quê hương ma ám

Chương 1: Quyết định trở về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh ngồi bên khung cửa sổ nhỏ của căn hộ ở trung tâm thành phố, ánh hoàng hôn nhuộm vàng qua tấm kính mờ. Thành phố ồn ào, chật chội, nhưng lòng anh vẫn nặng trĩu một cảm giác xa lạ, như thể có thứ gì đó đang gọi tên anh từ rất xa. Cuốn thư vừa được gửi đến từ quê nhà vẫn còn nguyên mùi giấy cũ và mực nhòe: thông báo rằng căn nhà tuổi thơ của gia đình anh đã được bán, và có vài chuyện cần anh về giải quyết. Minh thở dài, biết rằng trở về là điều không thể tránh khỏi, dù trong lòng anh chưa bao giờ cảm thấy yên bình với ý nghĩ quay lại làng quê.

Làng quê – nơi chôn nhau cắt rốn của Minh – đã nhiều năm không được anh đặt chân đến. Ký ức tuổi thơ nơi đó vừa êm đềm vừa mờ nhạt: cánh đồng lúa chín vàng, con đường đất quanh co dẫn qua những rặng tre, tiếng chim hót vào mỗi buổi sớm. Nhưng sau tất cả những năm xa cách, Minh không thể nhớ rõ khuôn mặt của từng người hàng xóm, hay tiếng cười của bạn bè thời ấu thơ. Có một phần trong anh sợ rằng, khi trở về, mọi thứ sẽ không còn như anh từng nhớ… và nỗi sợ ấy không hề vô cớ.

Anh xách vali bước ra khỏi căn hộ, gió cuối chiều thổi vào, lạnh buốt. Trên đường về ga xe, Minh nhìn qua cửa kính xe buýt, thấy bóng người vội vã, ánh mắt lướt qua nhau hời hợt. Thành phố này càng lớn, con người càng nhỏ bé, nhưng trong anh, nỗi bất an về quê nhà ngày một lớn hơn. “Chỉ vài ngày thôi,” anh tự nhủ, “xong việc thì trở lại.” Nhưng tự nhủ như vậy, Minh lại cảm thấy trái tim mình trĩu nặng.

Chuyến xe khách đêm chạy suốt qua những cánh đồng hoang, bãi lau sậy rì rào theo gió, những ngọn đèn lẻ loi chập chờn trên các ngôi nhà ven đường. Minh cố gắng ngủ, nhưng nỗi lo sợ không thể ngủ yên. Anh mơ thấy hình ảnh cánh cửa cũ của ngôi nhà tuổi thơ mở ra, bóng tối chực trào ra, và những tiếng cười trẻ con không hồn vang vọng khắp phòng. Minh tỉnh dậy khi ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ xe, lạnh lẽo và xa xăm.

Sáng hôm sau, xe dừng ở bến quê. Không khí trong lành, mùi đất ẩm và rơm rạ xộc vào mũi, nhưng Minh không cảm thấy dễ chịu. Ngôi làng trước mắt vẫn như cũ về kiến trúc: những mái nhà lợp ngói âm dương, con đường chính chạy quanh đình làng. Nhưng có điều gì đó khiến Minh lạnh sống lưng: dân làng đứng ở đầu xóm nhìn anh, ánh mắt trống rỗng, không một nụ cười, không một lời chào. Những người mà anh từng biết, giờ như bóng ma đi lướt qua nhau.

Anh đi bộ về nhà cũ, bước từng bước trên con đường quen thuộc nhưng đầy lạ lẫm. Tiếng rêu xanh dưới chân rít lên nhẹ nhàng, và trong không khí dường như có một mùi gì đó… ngai ngái, như mùi đất lâu ngày không được người quét dọn. Khi Minh bước qua ngôi đình làng, anh cảm thấy một luồng gió lạnh quét qua, và nghe thấy… tiếng thì thầm. Lúc đầu, anh nghĩ mình tưởng tượng, nhưng âm thanh càng lúc càng rõ: những âm thanh không lời, như có ai đang gọi tên anh, từ trong bóng tối của đình làng. Minh dừng lại, lắng nghe. Không ai đứng đó cả, nhưng luồng không khí đặc quánh khiến tim anh đập nhanh.

Nhìn quanh, Minh nhận thấy có vài đứa trẻ đứng lẩn khuất giữa hàng rào tre. Chúng im lặng, ánh mắt dõi theo anh, nhưng… vô hồn. Anh cảm giác xung quanh như dày đặc bóng tối, và mỗi bước đi của anh khiến bóng tối ấy dường như sống dậy. Minh run rẩy, nhưng cố gắng giấu nỗi sợ. Anh bước tiếp, mắt dõi về phía căn nhà cũ của gia đình. Cánh cổng gỗ cũ kỹ khép hờ, và khi Minh đẩy cánh cửa, tiếng kẽo kẹt vang vọng trong không gian trống vắng, như một lời cảnh báo.

Bên trong nhà, mọi thứ vẫn giữ nguyên trật tự, nhưng có một cảm giác bất ổn nặng nề. Bàn ghế phủ bụi, những bức ảnh cũ treo nghiêng, và trong ánh sáng nhạt, Minh nhìn thấy bóng một người lướt qua phòng khách – thoáng qua, nhưng đủ khiến tim anh nhảy lên. Anh hít một hơi dài, cố gắng trấn tĩnh: “Chắc là gió, chắc là bóng cây… phải vậy thôi.” Nhưng trong sâu thẳm, Minh biết rằng điều gì đó không bình thường đang chờ đợi.

Buổi tối đầu tiên ở nhà cũ, Minh không ngủ yên. Tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng cây cọ xát vào cửa sổ, và… tiếng cười trẻ con vang vọng trong hành lang. Anh bật đèn, đi kiểm tra từng phòng, nhưng không thấy ai. Cánh cửa trước nhà khép hờ, và Minh cảm giác có ai đó đứng ngoài cửa, nhìn anh. Một luồng cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, Minh không thể giải thích. Anh tự nhủ: “Chỉ là cảm giác thôi… chỉ là cảm giác…” Nhưng giấc mơ ngày hôm qua và hiện thực lúc này dường như đang hòa làm một, tạo nên một cơn ác mộng không lối thoát.

Minh ngồi bên bàn, mở lại bức thư cũ, đọc đi đọc lại vài lần. Những dòng chữ tưởng bình thường, nhưng trong ánh đèn vàng, chữ như nhảy múa, tạo nên những bóng hình kỳ quái trên tường. Anh giật mình, chớp mắt, và khi mở mắt ra… bóng hình đã biến mất. Minh nhận ra rằng, lần trở về này, anh sẽ không chỉ đối diện với những ký ức tuổi thơ, mà còn phải đối mặt với những điều anh chưa từng biết, những bóng ma ẩn sâu trong làng quê.

Đêm ấy, Minh nằm trên chiếc giường cũ, không ngủ được. Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ, chiếu xuống sàn nhà, tạo những hình thù kỳ lạ. Mỗi tiếng rít của gió, mỗi cơn thập thò bóng tối đều khiến anh cảm giác có ai đó đang theo dõi. Minh biết, đây mới chỉ là sự khởi đầu… và những gì sắp xảy ra sẽ vượt xa mọi nỗi sợ anh từng trải qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×