quen cô em nhưng lỡ thích cô chị

Chương 2: NGƯỜI CHỊ VÀ ÁP LỰC CỦA SỰ THANH LỊCH


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An cảm thấy một sự miễn cưỡng nhỏ nhoi khi cùng Linh bước vào căn hộ mới của Mai vào sáng Chủ Nhật. Anh đã chuẩn bị tâm lý gặp một người phụ nữ khó tính và tẻ nhạt. Nhưng không gian của Mai đã ngay lập tức phủ nhận điều đó. Căn hộ tối giản, sắc lạnh, với các chi tiết thiết kế tinh xảo và đắt tiền. Mọi thứ đều có chủ đích, tạo ra cảm giác ngăn nắp đến mức ngột ngạt.

Và rồi, Mai xuất hiện.

Cô không hề khô cứng. Mai (32 tuổi) khoác lên mình một bộ đồ lụa mềm mại màu xám, vừa chuyên nghiệp vừa quyến rũ một cách tinh tế không cần phô trương. Vẻ ngoài lạnh lùng của cô không phải là sự mệt mỏi, mà là một sự kiểm soát đáng kinh ngạc. Cô như một tác phẩm điêu khắc sắc sảo, ẩn chứa một mãnh lực không thể chạm vào.

"Cảm ơn An," Mai nói, giọng cô trầm ấm và ngắn gọn. Cô không nhìn An lâu, nhưng cái nhìn lướt qua ấy đủ để An cảm thấy như mình đang bị phân tích một cách kỹ lưỡng. Anh thấy mình lúng túng một cách lạ lùng, như một cậu thanh niên chưa trưởng thành đứng trước một người đã biết rõ mọi ngóc ngách của cuộc sống.

Linh hồn nhiên dẫn Mai đi xem các chi tiết: "Chị nhìn xem, An giỏi lắm, cái hệ thống đèn này chỉ anh ấy mới lắp được!"

An bắt đầu công việc lắp đặt hệ thống đèn chiếu sáng phức tạp mà Mai yêu cầu. Anh phải cúi người, trèo lên thang. Linh đứng xa, liên tục hỏi han, nhưng Mai thì im lặng đứng gần. Sự im lặng đó nặng nề hơn bất kỳ lời nói nào, khiến An căng thẳng và tập trung quá mức. Mùi hương thanh lịch, pha trộn giữa gỗ đàn hương và xạ hương của Mai, xâm lấn vào không gian riêng tư của anh. Anh cảm thấy bị đánh giá từng động tác, từng hơi thở, và sự hấp dẫn này khiến anh muốn chứng minh bản thân một cách vô thức.

Khi An sơ ý làm rơi chiếc kìm, anh cúi xuống nhặt, và Mai cũng cúi xuống cùng lúc. Đầu ngón tay của họ chạm nhẹ vào nhau.

Đó là một cái chạm chớp nhoáng, vô tình nhưng mang theo một lực điện cực lớn. Da thịt của Mai mát lạnh và mịn màng một cách bất ngờ. An cảm thấy một luồng râm ran lan khắp cánh tay, rồi thẳng vào lồng ngực. Anh đơ cứng lại trong một phần giây, cảm giác như thời gian ngừng lại trong luồng không khí căng như dây đàn.

Mai rụt tay lại, nhanh và tự nhiên, rồi nhìn An bằng ánh mắt sắc sảo:

"Cậu nên cẩn thận hơn, An. Mất tập trung vào những chi tiết nhỏ có thể khiến cả một công trình lớn sụp đổ đấy."

An hiểu lời Mai đang nói về công việc, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy cô đang nói về chính tâm trí đang dao động của anh, về mối quan hệ anh đang nắm giữ. Khi công việc kết thúc, An và Linh rời đi. Linh vui vẻ, nhưng An cảm thấy kiệt sức hơn là mệt mỏi. Anh không thể gạt bỏ hình ảnh Mai, ánh mắt cô, và đặc biệt là cái chạm tay chớp nhoáng kia.

Anh ôm Linh, yêu sự dịu dàng này, nhưng anh chợt nhận ra mình thèm khát sự mãnh liệt và nguy hiểm vừa rồi. An cảm thấy tội lỗi kinh khủng. Anh đã bị thu hút bởi người chị gái của bạn gái mình, một người phụ nữ hoàn toàn khác, một người phụ nữ thách thức sự yên bình của anh. Anh biết, Mai là một vùng đất cấm, một ngọn núi lửa chỉ chực chờ phun trào, và áp lực cấm kỵ này mới chính là thứ anh mong chờ một cách vô thức bấy lâu nay.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×