Sự trao đổi tin nhắn mật mã với Mai khiến An sống trong một trạng thái căng thẳng và hưng phấn liên tục. Anh dành cả ngày để suy nghĩ về những câu chữ của Mai, về chiều sâu và nguy cơ mà cô mang lại.
Tối thứ Sáu, An và Linh hẹn hò tại một quán ăn quen thuộc. Linh, vẫn giữ sự ngây thơ và dễ thương của mình, liên tục nói về những chuyện vui ở trường, những dự định nhỏ bé của hai người.
"Em thấy dạo này anh lãng đãng hơn," Linh nói, nắm chặt tay An qua bàn ăn. "Anh có chuyện gì không vui sao? Hay là em chưa đủ tốt?"
An giật mình. Sự nhạy cảm đơn thuần của Linh khiến anh cảm thấy tội lỗi hơn. "Không phải đâu Linh, anh chỉ hơi mệt vì công việc thôi." Anh cố gắng trấn an cô bằng một cái nắm tay siết chặt.
Sau bữa ăn, Linh đòi đi xem một bộ phim hài lãng mạn. Trong rạp, cô tựa đầu vào vai An, đôi lúc cười khúc khích vì những chi tiết ngốc nghếch. Đối với An, đó là một khoảnh khắc dễ chịu và an toàn, nhưng lại hoàn toàn thiếu vắng sự kịch tính mà anh đang khao khát.
Khi về nhà, Linh cuồng nhiệt hơn thường lệ. Cô ôm lấy An ngay từ cửa, thể hiện sự yêu thương mãnh liệt bằng hành động. Sự thân mật của Linh là sự bùng nổ của tuổi trẻ, mau chóng và nồng nhiệt, nhưng lại thiếu đi sự nhấn nhá và chiều sâu mà An đã bắt đầu hình dung từ Mai.
Trong lúc Linh đang say mê thể hiện tình cảm, tâm trí An lại vô thức so sánh.
Anh nhớ đến ánh mắt sắc sảo và thấu hiểu của Mai, đối lập với đôi mắt Linh đang nhắm nghiền trong sự say đắm non nớt.
Anh nhớ đến mùi hương thanh lịch của Mai, đối lập với mùi nước hoa ngọt ngào và phổ thông của Linh.
Anh tưởng tượng ra cách Mai sẽ kiểm soát và dẫn dắt một khoảnh khắc thân mật, cách cô sẽ sử dụng kinh nghiệm để tạo ra một sự mãnh liệt hoàn toàn khác, đầy rủi ro và trưởng thành.
Sự so sánh này khiến An thấy mình như một kẻ tội đồ thực sự. Anh đang ở bên Linh, nhưng anh lại đang thao túng cảm xúc của cô để thỏa mãn hình bóng cấm kỵ của Cô Chị. Anh thấy Linh như một tấm màn chắn mỏng manh, một lời hứa về sự yên bình mà anh đang dần phá vỡ từ bên trong.
Khi Linh ngủ say, An một lần nữa bước ra ban công. Anh không nhìn thấy ánh đèn từ căn hộ của Mai, rèm cửa đã được kéo kín. Nhưng sự bí ẩn đó càng khiến anh bị hút hồn hơn. Anh biết Mai đang ở sau cánh cửa đó, có lẽ đang thưởng thức bản nhạc có chiều sâu mà anh đã gửi, thức tỉnh với khao khát của chính cô.
An lấy điện thoại ra. Anh soạn một tin nhắn cho Mai, hoàn toàn không liên quan đến công việc: "Hy vọng Mai đã có một đêm sâu sắc như mong muốn."
Chỉ là một câu hỏi thăm xã giao, nhưng ẩn ý bên trong lại chứa đựng tất cả sự hấp dẫn cấm kỵ giữa họ. An không dám gửi. Anh đã đặt bàn tay lên nút gửi, rồi lại rút lại. Anh sợ hãi sự thật rằng Mai sẽ hiểu được tất cả sự khát khao và tội lỗi của anh chỉ qua một tin nhắn.
Cuối cùng, anh xóa tin nhắn. Thay vào đó, anh gửi một tin nhắn hoàn toàn vô nghĩa về công việc.
Nhưng vài giây sau, Mai gửi lại. Chỉ một từ: "Tạm ổn."
Một từ ngắn gọn, nhưng lại mang đầy sự hách dịch và khiêu khích. Mai đang nói với An rằng sự mãnh liệt của cô chưa được thỏa mãn, và rằng anh vẫn còn nợ cô một điều gì đó lớn hơn. An hiểu rõ, ranh giới đã không còn là vật cản, mà là một sự cám dỗ được dựng lên để thử thách anh.