quê hương ma ám

Chương 2: Ngôi Làng Thay Đổi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Minh thức dậy khi ánh nắng nhẹ xuyên qua rèm cửa cũ kỹ. Không gian yên tĩnh đến mức đáng sợ: tiếng chim hót cũng dường như dè dặt, lặng lẽ, không đủ làm lòng người an nhiên. Anh đứng dậy, bước ra sân nhà, hít một hơi sâu. Không khí buổi sáng trong lành, nhưng có gì đó… không đúng. Cái cảm giác “sai lầm” vẫn bám chặt trong tâm trí anh, nặng trĩu và khó giải thích.

Minh đi bộ dọc con đường làng, mỗi bước chân như vang vọng trong khoảng không im lìm. Những ngôi nhà dọc hai bên đường vẫn giữ kiến trúc cũ, nhưng cũ kỹ hơn, rêu xanh mọc lên mái ngói, cửa sổ cũ kỹ đóng sập nhiều nơi. Không ai ra ngoài. Không một tiếng động nào, ngoại trừ những cơn gió khẽ thổi qua rặng tre, rì rào như thì thầm. Minh thở dài, cảm giác như lạc vào một bức tranh tĩnh vật bất thường, nơi thời gian dường như ngừng lại.

Khi đi ngang qua ngôi nhà ông Hùng – người hàng xóm mà anh từng chơi cùng hồi nhỏ – Minh ngạc nhiên thấy cửa mở hé. Anh gọi tên: “Ông Hùng?…” Nhưng không ai trả lời. Chỉ có bóng một người đứng lấp ló bên trong, cúi đầu, không hề di chuyển. Minh tiến lại gần, nhưng khi ánh mắt ông ấy chạm vào anh, tim Minh giật thót: đôi mắt đó… trống rỗng, vô hồn, nhìn anh như nhìn một vật thể lạ. Không còn nụ cười ấm áp, không còn những nếp nhăn hiền hậu trên khuôn mặt ông. Minh lùi lại một bước, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Anh tiếp tục đi, cảnh tượng lặp lại ở nhiều nhà khác. Trẻ con chơi ngoài sân nhưng chẳng hề cười nói, chỉ đứng yên, ánh mắt nhìn xa xăm, không phản ứng với những gì diễn ra xung quanh. Minh cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng anh, nỗi lo sợ ngày càng lớn. Làng quê nơi anh từng cảm thấy bình yên giờ tràn ngập một sự lạ lùng khó tả, như thể từng cư dân đều trở thành những phiên bản khác, không còn là chính họ.

Minh ghé quán nước nhỏ ven đường, nơi ông Tân thường bán chè và bánh. Nhưng quán vẫn im lìm, không một tiếng động. Chiếc bàn gỗ phủ bụi, ghế xếp nghiêng. Minh bước vào, gọi một lần nữa: “Ông Tân?…” Không tiếng đáp, không tiếng bước chân. Chỉ có tiếng gió lùa qua khung cửa sổ, lùa vào tai anh những âm thanh kỳ quái, nhắc tên anh, như một lời cảnh báo vô hình. Minh rùng mình, bước ra ngoài, cảm giác như mắt ai đó đang theo dõi từ sau lưng, dù anh nhìn quanh, chẳng có ai cả.

Đi tiếp về phía đình làng, Minh thấy hàng rào tre bên đường rung rinh, cơn gió buổi sáng thổi qua tạo ra những âm thanh kỳ lạ, như thì thầm, như cười cợt. Minh dừng lại, nghe kỹ hơn, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió hòa cùng âm thanh tre va vào nhau. Anh thở dài, tự trấn an bản thân: “Chắc chỉ là do gió… hay do trí tưởng tượng thôi.” Nhưng sâu trong tâm trí, một phần anh biết, không phải chỉ là tưởng tượng.

Khi Minh tiến gần đình làng, anh thấy những ký tự cũ khắc trên cột gỗ, từng nét chữ lem luốc, cũ kỹ đến mức khó nhận ra. Nhìn kỹ, Minh nhận ra một số ký tự dường như phát sáng nhè nhẹ trong ánh nắng buổi sáng, tạo thành những hình thù kỳ quái. Tim anh đập nhanh, mồ hôi lạnh lưng trán. Anh cố chạm tay vào, nhưng bỗng dưng cơn gió mạnh thổi qua, làm cột đình rung lên, tiếng va chạm vang vọng như tiếng rên rỉ. Minh lùi lại vài bước, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang sống dậy, quan sát từng hành động của anh.

Bất chợt, từ phía bóng râm dưới mái đình, Minh nghe tiếng cười trẻ con vang lên. Âm thanh yếu ớt, nhưng đủ để làm anh giật mình. Anh quay người tìm nguồn gốc, nhưng không thấy ai cả. Những đứa trẻ hôm qua đứng trên đường, hôm nay biến mất. Minh cảm giác như chúng… chỉ xuất hiện khi anh nhìn vào những khoảng trống, để nhắc nhở anh rằng không phải mọi thứ đều bình thường.

Anh quay lại con đường chính, nhưng bất ngờ nhận thấy có vài người lạ đứng dưới gốc cây. Ban đầu anh tưởng là dân làng, nhưng khi lại gần, nhận ra trang phục, dáng đi, ánh mắt – tất cả đều xa lạ. Họ đứng im, ánh mắt nhìn Minh, nhưng vô hồn, trống rỗng. Minh chậm rãi bước đi, nhưng khi anh nhìn quanh, nhận ra bóng của những người này theo sát mình, dù họ không di chuyển. Cảm giác rùng rợn tràn ngập cơ thể, tim Minh đập thình thịch. Anh biết, đây không còn là làng quê anh từng biết. Một phần linh hồn của làng đã thay đổi, hoặc… bị chiếm đoạt.

Trở về nhà, Minh đóng cửa, nhưng không khí vẫn nặng nề. Căn phòng như chật lại, ánh sáng chiếu qua cửa sổ tạo ra những bóng dài kỳ dị. Anh ngồi bên bàn, cố gắng ghi lại những gì vừa trải qua, nhưng bút run lên, chữ nhòe. Cảm giác bị theo dõi khiến anh lạnh sống lưng. Mỗi tiếng động ngoài sân, mỗi cơn gió xuyên qua khe cửa, đều khiến anh giật mình. Minh thầm nhủ: “Mình phải tìm hiểu chuyện này… phải biết điều gì đang xảy ra với làng.”

Chiều xuống, ánh nắng tắt dần, bóng tối tràn ngập từng ngóc ngách. Minh đi ra sân, nhìn về phía đình làng, nơi bóng tối dường như đặc quánh hơn. Anh cảm thấy một sức hút vô hình kéo mình đến gần, nhưng đồng thời cũng cảnh báo nguy hiểm. Những ký ức tuổi thơ trong làng hòa lẫn nỗi sợ hãi thực tại, tạo thành một cảm giác lẫn lộn, vừa thương nhớ vừa kinh hoàng. Minh biết rằng, lần trở về này sẽ không chỉ là việc giải quyết chuyện gia đình – mà là hành trình đối diện với những bóng ma, những bí mật cổ xưa đã ngủ yên quá lâu… nhưng giờ đang tỉnh dậy.

Buổi tối, Minh lại không ngủ được. Âm thanh gió rít, tiếng lá cây va vào cửa sổ, và tiếng cười trẻ con vang vọng trong hành lang khiến anh cảm giác như bị theo dõi. Minh nhìn quanh phòng, thấy bóng mình dài trên tường, nhưng bóng dường như không hoàn toàn trùng với chuyển động của anh. Anh chớp mắt, bóng biến mất, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn còn đó. Minh biết, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Làng quê nơi anh sinh ra, nơi anh từng cảm thấy bình yên, giờ đã thay đổi… và những điều kinh hoàng sắp diễn ra chỉ là bước đầu.

Đêm ấy, Minh ngồi bên bàn, ánh sáng đèn vàng hắt xuống các bức tường, tạo những hình thù kỳ dị. Anh nhắm mắt, thở sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn thấy nặng trĩu. Lần trở về này, Minh không chỉ đối diện với ký ức tuổi thơ, mà còn phải đối mặt với những điều mà anh chưa từng tưởng tượng… và bóng ma của làng quê đã bắt đầu theo dõi từng bước chân của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×