Đêm ấy, căn nhà tuổi thơ không còn yên tĩnh như trước. Minh đứng giữa phòng khách, ánh đèn pin run run chiếu lên những bức tường phủ bụi, nơi từng ký tự cổ nhấp nháy, tạo thành hình thù kỳ dị. Không gian dường như co lại, áp lực của bóng tối dày đặc khiến tim anh đập nhanh. Anh nghe thấy một âm thanh mới: tiếng hét vang vọng từ tầng trên, không phải tiếng người thật, mà là âm thanh méo mó, kéo dài, vang vọng qua từng bức tường.
Minh giật mình, cúi người, cố bình tĩnh. Tiếng hét ấy vừa ghê rợn vừa mơ hồ, khiến anh cảm giác như mọi tế bào trong cơ thể đều bị rung lên theo nhịp điệu ghê rợn đó. Anh nhận ra rằng bóng mờ trên cầu thang từ đêm trước không còn đứng yên nữa; nó đã len lỏi sâu vào các phòng, tạo ra âm thanh, hình thù và ký tự kỳ lạ. Minh biết rằng, bóng tối từ rừng đang tràn vào căn nhà, hòa quyện với hiện tượng siêu nhiên tại đây.
Anh lấy hết can đảm, bước lên cầu thang. Mỗi bậc thang kêu kẽo kẹt vang vọng, đồng thời hòa cùng tiếng hét từ tầng trên. Minh hít một hơi dài, tay nắm chặt lan can gỗ, cảm giác chân tay run rẩy không thể kìm chế. Ánh đèn pin chiếu lên bóng mờ đang thấp thoáng trước mắt, di chuyển linh hoạt, méo mó. Khi Minh bước tới, bóng ấy lùi lại, nhưng tiếng hét vẫn vang vọng, như mời gọi, như thách thức anh tiến sâu hơn.
Tới tầng trên, Minh mở cửa phòng mình ngày xưa. Bóng tối dày đặc, ánh sáng đèn pin chiếu lên những bức tường cũ khiến ký tự cổ hiện ra rõ rệt hơn, nhấp nháy như nhịp tim siêu nhiên. Tiếng hét cường độ tăng dần, gần như bùng nổ trong tai Minh. Anh cảm thấy có điều gì đang giấu kín trong căn phòng, nhưng không thấy vật gì rõ ràng, chỉ còn những hình mờ nhấp nhô trên tường, ghê rợn và ma quái.
Bỗng, Minh nghe thấy tiếng bước chân nhanh và nặng nề từ phía phòng ông bà. Anh quay lại, ánh đèn pin run run chiếu lên, và thấy bóng mờ cao hơn bình thường, dường như trỗi dậy từ sàn gỗ. Minh lùi lại, tim đập mạnh, nhưng bóng mờ không tiến tới; thay vào đó, nó đứng bất động, ánh mắt mờ nhạt chằm chằm anh. Minh nhận ra rằng, bóng mờ không chỉ là một hiện tượng, mà là thực thể tồn tại giữa thế giới thực và siêu nhiên, có thể quan sát, phân tích và tác động lên anh.
Tiếng hét bỗng đổi nhịp, xen lẫn tiếng cười trẻ con và tiếng thở nặng nề. Minh cảm giác như căn phòng rung lên theo nhịp, ánh sáng đèn pin nhấp nháy liên tục, tạo ra những bóng dài méo mó khắp phòng. Anh tiến lại gần bàn học, nơi từng tờ giấy cũ chứa ký tự cổ. Khi chạm vào, một luồng khí lạnh ùa lên, và ký tự trên giấy nhấp nháy mạnh hơn, tạo thành hình dạng như một vòng xoáy ánh sáng mờ, hút ánh mắt anh vào bên trong.
Minh lùi lại, nhưng tiếng hét không ngừng, dồn dập hơn, như thể căn nhà và rừng phối hợp để thử thách anh. Bóng mờ di chuyển theo vòng xoáy ánh sáng, đôi tay mờ ảo vươn ra, như muốn kéo anh vào sâu hơn trong mê cung siêu nhiên. Minh hít sâu, cố kìm nén nỗi sợ, và nhận ra rằng nếu không dám đối mặt, anh sẽ bị cuốn vào vòng xoáy kinh hoàng này, mất đi sự kiểm soát hoàn toàn.
Một cơn gió mạnh từ cửa sổ hắt vào, làm rèm bay phấp phới, tạo ra âm thanh rít khe khẽ. Minh quay lại, thấy bóng mờ chia làm nhiều mảnh, di chuyển theo hành lang, lên cầu thang và len lỏi vào từng phòng. Anh nhận ra rằng bóng mờ có khả năng phân tách và lan truyền, tạo ra cảm giác như bị bao vây hoàn toàn. Minh hít sâu, bước tới cửa sổ, nhấc tay đẩy rèm ra, ánh trăng chiếu vào, và bỗng dưng… bóng mờ co lại, như sợ ánh sáng, nhưng tiếng hét không ngừng, vẫn dồn dập khắp nhà.
Minh cảm giác có một sức lực vô hình kéo chân anh về phía cầu thang, nơi bóng mờ vẫn đứng, chờ đợi. Anh bước tới, tay run run chạm vào lan can, và bỗng thấy hình ảnh bản thân trong quá khứ xuất hiện ngay trước mắt, đôi mắt ngây thơ nhìn anh cầu cứu. Tiếng hét biến thành tiếng thở dài, nặng nề, vang vọng qua từng bức tường. Minh nhận ra rằng, bóng mờ đang cho anh thấy quá khứ, hiện tại và khả năng tương lai, như muốn thử thách quyết tâm và bản lĩnh của anh.
Minh hít một hơi dài, nhắm mắt, thở sâu và bước lên bậc thang tiếp theo. Mỗi bước chân vang vọng như nhịp tim đồng bộ với bóng mờ. Khi anh mở cửa phòng ông bà, thấy ký tự cổ trên tường phát sáng mạnh hơn, tạo thành hình dạng như một cánh cổng, ánh sáng xanh mờ chiếu lên trần nhà. Tiếng hét bỗng ngưng, nhường chỗ cho sự im lặng tĩnh lặng, nhưng áp lực không hề giảm. Minh biết rằng đây là khoảnh khắc quyết định, nơi anh phải đối mặt trực tiếp với hiện tượng siêu nhiên, nếu muốn hiểu sự thật về lời nguyền làng.
Trong giây phút đó, bóng mờ bất ngờ trỗi dậy, tiến gần anh, ánh mắt mờ nhạt nhưng dữ dội, và Minh cảm nhận được luồng khí lạnh thấm vào từng tế bào. Anh không chạy, không lùi, đứng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng vào bóng mờ. Một tiếng thở dài vang vọng, pha trộn giữa đau đớn và lời cảnh báo: “Hãy bước tiếp… hoặc sẽ bị mắc kẹt mãi mãi…” Minh cảm giác như căn nhà, bóng mờ, ký tự cổ và cả tiếng gọi từ rừng đang đồng loạt thử thách anh, buộc anh phải đối diện sự thật.
Minh hít một hơi sâu, bước lên vài bậc thang cuối cùng, đứng đối diện trực tiếp với bóng mờ. Không gian như ngưng lại, thời gian dường như chậm hơn, từng hơi thở của anh vang vọng khắp căn nhà. Anh biết rằng nếu vượt qua khoảnh khắc này, sẽ tiến gần hơn tới bí mật cổ xưa của làng, nhưng nếu lùi bước, sẽ không còn cơ hội quay lại. Minh thầm nhủ: “Phải mạnh mẽ… phải biết sự thật… không còn đường lui.”
Đêm ấy, căn nhà tuổi thơ không còn là nơi bình yên. Nó trở thành trung tâm của hiện tượng siêu nhiên, nơi bóng mờ, tiếng hét, ký tự cổ và ánh sáng tạo thành mê cung thử thách. Minh đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng mờ, tim đập mạnh, chuẩn bị bước vào giai đoạn quyết định của cuộc hành trình đối mặt với lời nguyền cổ xưa.