“Lão nhân, chúng ta muốn đi đâu?”
Lâm Nhược Bạch bị tiểu lão đầu cầm ở trên tay, tiếng gió phát ra bên tai, một đầu tóc đẹp hỗn độn lên, phất qua gương mặt tinh xảo của nàng.
“Đi Thiên gia!” Tiểu lão đầu nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ này.
Lâm Nhược Bạch vừa rồi chỉ lo thưởng thức mỹ thực, không có nghe được dưới lầu bàn luận, hiện giờ nghe tiểu lão đầu nói ra ba chữ này, nàng ngơ ngác chớp chớp đôi mắt.
“Ngươi không phải nói có chuyện muốn làm sao? Vì sao hiện tại muốn đi Thiên gia?”
“Còn không phải đám hỗn đản Thiên gia kia trêu chọc sư phụ ta sao! Ta muốn đi làm chỗ dựa cho Vân nha đầu!”
Vốn dĩ hắn quyết định sẽ không động thủ với Thiên gia nhanh như vậy, nhưng những người này thật là to gan lớn mật, thế nhưng lại trêu chọc Vân Lạc Phong!
Hắn không đi cũng không được!
“Nhưng mà……” Lâm Nhược Bạch vươn tay về phía khách điếm, nước mắt ủy khuất đều thiếu chút nữa rơi xuống, “Điểm tâm của ta…… Ngươi ít nhất phải để cho ta lấy điểm tâm đi, ô ô……”
Thiên Nhai cũng mặc kệ suy nghĩ của Lâm Nhược Bạch, lôi kéo nàng chạy như điên về phía trước, bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, Lâm Nhược Bạch ở trong không trung trực tiếp hôn mê bất tỉnh……
……
Thiên Sơn, đó là bộ phận nằm trong Thiên gia.
Chỉ là Thiên Sơn này chia làm nhiều tầng, giống như một tòa nhà đều đã chật cứng người, trong đó tầng thấp nhất là dân chúng bình thường, theo hiện tại, tầng càng cao, thế lực bên trong sẽ càng mạnh.
Mà Thiên gia, ở trên tầng cao nhất!
“Tiểu thư, vì sao chúng ta đi Thiên gia mà còn muốn phát chiến thư, hơn nữa lại để cho mọi người đều biết?”
Khinh Yên đi ở trên tầng thấp nhất, ánh mắt khó hiểu quay đầu nhìn phía Vân Lạc Phong, tò mò chớp chớp đôi mắt.
“Vì thông báo chuyện này cho một người.” Ánh mắt Vân Lạc Phong nhẹ nhàng trầm xuống, nói.
Từ khi Thiên Nhai mang theo tiểu Bạch rời khỏi, nàng liền không biết bọn họ đi đến nơi nào, nếu là muốn liên lạc với Thiên Nhai, cũng liền chỉ có một loại phương pháp này.
Hạ chiến thư là mục đích của nàng.
“Tiểu thư, người muốn liên lạc với ai?” Khinh Yên càng thêm tò mò, đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
Đối mặt với ánh mắt tò mò của tiểu nha đầu, Vân Lạc Phong thần bí cười: “Chờ chút ngươi sẽ biết!”
……
Chỗ cao nhất của Thiên Sơn, một tòa cao ✓út ở trong mây đứng lặng tại đây.
Tòa nhà này có phong thái xa hoa, trọn vẹn chỉ có một thành trì lớn nhỏ, không biết trong tòa nhà này cũng có ít nhiều tên đệ tử ở nơi này.
Lúc này, trong thư phòng, lão già dừng 乃út lông trong tay, nhíu mày nhìn về phía nam tử trung niên đang tiến vào báo cáo: “Huyền nhi, chuyện như thế nào, lão già Thiên Nhai kia có nguyện ý trở về Thiên gia hay không?”
“Phụ thân.” Nam nhân trung niên cười chua xót: “Hắn nói hắn muốn tìm kiếm tăm tích của Phù Sinh, cũng không nguyện ý trở lại Thiên gia! Ta nhìn tâm của Thiên Nhai không ở trên người Thiên gia chúng ta, không bằng từ bỏ đi.”
“Không được!”
Bốp!
Lão giả tay dùng một chút lực, 乃út lông trong tay đã bị hắn bẻ thành hai đoạn.
Khuôn mặt già nua của hắn lộ vẻ âm trầm, lạnh giọng nói: “Thiên Nhai vốn chính là người của Thiên gia, chúng ta phải làm hắn trở về Thiên gia một lần nữa!”
“Phụ thân, Thiên Nhai yêu say đắm nữ nhân Phù Sinh kia như thế, hay là để người ta dịch dung thành dáng vẻ của nàng quyến rũ Thiên Nhai.”
“Không ổn.” Lão giả lắc lắc đầu: “Thiên Nhai đã không còn là hắn của trước đây, hiện tại y thuật của hắn cao minh, cho dù là thuật dịch dung gì cũng không thể chạy thoát đôi mắt của hắn!”
Thiên Huyền trầm mặc xuống, thật lâu sau, hắn mở miệng nói: “Phụ thân, người trẻ tuổi kiệt xuất ở Thiên gia cũng có không ít, chúng ta có thể bồi dưỡng bọn họ, vì sao một hai phải là Thiên Nhai?”
Lão giả bất đắc dĩ thở dài: “Thiên Nhai chẳng những thực lực cường đại, y thuật vô cùng cao minh, ngay cả Y Sư Hiệp sẽ đều ở dưới hắn, người như vậy, phải quy thuận Thiên gia, dù phải để Thiên gia làm theo mệnh lệnh của hắn! Đáng tiếc, bởi vì năm đó tổn thương của hắn quá sâu, hắn đã không để ý tới Thiên gia.”
“Đúng rồi……” Thiên Huyền giống như nhớ tới cái gì đó, hỏi, “Con nghe nói khoảng thời gian trước dòng bên Thiên Hạo Thanh mang về một thiếu nữ, mà thiếu nữ này ở mấy năm trước cũng đã từng vào Thiên gia, thí nghiệm ra kết quả là thiên tư bình thường, cả đời không thể bước vào cảnh giới Trung Linh Giả! Nhưng chỉ ngắn ngủn mấy năm, thiếu nữ đó đã trở thành Cao Linh Giả.”
“A?”
Lão giả hơi hơi nhướng mày: “Con bảo Thiên Hạo Thanh mang thiếu nữ này đến gặp ta.”
“Dạ, phụ thân.” Thiên Huyền có chút chần chờ, có vẻ muốn nói lại thôi.
“Còn có chuyện gì?”
Lão giả nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, hỏi.
“Phụ thân, thiếu nữ đó……” Thiên Huyền nhíu mày, “Là thị nữ của đại tiểu thư phủ tướng quân ở Long Nguyên Quốc, hiện giờ đại tiểu thư phủ tướng quân giận tím mặt, hạ chiến thư với Thiên gia ta.”
"Đại tiểu thư phủ tướng quân? Thiên phú và thực lực như thế nào?”
Lão giả không cho là đúng hỏi.
Thiên Huyền nghĩ nghĩ, trả lời: “Thiên phú cũng không tệ lắm, mười lăm tuổi đã đạt đến Địa Linh Giả.”
Bởi vì chuyện đã xảy ra của Vân Lạc Phong ở Ninh gia chỉ có người Ninh gia mới biết, hơn nữa, vì không dẫn đến phiền phức cho Vân Lạc Phong nên người của Ninh gia đã thay nàng phong tỏa tất cả tin tức.
Vì vậy những người này mới không biết nàng sớm đã đột phá tới Thiên Linh Giả.
“Một cái Địa Linh Giả căn bản chỉ như con kiến, không đáng sợ hãi.” Lão giả nhàn nhạt cười, “Lúc đó con tùy tiện tìm một dòng bên thân là Địa Linh Giả đến giải quyết nàng ta là được, người thân phận thấp hèn như vậy không xứng để trực hệ của Thiên gia ra tay.”
“Dạ, phụ thân.”
Thiên Huyền cung kính củng củng nắm tay, bước đi về phía ngoài cửa.
Không bao lâu sau, đệ tử Thiên gia liền áp giải một người thiếu nữ từ ngoài cửa đi vào, bên cạnh thiếu nữ đó còn có một vị nam nhân tuổi trung niên đi theo, mặt mày nam nhân này và thiếu nữ có vài phần tương tự.
“Gia chủ!”
Nam tử trung niên có chút kích động, hắn nghĩ thế nào cũng không có nghĩ đến, gia chủ cao cao tại thượng lại có một ngày tiếp kiến hắn.
“Ừ!” Lão giả hơi hơi gật gật đầu, giọng điệu đạm mạc nói, “Vị này chính là nữ nhi của ngươi sao?”
“Đúng vậy, gia chủ.”
Nam tử trung niên vội vàng đẩy đẩy thiếu nữ bên cạnh, nôn nóng nói: “Linh nhi, nhìn thấy gia chủ còn không mau quỳ xuống.”
Nhưng mà thiếu nữ bên cạnh hắn vẫn không dao động, đôi mắt linh động bây giờ tràn ngập lạnh lẽo.
“Linh nhi, mau quỳ xuống!” Nam tử trung niên quát lạnh một tiếng, lớn tiếng ra lệnh.
Khoé môi Chung Linh Nhi gợi lên một nụ cười trào phúng: "Chung Linh Nhi ta không quỳ trời, không quỳ đất mà chỉ quỳ một mình chủ tử nhà ta, các ngươi tính là thứ gì, dựa vào cái gì bảo ta quỳ xuống?”
Dù Nam tử trung niên biết tính tình của Chung Linh Nhi quật cường, nhưng không hề nghĩ đến lại quật cường đến trình độ này, làm hắn sợ tới mức cả người toát ra mồ hôi lạnh, lập tức dập đầu thật mạnh.
“Gia chủ, nha đầu này mới trở về Thiên gia không đến mấy ngày, còn có chút không hiểu quy củ, thỉnh gia chủ bớt giận!”
Nha đầu thúi này, tự mình tìm ૮ɦếƭ còn chưa tính, còn muốn liên lụy hắn, sớm biết như thế đã không nên mang nó về!
“Hừ!” Lão giả hừ lạnh một tiếng, mặt vô biểu tình nói, “Ngươi xác thật phải dạy nàng ta một ít quy củ cho thật tốt! Quá không hiểu lễ nghĩa! Hơn nữa, người Thiên gia ta chẳng sợ chỉ là một dòng bên cũng tôn quý hơn đại tiểu thư phủ tướng quân gì đó rất nhiều, nhưng ngươi dám nhận loại người thấp hèn như nàng ta là chủ, rõ ràng chính là tự nhận hạ tiện!”
Chung Linh Nhi lạnh lùng cười: “Chủ tử nhà ta tốt hơn các ngươi rất nhiều! Các ngươi bắt ta, chủ tử nhà ta sẽ đến cứu ta, đến lúc đó người nhất định sẽ huỷ toàn bộ Thiên gia các ngươi!”
“Ha ha ha!”
Lão giả cười ha ha hai tiếng: “Tiểu nha đầu, ngươi quá để mắt nàng, một Địa Linh Giả mà thôi, còn chưa uy ђเếק được Thiên gia ta.”
Nghiễm nhiên trong mắt lão giả thì Vân Lạc Phong chỉ là một tồn tại bé nhỏ không đáng kể.
Chung Linh Nhi khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi, nhìn cũng không nhìn lão giả một cái.
“Tiểu nha đầu!” Con ngươi lão giả ám trầm vài phần, cười lạnh nói, “Có thể tiến vào Thiên gia chúng ta, ngươi hẳn nên vì thế cảm thấy vinh hạnh, dù như thế nào thì thế lực của Thiên gia cũng cường đại hơn phủ tướng quân nhiều! Ngươi chỉ có hi sinh cho Thiên gia chúng ta mới có tiền đồ.”
Nghe thấy lời này của lão giả, Chung Linh Nhi rốt cuộc chuyển ánh mắt qua, khóe môi gợi lên một độ cong châm chọc: “Không biết ngươi muốn cho ta hi sinh vì Thiên gia như thế nào?”
“Ha hả!” Ánh mắt lão giả chuyển động, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Nha đầu, thiên phú của ngươi vô cùng kém, theo lý thuyết thì ngay cả Trung Linh Giả đều không thể đột phá, mà hiện giờ ngươi lại tới Cao Linh Giả.”
Chung Linh Nhi chưa từng mở miệng đánh gãy lão giả, nhưng mà sự trào phúng trên mặt nàng lại càng ngày càng nhiều.
“Cho nên……” Lão giả dừng một chút, tiếp tục nói, “Ta suy đoán ngươi nhất định đạt được bảo vật trân quý nào đó mới làm tu vi của ngươi đột phá nhanh như vậy, không biết ngươi có nguyện ý lấy trân bảo đó ra cho bổn gia chủ thưởng thức một chút không?”
Lão nhân này chỉ thiếu nói thẳng ra bảo Chung Linh Nhi giao bảo bối cho Thiên gia!
“Xin lỗi.” Chung Linh Nhi cong cong khóe môi, trong đôi mắt linh động một mảnh trào phúng, “Ta có thể đột phá đến trình độ bây giờ là do chủ tử nhà ta có cách huấn luyện, không có trân bảo gì như ngươi nói.”
Sắc mặt lão giả chợt âm trầm xuống, hơi hơi nheo lại con ngươi: “Ngươi cho là ta ngu ngốc hay sao? Vân Lạc Phong đó có bản lĩnh gì mà làm một người căn cốt cực kém đột phá đến cảnh giới Cao Linh Giả? Ngươi thân là đệ tử Thiên gia lại tàng tư như thế, tội không thể tha thứ!”
Thiên gia?
Hai chữ này rơi vào trong tai Chung Linh Nhi làm đáy mắt nàng bất giác xuất hiện hận ý: “Ta họ Chung, không phải họ Thiên, cũng không phải là đệ tử Thiên gia!”
“Làm càn!”
Bốp!
Một bên nam tử trung niên nghe thấy lời nói đại nghịch bất đạo này của Chung Linh Nhi, quăng một cái tát ra, nháy mắt khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu của nàng một mảnh đỏ bừng, một vết máu chảy từ khóe miệng ra.
“Nghịch nữ, ai cho phép ngươi nói chuyện với gia chủ như thế? Nếu không có lão tử, trên đời này đâu ra ngươi? Hiện giờ dám làm trái như thế, lập tức quỳ xuống xin lỗi gia chủ.”
Chung Linh Nhi gắt gao nắm nắm tay, cười lạnh mở miệng: “Ta tình nguyện ta chưa từng có mặt trên đời cũng tốt hơn có một phụ thân ruột thịt như ông vậy! Không, ông không xứng làm phụ thân ta, ông chỉ là một cầm thú mà thôi!”
“Câm miệng!” Nam tử trung niên hung hăng trừng mắt nàng, “Mẫu thân ngươi cũng chỉ là một thôn phụ hương dã! Có thể hoài con của lão tử là phúc khí của mẹ con các ngươi! Bằng không, chỉ bằng vào loại người như ngươi cả đời cũng không thể bước vào Thiên gia, hiện tại ngươi lập tức quỳ xuống!”
Chung Linh Nhi quật cường ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, nắm tay càng nắm càng chặt.
“Nha đầu thúi, ta không giáo huấn ngươi một chút, ngươi quả thực không biết trời cao đất rộng!”
Bịch!
Nam tử trung niên đá chân vào đầu gối của Chung Linh Nhi, trong phút chốc, đầu gối của Chung Linh Nhi đột nhiên khuỵu xuống mặt đất, nhưng mắt thấy nàng sắp sửa quỳ xuống, đầu gối cách mặt đất chỉ còn có một tấc rồi đột ngột dừng lại……
Chân nàng nhẹ nhàng run rẩy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, mồ hôi từ trên trán lăn xuống nhiễm ướt mặt đất trước mặt.
Lão giả kinh ngạc nhìn Chung Linh Nhi, không nghĩ tới dưới công kích uy mãnh như vậy, nàng còn có thể duy trì không quỳ xuống đất, nghị lực như vậy đủ làm người kђเếק sợ.
Đáng tiếc, lão giả cũng không biết, nửa năm ở Vân gia, quân đoàn chịu huấn luyện như ma quỷ, trong huấn luyện này, tất cả mọi người rèn luyện ra nghị lực vô cùng kiên cường
“Tiểu nha đầu, thật ra nghị lực của ngươi không tồi nhưng không biết ngươi có thể kháng được uy áp của bổn gia chủ hay không?”
Lão giả lạnh nhạt cười, sau đó khí thế trên người tỏa ra rộng rãi, tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Dưới uy áp cường hãn đó, nam tử trung niên và những đệ tử khác Thiên gia đều đã không thể kiên trì được, phủ phục trên mặt đất, chỉ còn Chung Linh Nhi vẫn đang đau khổ chống đỡ.
Tay nàng dùng sức chống trên mặt đất, gắt gao cắn môi, ngay lập tức mùi máu lan tràn trong miệng nhưng bị nàng cố gắng nuốt vào.
Ánh mắt lão giả dần dần có sự thay đổi, chợt lại có chút tiếc hận, lắc đầu.
“Thật đáng tiếc, ngươi là một hạt giống tốt, nếu sau khi ngươi đạt được trân bảo như vậy lập tức quay trở về Thiên gia, có lẽ hiện tại thành tựu của ngươi đã trở nên phi phàm.”
Trong suy nghĩ của lão giả Chung Linh Nhi có thực lực như vậy, chắc chắn là bởi vì nàng có được bảo bối gì đó! Nhưng không biết thành tựu của nàng thoát không khỏi quan hệ với Vân Lạc Phong.
Hơn nữa, còn tự cho là đúng nghĩ rằng nếu Chung Linh Nhi không đi theo Vân Lạc Phong, thành tựu của nàng sẽ lớn hơn nữa.
Ầm!
Rốt cuộc thân thể của Chung Linh Nhi không chống đỡ được, ngã mạnh trên mặt đất nhưng từ đầu đến cuối đầu gối của nàng cũng không chạm đất, cho dù đến tận phút cuối cùng, cũng chọn để cho cả thân thể ngã xuống mặt đất.
“Dẫn nàng đi.”
Lão giả phất tay, mặt không biểu tình: “Mặt khác, cần phải lấy được bảo bối trong tay nàng! Nếu có bảo bối như vậy, cho dù Thiên gia không có Thiên Nhai, vẫn có thể đi lên con đường cường thịnh như cũ.”
Thiên Nhai, không phải ngươi cao ngạo lắm sao?
Một khi đã như vậy, ta sẽ vượt qua ngươi! Sau này xem ngươi còn dám lấy tư thế cao ngạo đối mặt với Thiên gia nữa không?
…
Thiên Sơn.
Một thiếu nữ mặc váy dài trắng như tuyết chậm rãi bước qua sơn đạo (đường núi), gập ghềnh không bằng phẳng, chân của nàng đạp lên lá rụng, phát ra tiếng vang “sột soạt”.
Phía sau thiếu nữ đi theo một nam một nữ, hai người đều cầm trường kiếm trong tay, theo sát phía sau.
Ầm!
Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt nhưng mà sau khi nghe được âm thanh này, thiếu nữ vẫn như cũ, không hề dao động, khuôn mặt tuyệt mỹ mỉm cười lười biếng.
“Chủ tử, hình như có người đang đánh nhau.”
Khinh Yên nghe được động tĩnh phía trước, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, nói.
“Không cần phải xen vào chuyện của bọn họ, chúng ta tiếp tục đi.”
Rầm!
Vừa mới dứt lời, một bóng dáng màu đen từ trên bầu trời rơi xuống, ngã mạnh trước mặt Vân Lạc Phong.
Trên mặt hắc y nhân kia che một miếng vải đen, иgự¢ bị máu nhiễm hồng, tay hắn chặt chẽ che chỗ bị thương trước иgự¢, không ngừng ho ra máu.
“Cứu… Ta…”
Hắc y nhân nhìn Vân Lạc Phong đứng bên cạnh, giọng khàn khàn đứt quãng vang lên.
Đúng lúc này, vài tên nam nhân mặc trường bào từ hư không hạ xuống, lạnh lùng nhìn Vân Lạc Phong vô tình đi ngang qua: “Tiểu nha đầu, khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác, nếu không ૮ɦếƭ như thế nào cũng không biết.”
Đối với sự cảnh cáo của người này, Vân Lạc Phong nhếch khóe môi: “Ta chỉ đi ngang qua mà thôi, các ngươi cứ tiếp tục.”
Nghe lời Vân Lạc Phong nói, trong mắt hắc y nhân xuất hiện sự tuyệt vọng nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng trở nên kiên định, còn mang theo suy nghĩ thấy ૮ɦếƭ không sờn.
“Tiểu tử thúi!”
Nam nhân mặc trường bào cười ha ha, bước ra phía trước, hung hăng đạp hắc y nhân một cước, cười dữ tợn nói: “Không nghĩ tới lá gan của ngươi lớn như vậy, ngay cả Thiên gia cũng dám xông vào! Ngươi nên cảm thấy may mắn vì vẫn chưa quấy rầy đến gia chủ Thiên gia chúng ta, nếu không chắc chắn ngươi sẽ biết thế nào là sống không bằng ૮ɦếƭ.
Hắc y nhân cười lạnh: "Chỉ cần ta còn sống, nhất định ta phải ɢɨết sạch toàn bộ người Thiên gia các ngươi giải hận cho sư phụ ta!"
“Ha ha ha! ɢɨết sạch toàn bộ người Thiên gia chúng ta?” Nam nhân mặc trường bào giống như nghe thấy được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, nhịn không được lại cười trào phúng.
Những người phía sau hắn cũng điên cuồng cười lớn, ánh mắt nhìn hắc y nhân càng thêm khinh thường.
Thật lâu sau, nam tử mặc trường bào mới thu hồi tiếng cười, âm lãnh nói: “Chỉ bằng ngươi, ta muốn nhìn xem ngươi có năng lực gì mà muốn ɢɨết sạch toàn bộ Thiên gia chúng ta!”
Giọng nói của hắc y nhân lãnh khốc, trong ánh mắt hàm chứa sát khí mãnh liệt.
“Nếu không phải trúng ám toán của các ngươi, ta đã san bằng Thiên gia các ngươi từ lâu rồi!”
“Mặc kệ nguyên nhân thật bại của ngươi là gì, thất bại chính là thất bại, để tránh việc ngươi còn sống sẽ mất mặt xấu hổ, bây giờ ta sẽ tiễn ngươi về Tây thiên.”
Xoẹt!
Nam nhân mặc trường bào rút trường kiếm trong tay ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào người hắc y nhân.
Ngay lúc hắn sắp sửa động thủ giải quyết hắc y nhân kia, đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, mạnh mẽ cầm chắc chuôi kiếm.
Hắc y nhân ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ đang nắm chặt trường kiếm, trong ánh mắt chất chứa sự nghi hoặc.
Rõ ràng thiếu nữ không định xen vào việc của người khác, vì sao bây giờ lại cứu hắn?
Vân Lạc Phong cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắc y nhân, đôi mắt của nàng dần dần dừng trên người nam nhân mặc trường bào: “Ngươi là người Thiên gia?”
“Không sai!” Nam nhân mặc trường bào nhíu mày, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi đã biết ta là người Thiên gia, còn không nhanh chóng buông tay!”
“Xin lỗi.” Khóe môi Vân Lạc Phong chậm rãi mỉm cười tà khí với người trước mặt: “Người ta muốn tìm chính là Thiên gia các ngươi!”
Bốp!
Vân Lạc Phong đột nhiên ra tay, đánh một quyền vào người nam nhân mặc trường bào làm thân mình của hắn bay ra ngoài.
Không biết là vô tình hay cố ý, một quyền này của Vân Lạc Phong làm đầu của hắn đập vào phía trên núi đá cứng rắn, lập tức máu bắn tung tóe tràn đầy khe núi.
Những người khác bị dọa choáng váng, thật lâu sau mới phản ứng lại, run rẩy chỉ vào Vân Lạc Phong, hoảng sợ nói: “Ngươi… Ngươi dám ra tay với đệ tử Thiên gia? Ngươi không sợ ૮ɦếƭ như vậy sao?”
“Ta đã nói rồi, người ta muốn tìm chính là Thiên gia.” Vân Lạc Phong liếc nhìn hắn: “Lập tức trở về nói cho gia chủ của các ngươi, nói Vân Lạc Phong ta tới tìm bọn họ đòi người! Bọn họ có thể lựa chọn ngoan ngoãn giao người ra đây, hoặc là… Để ta san bằng Thiên gia?”
Vân Lạc Phong?
Nghe được ba chữ này, đệ tử Thiên gia cả kinh thất sắc, không ai đi nhặt xác cho nam nhân mặc trường bào, vội vã chạy về núi.
“Khinh Yên, Diệp Linh, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Từ đầu đến cuối, Vân Lạc Phong cũng không nhìn hắc y nhân một cái, nàng cất bước, tiếp tục đi về phía trước.
“Chờ một chút!”
Hắc y nhân từ trên mặt đất đứng lên, quỳ một gối xuống đất: “Vị cô nương này, xin ngươi giữ ta lại để ta và ngươi cùng nhau diệt Thiên gia! Chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện này của ta, ta nguyện ý trung thành với ngươi ba năm!”
Bước chân của Vân Lạc Phong hơi dừng, cũng không quay đầu lại nói: “Chỉ mấy người đệ tử Thiên gia đã có thể bức bách ngươi đến trình độ như thế, ngươi lấy thực lực gì để nguyện trung thành với ta?”
Nghe vậy, trên mặt hắc y nhân hiện lên sự xấu hổ, hắn ho khan: “Chuyện này… Ta không nghĩ tới Thiên gia có nhiều cơ quan như vậy, vì trúng những cơ quan đó nên ta mới bị thương nặng, nếu không những người đó căn bản không phải là đối thủ của ta.”
“Thiên gia là kẻ địch của ta, nhưng mà lúc nãy hắn nói một câu ta thật tán đồng, thất bại chính là thất bại, mặc kệ là vì nguyên nhân gì!”