quen cô em nhưng lỡ thích cô chị

Chương 8: MÀN HÌNH NỨT VÀ LỜI MỜI GỌI


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau tin nhắn đầy ám chỉ của Mai, An không thể chịu đựng được sự giằng xé và cấm kỵ chỉ qua màn hình điện thoại. Anh cần phải gặp Mai, phải nhìn thấy ánh mắt cô, phải cảm nhận được áp lực trưởng thành đó một lần nữa để thỏa mãn khao khát tội lỗi của mình.

An tìm kiếm một cái cớ hoàn hảo để gặp Mai mà Linh không hề nghi ngờ.

Sáng thứ Hai, An cố tình làm hỏng một chi tiết nhỏ trên chiếc máy tính xách tay cũ của Linh. Linh thường xuyên dùng nó để học tập và giải trí.

"Ôi, máy em bị làm sao thế này?" Linh kêu lên, vẻ mặt hoảng hốt và phụ thuộc hiện rõ.

An tỏ vẻ bình tĩnh kiểm tra: "Chắc là bị lỗi phần cứng rồi. Phải tháo ra kiểm tra mới biết được."

Linh bắt đầu lo lắng: "Em cần nó gấp mà! Giờ làm sao đây?"

An đưa ra giải pháp đã được tính toán kỹ lưỡng: "Anh bận dự án này không thể động vào được. Nhưng anh nhớ chị Mai có quen một anh IT giỏi lắm, hình như còn là bạn làm ăn cũ của chị ấy. Hay là để anh mang qua nhờ chị Mai hỏi giúp xem sao?"

Linh thở phào nhẹ nhõm: "Tuyệt vời quá! Chị Mai có nhiều mối quan hệ mà. Anh nhờ chị ấy giúp em nhé! Em tin tưởng anh nhất!"

Lời nói tin tưởng của Linh như một nhát dao cứa vào lòng An, nhưng đồng thời lại là cánh cửa An cần để mở. Anh đang dùng chính sự vô tư và phụ thuộc của Linh để tiếp cận Cô Chị.

An gọi điện cho Mai, giọng nói chuyên nghiệp nhưng bên trong lại đầy hồi hộp.

"Chào Mai, tôi là An đây. Tôi gọi để nhờ cô một việc. Máy tính của Linh bị hỏng, tôi muốn nhờ cô hỏi giúp xem người quen của cô có thể sửa gấp được không."

Mai giữ một thái độ lạnh lùng và khách quan qua điện thoại, đúng như vẻ ngoài cô muốn thể hiện. "Máy tính à? Cậu không tự sửa được sao, An?" Giọng cô mang chút thách thức quen thuộc.

An đáp lại với một sự mập mờ cố ý: "Tôi có thể sửa, nhưng tôi đang cần thời gian để tập trung vào một số vấn đề phức tạp hơn. Tôi nghĩ chuyện này cần một người có nhiều kinh nghiệm hơn tôi để giải quyết nhanh chóng." (Anh ám chỉ sự phức tạp và kinh nghiệm của chính Mai).

Mai im lặng một chút, rồi giọng cô trở nên trầm ấm hơn: "Được rồi. Mang qua đây đi. Tôi sẽ xem qua, rồi hỏi người quen của tôi."

An cảm thấy một luồng hưng phấn khó tả. Chiều đó, dưới cái cớ mang máy tính bị hỏng của Linh đi sửa, An đến căn hộ của Mai.

Lần này, không có Linh. Không có ánh mắt giám sát. Chỉ có hai người trưởng thành, và một chiếc máy tính bị hỏng như một vật trung gian đầy ẩn ý.

An đặt máy tính lên bàn. Mai ngồi xuống, không lập tức xem máy, mà quay sang nhìn An. Ánh mắt cô sắc sảo, như đang đánh giá động cơ thực sự của anh.

"Cậu có thể gửi qua cho Linh, hoặc nhờ người mang đến. Sao cậu lại chủ động đến đây, An?"

An đã chuẩn bị câu trả lời, nhưng ánh mắt Mai khiến lời nói anh mắc nghẹn ở cổ họng. Anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, thấu hiểu đó. An biết, nói dối lúc này là vô ích.

"Tôi... Tôi muốn nói chuyện với Mai một chút," An thú nhận, giọng anh khàn đặc. "Về... tối hôm trước."

Mai mỉm cười nhạt, nụ cười gợi cảm và mời gọi một cách cấm kỵ. Cô dựa lưng vào ghế, đan tay vào nhau, như đang sẵn sàng lắng nghe một lời thú tội đầy tội lỗi.

"Tốt," Mai nói, giọng cô chỉ là một tiếng thì thầm nhẹ. "Vậy chúng ta hãy nói chuyện sâu sắc một chút đi."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×