Mùi húng quế và sốt cà chua quyện vào nhau, tạo nên một không gian ấm áp và bình yên trong căn hộ nhỏ của An. Bên ngoài là tiếng xe cộ ồn ã, nhưng bên trong, An cảm thấy hoàn toàn cân bằng. Anh ngồi bên bàn, nhìn Linh đang loay hoay với món pasta. Linh, ở tuổi 21, khoác lên mình một chiếc tạp dề đáng yêu, mang đến một thứ ánh sáng rực rỡ và không cầu kỳ. Mọi cử động của cô đều tràn đầy sự vô tư, sự nhiệt thành non nớt của tuổi trẻ.
An yêu Linh, đó là một sự thật ngọt ngào và chắc chắn như thói quen của họ. Linh là sự an toàn sau những ngày dài làm việc căng thẳng, một bến đỗ dịu dàng không cần phải suy tính. Anh đưa tay vuốt tóc cô, cảm nhận sự mềm mại và trong sáng đó.
"Anh An này, cuối tuần này mình đi đâu chơi nhỉ?" Linh đặt đĩa pasta xuống, đôi mắt long lanh hỏi.
"Em muốn đi đâu?" An mỉm cười.
"Em không biết nữa. Chỉ cần ở bên anh là được. Em không cần những thứ phức tạp, chỉ cần yên bình như thế này thôi."
Lời nói của Linh an ủi An, nhưng đồng thời lại tạo ra một khoảng trống nhỏ. Ở tuổi 28, anh là một kỹ sư có trách nhiệm, mang trong mình nhiều tham vọng bị kìm nén. Anh khao khát một người có thể chia sẻ những áp lực thầm kín, một người cùng anh giải mã thế giới trưởng thành, chứ không phải là người chỉ cần được bảo vệ khỏi nó. Anh nhìn Linh, thấy cô hoàn hảo – một sự hoàn hảo đơn giản đến mức anh quên mất mình còn cần những điều khó khăn hơn trong đời.
Trong bữa ăn, Linh hào hứng thông báo: "À, em quên. Chị Mai sắp chuyển đến căn hộ ở tầng ba khu B đó! Anh nhớ phải giúp chị ấy nhé!"
An thoáng ngạc nhiên. Anh chỉ biết mờ nhạt rằng Linh có một người chị gái thành đạt, đã ly hôn và rất khó tính.
"Chị ấy hơi khô khan và nguyên tắc lắm," Linh nói, "Hồi trước ly hôn, chị ấy còn khép kín hơn. Nhưng chị ấy rất giỏi, là kiến trúc sư, mọi thứ phải hoàn hảo đấy. Anh phải hết sức cẩn thận, không thì chị ấy lại nhìn anh bằng ánh mắt soi xét cho mà xem."
An chỉ tò mò xã giao, hình dung ra một người phụ nữ cứng nhắc và mệt mỏi. Tuy nhiên, trong tâm trí, anh lại dấy lên một sự hấp dẫn vô thức. Đó là sự tò mò về sự đổ vỡ, sự chai sạn đi kèm với tuổi tác và trải nghiệm. Một người phụ nữ đã biết cách sống và đau khổ.
Linh hào hứng nói thêm: "Chị Mai sẽ cần anh giúp đỡ một số việc kỹ thuật trong căn hộ mới, anh giỏi mà!"
"Tất nhiên rồi," An mỉm cười, "Là bạn trai của em, anh phải có trách nhiệm chứ."
Đêm đó, ôm Linh trong vòng tay, An thấy lòng mình đầy mâu thuẫn. Anh yêu sự dễ chịu này, nhưng anh lại bị thu hút một cách kỳ lạ bởi hình dung về người chị gái kia. Một người phụ nữ mang theo hương vị cấm kỵ của sự trưởng thành, người có thể hiểu được sự trống rỗng mà Linh chưa bao giờ nhận ra trong anh.
Ngọn lửa ấy không bùng cháy từ bên ngoài, mà chỉ là một tia sáng thoáng qua trong góc tối nhất của tâm hồn An. Nó mang theo mùi hương bí ẩn của một người phụ nữ đã biết cách sống và đau khổ. Ngày mai, Cô Chị sẽ đến. Và sự yên bình này có thể sẽ vĩnh viễn không còn trọn vẹn nữa.