quán ăn ở dị giới

Chương 1: Đầu Bếp Gặp Sét Đánh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Minh Khải, 24 tuổi, có một niềm đam mê bất tận với hai thứ: nấu ăn và con dao bếp gia truyền của ông nội. Với Khải, căn bếp không chỉ là nơi làm việc, nó là một thánh đường. Mỗi một nguyên liệu, từ cọng hành lá cho đến miếng thịt bò hảo hạng, trong mắt anh đều là một sinh mệnh, một câu chuyện. Và nhiệm vụ của anh là dùng tài năng của mình để kể lại câu chuyện đó một cách ngon lành nhất.

Quán phở nhỏ của gia đình anh, "Phở Ông Nội", nằm lọt thỏm trong một con hẻm ở Sài Gòn, không sang trọng, không biển hiệu hào nhoáng, nhưng lúc nào cũng tấp nập khách. Người ta đến đây không chỉ để ăn một tô phở, mà còn để thưởng thức cái "hồn" trong từng sợi bánh, từng lát thịt, và đặc biệt là thứ nước lèo trong vắt, ngọt thanh được ninh từ xương suốt mười hai tiếng đồng hồ.

Hôm nay cũng như mọi ngày. Khải đang đứng trong căn bếp nóng hừng hực, tay thoăn thoắt thái thịt. Con dao bếp gia truyền trên tay anh múa lượn như một nghệ sĩ. Lưỡi dao sắc bén, sáng loáng, được ông nội anh rèn từ một mảnh thiên thạch, nghe đồn là vậy. Với Khải, nó không chỉ là một dụng cụ, nó là một người bạn, một cộng sự không thể thiếu.

"Một tô tái nạm gân!" tiếng gọi của mẹ anh từ ngoài vọng vào.

"Có liền mẹ ơi!" Khải đáp, tay không ngừng nghỉ.

Anh trụng bánh phở, xếp thịt, rắc hành ngò, rồi múc một vá nước lèo nóng hổi, thơm lừng chan vào tô. Một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.

Ngoài trời, Sài Gòn bỗng dưng nổi cơn giông. Mây đen kịt kéo đến, gió giật mạnh, và rồi một cơn mưa rào trút xuống xối xả.

"Trời đất, mưa lớn quá!" mẹ anh nói vọng vào.

Khải chỉ mỉm cười, tiếp tục công việc của mình. Anh đang chuẩn bị ninh một nồi nước lèo mới cho ngày mai. Anh cho xương bò, quế, hồi, thảo quả và đủ thứ gia vị bí truyền vào một cái nồi gang khổng lồ.

Bất chợt, một tiếng "XOẸT!" kinh thiên động địa vang lên.

Một luồng sét sáng chói, to như một con trăn khổng lồ, đánh thẳng vào cột thu lôi trên nóc nhà. Nhưng không biết vì lý do gì, một tia sét nhỏ hơn đã tách ra, đánh xuyên qua mái tôn, xuyên qua lớp trần thạch cao, và...

RẦM!

Tia sét đánh thẳng vào cái nồi nước lèo mà Khải đang chuẩn bị.

Trong khoảnh khắc cuối cùng của ý thức, Khải chỉ kịp thấy một luồng ánh sáng trắng xóa nuốt chửng lấy mình. Tay anh vẫn đang nắm chặt con dao bếp yêu quý. Cảm giác cuối cùng anh cảm nhận được không phải là đau đớn, mà là một mùi thơm kỳ lạ, giống như mùi phở bò... nướng.

Khi Khải tỉnh lại, điều đầu tiên anh cảm thấy là... êm. Anh đang nằm trên một thảm cỏ mềm mại, xanh mướt. Anh ngơ ngác ngồi dậy, nhìn xung quanh.

Trước mắt anh không phải là căn bếp quen thuộc, không phải con hẻm ở Sài Gòn. Anh đang ở giữa một khu rừng rậm rạp với những cây cổ thụ to đến mức ba người ôm không xuể, những bông hoa phát ra ánh sáng lân tinh kỳ ảo, và không khí thì trong lành đến mức mỗi hơi thở đều cảm thấy ngọt lịm.

"Ủa? Gì đây? Phim trường hả?" Khải lẩm bẩm, gãi đầu.

Anh nhìn lại mình. Vẫn là bộ đồ đầu bếp trắng, vẫn còn dính vài cọng hành. Và quan trọng nhất, trong tay anh vẫn đang nắm chặt con dao bếp gia truyền, nó vẫn sáng loáng một cách kỳ lạ.

Đúng lúc đó, một tiếng "Grừ...ừ...ừ..." trầm thấp vang lên từ trong bụi rậm.

Một con... sói? Không, nó to hơn con sói rất nhiều, phải bằng một con bê con. Lông nó màu xám tro, và nó có tới... ba cái đầu. Cả ba cái đầu đang nhe những hàm răng sắc nhọn, nhỏ dãi, nhìn anh chằm chằm bằng sáu con mắt đỏ ngầu.

"Áaaaaa!" Khải hét lên một tiếng thất thanh, theo phản xạ lùi lại phía sau. "Chó... chó ba đầu! Ở đâu ra vậy trời!"

Con sói ba đầu gầm lên một tiếng rồi lao về phía anh. Khải hoảng loạn tột độ, theo bản năng của một đầu bếp khi gặp nguy hiểm trong bếp, anh vung con dao lên... chém đại.

Xoẹt!

Một đường chém hoàn toàn không có kỹ thuật, chỉ là một cú vung dao theo bản năng. Nhưng khi lưỡi dao của anh chém trúng vào chân trước của con sói, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Một luồng ánh sáng vàng nhạt lóe lên từ lưỡi dao. Con sói ba đầu kêu lên một tiếng "ẳng" thảm thiết rồi ngã lăn ra đất, co giật vài cái rồi... nằm im.

Khải đứng hình. Anh nhìn con dao trên tay, rồi lại nhìn con sói ba đầu vừa "ngủm" một cách lãng xẹt. "Ủa? Gì dợ?"

Ngay lúc đó, một loạt âm thanh máy móc, giống như trong game, vang lên trong đầu anh.

[Bạn đã đánh bại một con Cerberus con cấp F.] [Kinh nghiệm nhận được: 10 EXP.] [Vật phẩm nhận được: Thịt Sói Ba Đầu (Chất lượng: Thường).]

[Phát hiện tài năng tiềm ẩn. Kỹ năng độc nhất [Sáng Tạo Ẩm Thực Tuyệt Đối] đã được kích hoạt!]

[Kỹ năng bị động [Thẩm Định Nguyên Liệu] đã được kích hoạt!]

Hàng loạt bảng thông báo ảo màu xanh lam hiện ra trước mắt Khải, khiến anh hoa mắt chóng mặt.

"Cái... cái quái gì đang xảy ra vậy?"

Anh run run nhìn vào con sói đã chết. Anh thử dùng kỹ năng vừa nhận được trong đầu. Thẩm định!

[Tên: Thịt Sói Ba Đầu] [Mô tả: Thịt từ một loài ma thú cấp thấp. Rất dai, có mùi hôi nồng, không thích hợp để ăn sống. Tuy nhiên, nếu được chế biến đúng cách, có thể loại bỏ mùi hôi và làm mềm thớ thịt.] [Gợi ý chế biến: Hầm, Nướng mọi, Xào lăn...]

Khải đứng chết trân giữa khu rừng xa lạ, tay cầm con dao bếp, bên cạnh là một con ma thú ba đầu, và trong đầu là một loạt bảng thông báo như trong game.

Anh chậm rãi đưa mắt nhìn con dao, rồi lại nhìn miếng thịt sói. Bụng anh bỗng réo lên một tiếng "ùng ục".

Trong hoàn cảnh hoang đường và đáng sợ nhất, bản năng của một đầu bếp trong anh lại trỗi dậy một cách mạnh mẽ.

"Thịt sói... hầm... chắc là dai lắm," anh lẩm bẩm. "Hay là mình thử làm món... sói ba đầu xào sả ớt?"


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.