Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 102: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Phía trước sơn môn, cuồng phong chợt nổi lên, bạch y của thiếu nữ tung bay, khóe môi của nàng nhếch lên một độ cong tà mị, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào lão giả phía trước.
“Được!”
Nàng chỉ dùng một chữ đáp lại khiêu khích của lão giả, so với lão giả luôn lớn tiếng áp bức, nàng luôn lạnh nhạt lại có vẻ rất có phong độ.
“Làm càn!”
Chúng trưởng lão Thiên gia giận tím mặt, tất cả đều xoa tay hầm hè muốn đi lên giáo huấn nha đầu không biết trời cao đất dày này, nhưng mà khi bọn họ mới vừa rút νũ кнí ra thì bên tai đã truyền đến tiếng quát lạnh lẽo lão giả.



“Các ngươi lui ra cho ta!”
Lão giả hơi nheo đôi mắt lại, lạnh giọng ra lệnh.
Mọi người nghe vậy, mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn thối lui ra phía sau lão giả.
“Tiểu nha đầu này để bổn gia chủ tự mình đối phó.”
Nhìn thiếu nữ toàn thân tà khí lười biếng kia, trong mắt lão giả lộ ra sự nghiêm nghị, hắn tự tin đến nỗi ngay cả νũ кнí cũng không rút ra, lập tức vọt tới chỗ Vân Lạc Phong.


Tốc độ của Thiên Linh Giả vô cùng nhanh chóng! Lúc mọi người kịp phục hồi tinh thần lại là lúc hắn đã tới trước mặt Vân Lạc Phong rồi, chưởng phong sắc bén gào thét đánh tới, nhắm ngay khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ mà tập kích.
Từ đầu đến cuối, khuôn mặt của thiếu nữ luôn bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không có gợn sóng.
Nhưng mà, ngay lúc lão giả công kích, khóe môi thiếu nữ lại nhếch lên thành một đường cong…
Nụ cười này tà ác lại càn rỡ, giống như hơi thở lạnh lẽo từ chỗ sâu nhất dưới lòng đất truyền đến làm người khác không rét mà run.
“Rầm!”
Lão giả thu lại suy nghĩ, dùng hết toàn lực công kích về phía Vân Lạc Phong, một chưởng này của hắn vô cùng uy mãnh, ngay cả không khí chung quanh trong nháy mắt đều trở nên ngưng trệ.
“Ha ha ha, Vân Lạc Phong, đây là hậu quả khi ngươi dẫn người tới khiêu khích Thiên gia!” Thiên Huyền cười ha ha.
Ở trong mắt hắn, một chưởng này của phụ thân Vân Lạc Phong chắc chắn phải ૮ɦếƭ là chuyện không thể nghi ngờ.
Nhưng mà nụ cười của hắn nhanh chóng cứng lại, đôi mắt ngạc nhiên trừng lớn, không dám tin nhìn Vân Lạc Phong đột nhiên biến mất giữa trong không khí, trong mắt tràn đầy sự không thể tin.
Không sai!


Ngay khi công kích sắc bén của lão giả rơi xuống, Vân Lạc Phong đột nhiên biến mất trong không khí, vì thế chưởng phong hắn đánh trúng cây cổ thụ phía trước, ngay lập tức, thân cây ầm ầm đổ xuống, bụi đất bay đầy trời.
“Người đâu?”
Chúng trưởng lão của Thiên gia cũng ngơ ngẩn, không có cách nào tin tưởng một người sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất như vậy!
Nhưng mà trong lúc mọi người nghi hoặc vạn phần, bỗng chốc có một giọng nói sợ hãi không biết từ chỗ nào vang lên.
“Các ngươi mau nhìn xem, trên bầu trời… Có phải Vân Lạc Phong hay không?”
Nghe có người nói thế, tất cả mọi người không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời cao xanh ngắt kia…
Chỉ thấy giữa trời cao, thiếu nữ đang đứng khoanh tay, bạch y tung bay, giống như hình ảnh đó là cảnh tượng đẹp nhất hôm nay làm hô hấp của mọi người đều không tự chủ được ngừng lại.
“Thiên… Thiên Linh Giả?”
“Trời ạ, nàng là Thiên Linh Giả, một Thiên Linh Giả mười lăm tuổi, nữ nhân này không thuộc sở hữu của Thiên gia, thật là quá đáng tiếc.”
Chúng trưởng lãoThiên gia đều bị dọa sợ đến ngây người.

Nàng có thể bay giữa không trung, chuyện này có nghĩa là gì? Chuyện này có nghĩa là thiếu nữ mười lăm tuổi trước mắt này lại là Thiên Linh Giả!
Trong thiên hạ này có bao nhiêu người có thể cấp đột phá thành Thiên Linh Giả khi mới mười lăm tuổi?
Trong tất cả mọi người, người kђเếק sợ nhất rõ ràng là Thiên Huyền, vẻ mặt của hắn đã cứng đờ, thân mình run rẩy kịch liệt.
Lúc trước hắn đã từng nói hắn có thể ở tuổi này đột phá Thiên Linh Giả đã thật không tồi, càng không có ai có đủ khả năng đánh đồng với hắn!
Nhưng dù thế nào đi nữa hắn không nghĩ đến, một thiếu nữ mười lăm tuổi thế nhưng đã có thực lực Thiên Linh Giả!
“Huyền nhi!” Khuôn mặt lão giả hơi trầm xuống: “Không phải con đã nói, Vân Lạc Phong chỉ là Địa Linh Giả sao, đây là có chuyện gì?”
Thiên Huyền cười khổ: “Phụ thân, mấy tháng trước, nàng thật sự là Địa Linh Giả sơ cấp, con cũng không biết đây là có chuyện gì.”
“Bốp!”
Lão giả đánh một chưởng về phía Thiên Huyền, lạnh giọng nói: “Không biết? Con lại không biết xấu hổ nói ba chữ không biết này với ta? Chẳng lẽ con muốn nói cho ta biết, Vân Lạc Phong chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủn có thể từ Địa Linh Giả đột phá tới Thiên Linh Giả, con - mẹ nó nghĩ ta ngu xuẩn hả?”
Thời gian mấy tháng, từ Địa Linh Giả đột phá tới Thiên Linh Giả, cho dù là thần linh chuyển thế cũng không có khả năng hoàn thành.


Huống chi Vân Lạc Phong là một người bình thường?
Cho nên, cũng khó trách lão giả sẽ hoài nghi Thiên Huyền!
“Chờ ta giải quyết nữ nhân này xong sẽ tính sổ với con!” Lão giả âm trầm liếc nhìn Thiên Huyền, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Nói xong lời này, hắn quay mặt về phía Vân Lạc Phong, lạnh giọng nói: “Vân cô nương, thiên phú của ngươi thật thực không tồi, nếu ngươi không ɢɨết nhiều người của Thiên gia như vậy, ta thật sự có ý muốn mượn sức của ngươi.”
Vân Lạc Phong nhướng mày: “Cho dù ta không ɢɨết người Thiên gia, ta cũng không có khả năng sẽ gia nhập Thiên gia của ngươi!”
Chỉ sợ không có chuyện của Chung Linh Nhi, nàng cũng không khả năng có bất cứ cảm tình gì với Thiên gia.
Nguyên nhân chính là vì Thiên Nhai!
Tuy nàng nói không nhận Thiên Nhai làm đồ đệ, nhưng ít nhất Thiên Nhai coi như là bạn cũ của nàng, như thế làm sao nàng có thể gia nhập Thiên gia nơi đã thương tổn Thiên Nhai?
“Ha ha, tiểu nha đầu, ngươi thật thực quá càn rỡ.”
Nghe được lời Vân Lạc Phong nói, lão giả giận quá hóa cười: “Bất quá không biết sau này ngươi còn có thể nói ra những lời càn rỡ này nữa hay không?”


Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn lão giả, mỉm cười: “Ta không có nhiều thời gian, cho nên không bằng toàn bộ Thiên Linh Giả của Thiên gia đều cùng nhau lên hết đi, để ta tốc chiến tốc thắng.”
Lúc đầu lão giả đã cho rằng biểu hiện của Vân Lạc Phong đã đủ càn rỡ, hiện giờ hắn lại phát hiện hiểu biết của mình rõ ràng vẫn chưa đủ.
Thiếu nữ nãy đã cuồng vọng đến cảnh giới người thần đều căm phẫn!
Nàng chỉ là một Thiên Linh Giả sơ cấp dựa vào cái gì mà nghĩ rằng bản thân có thực lực có thể đối phó nhiều Thiên Linh Giả như vậy? Huống chi trong đó còn có hắn là Thiên Linh Giả trung cấp!
“Vân Lạc Phong! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám không để Thiên gia vào mắt như vậy!”
Chúng trưởng lão của Thiên gia cũng chịu không nổi khiêu khích của thiếu nữ, giận tím mặt, nhanh chóng rút νũ кнí ra, căm tức nhìn thiếu nữ đang đứng giữa không trung.
“Không sai, thiên phú của ngươi thật sự rất biến thái, nhưng mà ngươi cho rằng ngươi có thể dựa vào thực lực của bản thân chiến thắng toàn bộ cao thủ của Thiên gia chúng ta, có phải quá ngông cuồng hay không?”
“Gia chủ, nếu nàng đã nói như vậy, chúng ta còn chần chờ cái gì? Không cho nàng một chút giáo huấn, nàng sẽ quên thân phận của chính mình!”
Ánh mắt của Thiên Huyền cũng tăm tối thêm vài phần, hắn nhếch khóe miệng, trong mắt chứa sự thị huyết: “Phụ thân, con cũng xin được xuất chiến!”
Hắn đã sớm muốn ra tay với Vân Lạc Phong, nhưng mà biết được thực lực của nàng thì lại bị hù dọa! Nhưng ai biết, thiếu nữ này tự mình tìm đường ૮ɦếƭ, thế nhưng muốn lấy một đánh nhiều! Đây chẳng phải là cho hắn một cơ hội vô cùng tốt hay sao?
“Như vậy không ổn.” Cho dù lửa giận trong lòng lão giả đang bốc cháy ngùn ngụt nhưng lại bận tâm đến mặt mũi nên vẫn mở miệng ngăn mọi người lại: “Chúng ta nhiều người như vậy khi dễ một tiểu cô nương như nàng, nếu truyền ra mặt mũi Thiên gia biết để ở đâu?”
Nghe thấy lão giả mở miệng, mọi người cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt căm giận nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
“Nha đầu thúi, coi như ngươi gặp may mắn! Lần sau còn kiêu ngạo như vậy, đừng trách chúng ta không khách khí!”
Nhưng mà đối mặt với lời mọi người nói, Vân Lạc Phong chỉ nhếch khóe môi, khuôn mặt bướng bỉnh khó thuần lộ ra khí phách làm mọi người chấn động.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, các ngươi cùng lên đi, ta sẽ giải quyết các ngươi trong thời gian uống một chén trà.”
Giọng nói thiếu nữ lạnh nhạt nhưng lời nói ra lại chọc giận tất cả người Thiên gia đang có mặt ở đây.
“Gia chủ, ngươi đừng nói nhiều với nữ nhân này, nếu nàng đã cuồng vọng như thế, chúng ta nhất định phải dạy nàng cách làm người!”
“Thiên gia chúng ta vì đạo nghĩa, lựa chọn chiến đấu một chọi một, không nghĩ tới nàng sẽ ngông cuồng như vậy! Còn dám nói giải quyết chúng ta trong thời gian uống một chén trà?”
Vân Lạc Phong lắc đầu: “Không, ta nói sai rồi, giải quyết các ngươi có lẽ không cần dùng đến thời gian uống một chén trà, thời gian nửa chén trà là đủ rồi.”
Oanh!
Lần này, đừng nói là mọi người trong Thiên gia, ngay cả lão giả cũng bị Vân Lạc Phong chọc giận.
“Tốt, rất tốt, bổn gia chủ sống nhiều năm như vậy, gặp thiên tài cũng không ít nhưng không có một người nào cuồng vọng giống ngươi như vậy! Nếu ngươi thật sự muốn để chúng ta đồng loạt ra tay, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi! Người đâu, ɢɨết nữ nhân này ngay cho ta!”
“Tuân lệnh, gia chủ!”
Nghe vậy, mọi người Thiên gia nhao nhao dùng ánh mắt âm hiểm liếc Vân Lạc Phong.
Rồi sau đó, tất cả mọi người đều bay thẳng lên không trung, đứng bốn phía xung quanh, bao vây Vân Lạc Phong ở chính giữa…
Sát khí lan tràn trên hư không, uy áp cường đại dần dần khuếch tán ra ngoài, trải rộng trên toàn bộ không trung, áp bức những người thực lực không cao ở phía dưới trực tiếp thở không nổi.
Long Phi có chút khẩn trương nắm chặt nắm tay, ánh mắt tràn ngập lo lắng: “Chủ tử có thể có nguy hiểm hay không?”
Cho dù thực lực của Vân Lạc Phong đã đạt tới Thiên Linh Giả, nhưng người nàng phải đối mặt toàn bộ cường giả đều là cảnh giới Thiên Linh Giả! Đặc biệt trong đó còn có một người là Thiên Linh Giả trung cấp.
Nàng làm sao có thể ứng phó đồng thời nhiều người như vậy?
“Yên tâm đi.” Khinh Yên cười hì hì nói: “Về sau ngươi đi theo chủ tử chỉ cần nhớ kỹ một câu, người chưa bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc, nếu người đã nói ra những lời này có nghĩa là người nhất định có thể làm được, mà ngươi chỉ cần tin tưởng người là đủ rồi.”
Ngươi chỉ cần tin tưởng người là đủ rồi…
Lời Khinh Yên nói giống như có năng lực khiến người mê muội, làm trong lòng Long Phi chậm rãi khôi phục bình tĩnh.
Hắn cũng không biết vì sao trong giây phút này hắn cũng giống như hai người Khinh Yên tín nhiệm thiếu nữ cường đại này.
Giống như trong thiên hạ này không có chuyện gì nàng không thể hoàn thành!
Trong hư không, thiếu nữ mỉm cười, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn những người đang vây xung quanh nàng.
Đứng giữa nhiều người đằng đằng sát khí như vậy, thần sắc của nàng vẫn bình tĩnh trước sau như một, làn váy trắng tung bay trong gió giống như đóa hoa sen trắng nở rộ, rung động lòng người.
“Ta lại chấp các ngươi hai tay, như thế nào?”
Cuồng vọng, khí phách!
Nàng chẳng những lấy một đánh nhiều, còn nói sẽ giải quyết bọn họ trong thời gian nửa chén trà, hiện giờ lại càng phát ngôn cuồng vọng chấp cho bọn họ hai tay.
Khiêu khích trắng trợn táo bạo như thế làm sao người khác chịu đựng được?
Vì vậy, sau khi Vân Lạc Phong nói, mọi người Vân gia đều giận tím mặt, phẫn nộ phóng tới chỗ nàng, sát ý trong ánh mắt tăng cao.
Thân hình Vân Lạc Phong chợt lóe, tránh thoát gia chủ Thiên gia - người có tốc độ nhanh nhất, rồi sau đó nhằm về phía Dư trưởng lão.
“Ầm” một tiếng, linh hồn công kích đánh thật mạnh vào trong trí não đối phương, ngay lập tức đầu óc của đối phương trống rỗng, chân nàng hung hăng đạp mạnh về phía thân thể hắn, đạp hắn rơi xuống từ giữa hư không…
Toàn bộ sơn đạo làm Long Phi đang đứng phía dưới kђเếק sợ trừng lớn đôi mắt.
Lão nhân này có phải quá vô sỉ hay không? Chủ tử không đánh bại hắn trong thời gian quy định thì tính chủ tử thua? Hơn nữa, còn làm trâu làm ngựa cho Thiên gia?
Nhiều người Thiên gia như vậy đều không làm gì được một người, hiện tại lại còn có mặt mũi nói ra những lời như thế này?
Vân Lạc Phong liếc nhìn lão giả: “Vân Lạc Phong ta cũng không chịu thua thiệt!”
“Ha ha…” Lão giả cười châm chọc: “Lúc trước không phải ngươi rất kiêu ngạo hay sao? Rốt cuộc bây giờ cũng biết sợ? Trong lúc chúng ta nói chuyện đã lãng phí rất nhiều thời gian, nếu là ngươi lại không nắm chặt thời gian nửa chén trà sẽ nhanh chóng trôi qua.
Vân Lạc Phong hơi mỉm cười: “Ta nói ta không chịu thiệt nghĩa là ta tuyệt không tiếp nhận sự đánh cược đơn phương, nếu như trong thời gian quy định ta có thể đánh bại ngươi, ngươi trả giá cái gì?”
“Ha ha.” Lão giả cười ha ha, giữa mày tràn đầy tự tin: “Ta tùy ý ngươi xử trí!”
“Ta đối với ngươi không có hứng thú gì.” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vuốt cằm: “Không bằng để mọi người Thiên gia các ngươi bò từ đỉnh núi xuống chân núi, mà mỗi một bước đều yêu cầu phải vũ nhục chính mình một lần, đương nhiên lời mắng chửi nói càng khó nghe càng tốt, nếu lời mắng chửi không đủ, vậy các ngươi phải làm lại từ đầu.”
“Ngươi…”
Sắc mặt lão giả biến đổi, âm ngoan tàn nhẫn nói: “Ngươi làm như vậy có phải quá độc ác hay không?”
“Chuyện này chỉ là điều đầu tiên.” Vân Lạc Phong mỉm cười tà mị: “Chuyện thứ hai chính là ta muốn Chung Linh Nhi hoàn hảo không hao tổn gì xuất hiện! Nếu nàng thiếu một sợi lông tơ, ta sẽ ɢɨết một người!”
Khuôn mặt lão giả càng thêm khó coi, ánh mắt hiện lên sự âm u.
“Vân Lạc Phong, ta chỉ đưa ra một yêu cầu, ngươi dựa vào cái gì đưa ra hai cái? Như vậy cũng quá không công bằng!”
Vân Lạc Phong chớp mắt: “Ngươi cũng biết là không công bằng? Nếu ngươi cảm thấy không công bằng, chúng ta đây có thể thay đổi phương thức đánh cược, đánh cho đến khi trong hai người có một người thất bại, như thế nào? Hơn nữa, ta đưa ra điều kiện thứ hai cũng không phải là điều kiện đặt cược, ta chỉ thông báo cho các ngươi thôi!”
Nàng muốn ɢɨết người, Thiên gia vẫn chưa có cách ngăn lại.
Vì vậy, một câu này chỉ là thông báo cho Thiên gia, cũng không phải điều kiện đặt cược!
Lão giả cười lạnh: “Vân Lạc Phong, ngươi quả nhiên là nhát gan muốn ta thay đổi phương thức đánh cược! Đáng tiếc, ta sẽ không làm như ngươi mong muốn, những điều kiện đặt cược ngươi nói ta đã đáp ứng rồi! Hiện tại đã sắp đến thời gian nửa chén trà, ta xem ngươi dùng cách nào đánh bại ta!”
Cho dù trong khoảng thời gian ngắn Vân Lạc Phong đánh bại các trưởng lão của Thiên gia nhưng chuyện này không chứng tỏ trong thời gian còn lại nàng có thể đánh bại hắn.
Mà hắn, chỉ cần năng lực có thể trốn tránh nàng là đủ rồi! Cố gắng kéo dài đến hết thời gian nửa chén trà!
“Mặt khác, đừng quên, lúc trước ngươi từng nói ngươi không cần đôi tay để chiến đấu.” Lão giả lại vô sỉ tăng thêm một câu.
Long Phi bị lão nhân này làm giận quá hóa cười, khó trách năm đó lão nhân này có thể làm ra loại chuyện như thế, hành vi vô sỉ như thế cũng thật sự không có người nào có thể so sánh.
Nhưng mà đương sự như Vân Lạc Phong lại mỉm cười nói hai chữ: “Có thể!”
Nhìn thiếu nữ kia vô cùng tự tin, trong lòng lão nhân đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác không tốt, nhưng hôm nay tên đã lên dây, không thể không bắn cũng không thể đổi ý.
Vì vậy, hắn chỉ có thể cắn chặt răng nói: “Một khi đã như vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu chiến đấu!”
Xôn xao!
Nói xong nhưng lời này, lão nhân cũng không giao phong chính diện với Vân Lạc Phong, mà là lựa chọn xoay người rời đi, bỏ chạy về phía xa.
Cùng lúc đó, bóng dáng Vân Lạc Phong giống như một tia chớp, nhanh chóng truy đuổi về phía lão giả.
Mắt thấy thiếu nữ sắp sửa đuổi kịp, lão giả vội vàng xoay người, một lưỡi kiếm chợt xẹt qua hư không, đánh về hướng chính diện của thiếu nữ.
Thân mình Vân Lạc Phong né sang một bên, tránh thoát lưỡi kiếm này, cũng bởi vì động tác này, khoảng cách giữa nàng và lão giả kéo kéo giãn thêm một đoạn nữa…
“Ha ha…” Lão giả nhìn Vân Lạc Phong tiếp tục đuổi theo, khóe miệng mỉm cười trào phúng: “Tiểu nha đầu, ngươi vẫn còn non nớt lắm, dễ dàng tiếp nhận đánh cược của ta như vậy! Trận đánh cuộc này, ta thắng chắc rồi.”
“Phải không?”
Ngay khi hắn nói xong lời này, bỗng nhiên một bóng dáng màu trắng dừng ở trước mặt hắn, chặn đường trốn chạy của hắn.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!