Quân Thiếu Cưng Chiều Hết Mực: Hậu Duệ Của Địa Cầu

Chương 1:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Diêm Vương, ở đây có phát hiện!” Một người lính hét lớn về phía đống đổ nát, hơi thở của anh ta phả ra một luồng khói trắng xóa trong không khí. Ngọn lửa đã bị cái lạnh cắt da và tuyết dày bao phủ, chỉ còn khói đen đặc sệt vẫn cuồn cuộn bốc lên từ tầng dưới cùng của công trình. Nghe thấy tiếng gọi, người đàn ông đang điều tra nguyên nhân vụ nổ của trạm nghiên cứu khoa học liền xoay người đi về phía người lính. Người đàn ông có lẽ chưa đến hai mươi tuổi, ngũ quan sắc sảo, đường nét góc cạnh. Đôi mắt màu nâu sẫm của anh sâu thẳm và sắc bén, bờ môi mỏng mím chặt càng toát lên vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị. Thêm vào đó là thân hình cao thẳng, rắn rỏi trong bộ đồ tác chiến, dường như không hề bị cái lạnh khắc nghiệt nơi đây xâm phạm. Nơi này là Cổ Địa Cầu — Nam Cực, nhiệt độ âm 24 độ C. Dưới chân họ là một vùng tuyết trắng mênh mông vô tận, gió cuốn theo tuyết vẫn không ngừng rơi. Trần Thiếu Quân đi đến bên cạnh cấp dưới, nhìn vào dấu chân trước mặt anh ta. Dấu chân lộn xộn và mờ nhạt, đã bị tuyết phủ lên, chỉ còn lại một vết lõm sâu khoảng một centimet. “Nhìn vào vết kéo lê của dấu chân, người này hẳn là đã bị thương.” Người lính phân tích rồi nhìn sang Trần Thiếu Quân. Trần Thiếu Quân ngồi xổm xuống, dùng tay đo đạc một dấu chân còn hoàn chỉnh. “Sải chân 1,4 mét. Chiều cao của người chúng ta cần tìm là bao nhiêu?” “Một mét bảy mươi chín.” “Là người chúng ta cần tìm rồi. Bảng Chữ Cái, đi gọi những người khác tới đây.” “Rõ!” Trời tối rồi lại sáng. Ánh bình minh ló rạng sau đỉnh núi, những tia nắng vàng rực rỡ chiếu rọi lên mặt đất khoác tấm áo bạc. Giữa núi rừng hoang vu, khói bếp từ một nóc nhà lượn lờ bay lên, một con chó vàng đang sủa dữ dội. Nghe tiếng chó sủa, một cậu bé chừng năm, sáu tuổi, mặc chiếc áo bông dày trông như cái bánh bao, lạch bạch chạy vào căn nhà nhỏ lợp ngói, ngồi xổm xuống quan sát con chó vàng từ xa. Đây là một nơi vẫn còn lưu giữ văn minh của Địa Cầu cổ đại, không có máy móc hay công nghệ ảo, mọi thứ đều tồn tại một cách chân thực. “Cẩu Thặng, mày lại chạy đi đâu đấy!” Một giọng nói đầy nội lực vang từ phía bắc của ngôi nhà. Cậu bé giật mình quay đầu lại vì tiếng của cha, và ngay lúc đó, có thứ gì đó loé lên sau lưng cậu. Nhưng khi cậu quay lại lần nữa, trong nhà chẳng có gì cả, chỉ có con chó vàng vẫn đang sủa gâu gâu. “Thằng nhãi ranh này! Mau ra rửa mặt!” Tiếng của người cha ngày càng gần. Cậu bé sợ hãi nhìn ra ngoài cửa, và lại có thứ gì đó vụt qua sau lưng cậu. Cậu bé nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn vào căn nhà im ắng, cuối cùng đành vội vàng chạy đi dưới tiếng gầm của cha. Chủ nhân nhỏ đã đi, con chó vàng sủa mệt cũng nằm rạp xuống đất rên ư ử. Khi mọi thứ đã yên ắng trở lại, một bàn tay nhỏ bé, trắng bệch và gầy guộc như chỉ còn da bọc xương thò ra từ sau chiếc tủ cũ nát, nhanh như chớp vơ lấy đôi giày nhỏ màu đỏ thêu hình đầu hổ, rồi ôm cả chiếc áo bông dày chạy ra ngoài. “Gâu gâu!” Con chó vàng lập tức đứng phắt dậy định đuổi theo, nhưng bị dây xích giữ lại, chỉ có thể sủa inh ỏi về phía bóng dáng đang bỏ chạy. Bóng người nhỏ bé ôm áo và giày chạy như điên, trên đường còn vấp ngã mấy lần. Đôi giày văng ra xa, nhưng cô bé cũng chẳng buồn nhặt lại, bò dậy rồi tiếp tục chạy. Dù đã bỏ xa ngôi nhà, cô bé vẫn không hề dừng lại. Khí hậu nơi đây vô cùng khắc nghiệt, thời gian vàng để cứu hộ rất cấp bách. Nhưng việc di chuyển trong thế giới tuyết trắng rộng lớn này vốn đã là một chuyện khó khăn. Hơn nữa, ban đêm lại rất dễ lạc đường, thiết bị trên Cổ Địa Cầu thì lạc hậu, tuyết dày lại che lấp tín hiệu, khiến cho họ gần như không thể tiến bước. Sau khi thiết bị liên lạc hoàn toàn mất tác dụng, Trần Thiếu Quân đã cho dừng hoạt động cứu hộ vào ban đêm, mọi hành động đều dời sang ban ngày. Thật ra, tất cả họ đều biết, sự việc đã xảy ra được ba ngày ba đêm. Trong một môi trường như thế này, những nhà khoa học vốn yếu ớt lại còn bị thương, hy vọng sống sót đã vô cùng mong manh. Nhiệm vụ của họ đã chuyển từ “cứu viện” sang “đưa về”. Tìm thấy thi thể của họ, và đưa về hành tinh Thánh Cổ. Đây là một nhiệm vụ... khiến người ta cảm thấy vô cùng bất lực. Trần Thiếu Quân không ngủ được. Anh chui ra khỏi túi ngủ trong hố tuyết, cầm thiết bị liên lạc đi về phía một đỉnh núi. Nếu thật sự không gửi được tín hiệu ra ngoài, họ sẽ phải đi bộ đến trạm cứu viện, và đối với những người lính đặc chủng mà nói, đây không phải là một chuyện vẻ vang gì. Vùng băng nguyên về đêm cũng chẳng yên tĩnh hơn ban ngày là bao. Gió rít lên như quỷ khóc sói gào khiến lòng người phiền muộn, đặc biệt là khi nhiệm vụ không hề suôn sẻ. Gió ngày càng lớn, Trần Thiếu Quân mò mẫm một lúc mới lôi được điếu thuốc từ trong túi áo đã đóng băng. Anh dùng bật lửa thử mấy lần cũng không châm được, đành phải dừng lại, lấy lưng che gió mới đốt được điếu thuốc. Đáng tiếc, anh chỉ vừa hít được một hơi thì nó đã bị gió lạnh thổi tắt. Nhưng anh không còn để tâm đến điếu thuốc nữa, mà bước về phía trước. Lúc nãy, khi quay lưng lại với gió, anh đã nghe thấy một âm thanh khác ngoài tiếng gió rít. Rất nhỏ, giống như tiếng của hai vật sắc nhọn va vào nhau. Trần Thiếu Quân nhìn qua màn hình xanh lục của kính nhìn đêm, một bên tiến lại gần ụ tuyết nhỏ, một bên rút khẩu súng lục ở đùi ra. Đúng lúc này, gió dần ngừng lại. Ngay khoảnh khắc Trần Thiếu Quân né người, chĩa họng súng về phía sau ụ tuyết, anh bị một lực cực mạnh tông ngã. Ngay sau đó, một bóng người màu lam nhanh chóng lao xuống chân núi. Trần Thiếu Quân bò dậy, đuổi theo ngay lập tức. Một bóng cao, một bóng thấp, hai thân ảnh ra sức chạy thục mạng dưới ánh sáng lờ mờ. Tuyết dưới chân họ bị đá tung lên, tựa như đang diễn ra một cuộc đấu sinh tử.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!