹp thật. Bọn trẻ, ăn đi… đừng để nguội. Thịt càng nguội, mùi người sẽ càng rõ đấy.”

Ngọn lửa bập bùng hắt lên tường, nơi những vệt khói tạo thành hình thù… như hàng chục khuôn mặt đang cười trong im lặng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×