Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 128: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Trong hư không, nam nhân chậm rãi đi xuống, thân ảnh cao lớn bao phủ mặt đất, khí thế cường đại làm cho người ta phải run rẩy, dường như có một cổ áp lực đang đè lên trên người bọn họ.
Lâm Nhã Đình vội vàng cúi đầu, không dám tiếp tục chăm chú nhìn người nam nhân này nữa. Cô ta sợ nếu bản thân còn tiếp tục nhìn thì tùy thời đều có thể bị khí thế cường hãn trên người người nam nhân này xẻ là hai mảnh mất.
Những người khác cũng cảm thấy như vậy, đều đồng loạt gắt gao cúi đầu, không dám ngẩng lên dù chỉ một chút.
"Quỷ đế, ngài tới rồi?"
Hổ Phách ngăn chặn nội tâm đang kích động của mình, bước nhanh đến trước mặt Vân Tiêu: "ta phụng lệnh của sư phụ, ở đây nghênh đón ngài!"



Ánh mắt của Vân Tiêu trước sau vẫn lãnh khốc như cũ, trong đôi con ngươi sâu hút vĩnh viễn cũng không có một chút cảm xúc dư thừa nào, khóe môi bên dưới chiếc mặt nạ không hề có nụ cười, chỉ có một độ cong nhàn nhạt lạnh lẽo và cứng rắn. Vân Tiêu không đáp lời Hổ Phách, cứ thế cất bước đi vào đại môn của cổng thành.
"Quỷ đế!"
Đột nhiên, một giọng nói thanh thúy vang lên từ giữa đám đông.
Lâm Nhã Đình lúc này đã ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào nam nhân đang rảo bước tiến vào cổng thành, trong mắt cô ta xẹt qua một tia sáng si mê: "ta là đệ tử của Y Sư Hiệp Hội, Quách Phất Lan. Do ngưỡng mộ đại danh của Quỷ đế đã lâu nên đặc biệt đến đây để chờ ngài!"
Trong môn hạ của La Phù, xác thật là có một đệ tử tên là Quách Phất Lan, hiện giờ người mà Lâm Nhã Đình đang dịch dung chính là nữ tử này.


Hổ Phách vừa nghe Lâm Nhã Đình lên tiếng thì khuôn mặt liền biến sắc ngay tức thì, vội vàng quát lên: "Quách Phất Lan, ngươi muốn làm gì hả? Nếu như quấy rầy đến Quỷ đế đại nhân, ngươi có gánh vác nổi trách nhiệm này hay không?"
Lâm Nhã Đình gắt gao nắm chặt lấy hai bàn tay mình, cô ta biết đây chính là cơ hội cuối cùng của cô ta, tuyệt đối không thể từ bỏ được!
"Quỷ đế đại nhân, ta là từ chỗ của Nhã Đình sư tỷ mà nghe được danh tiếng của ngài, Nhã Đình sư tỷ của ta chẳng những mỹ mạo vô song, mà còn ưu nhã thiện lương, hiện giờ bởi vì bị người khác hãm hại mà còn đang chịu khổ, kính xin Quỷ đế đại nhân có thể làm chủ cho tỷ ấy!"
Vân Tiêu lại như không có nghe thấy tiếng khẩn cầu của người ở sau lưng, cứ thế tiếp tục cất bước đi thẳng vào trong thành.
Một thân hắc bào, lãnh khốc vô tình!
Lâm Nhã Đình lại cho rằng lời nói dối của mình đối với nam nhân kia chưa đủ sức hấp dẫn, cô ta cắn chặt môi, tiếp tục nói: "Quỷ đế đại nhân! Nhã Đình sư tỷ cũng là vì ngài cho nên mới đắc tội cùng với nữ nhân kia! Nữ nhân kia vô cùng mếm mộ Quỷ đế đại nhân, Nhã Đình sư tỷ tâm địa lương thiện, không đành lòng nhìn cô ta lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, cho nên mới hết lời khuyên bảo cô ta, nhưng ai có ngờ lại khiến cho cô ta sinh lòng oán hận mà trả thù tỷ ấy. Quỷ đế đại nhân, Nhã Đình sư tỷ quả thật là tai bay họa gió, cầu xin Quỷ đế đại nhân hãy giúp cho Nhã Đình sư tỷ!"
Núp trong đám đông, Trà Sữa bắn ánh mắt khinh bỉ và trào phúng của mình về phía Lâm Nhã Đình.
Mỹ mạo vô song? Ưu nhã thiện lương?
Cũng vất vả cho ả Lâm Nhã Đình này mèo khen mèo dài đuôi!
Bổn chuột đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người không biết xấu hổ tới mức có thể tự khen mình đến mức thế kia.


Đương nhiên, bởi vì Trà Sữa đã biết Quách Phất Lan là do Lâm Nhã Đình dịch dung thành, cho nên mới có cảm giác như vậy. Còn những người khác lại không biết giờ cả, cho nên cũng không cảm thấy ghê tởm với những lời nói này của Lâm Nhã Đình.
Ai bảo lúc này Lâm Nhã Đình đang mang trên mặt mình một khuôn mặt của người khác?
Thân ảnh của Vân Tiêu dần dần biến mất trên đường phố, từ đầu đến cuối, hắn chưa từng liếc mắt nhìn đến Lâm Nhã Đình một cái nào, hiển nhiên là đã trực tiếp xem sự tồn tại của cô ta như không khí.
"Quách Phất Lan, ngươi đang làm gì vậy hả?" Hổ Phách có chút phẫn nộ, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Nhã Đình: "lúc trước Lâm Nhã Đình còn nói với ta là ngươi rất hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện khó xử cho ta, bây giờ, tại sao ngươi lại làm trò trước mặt Quỷ đế mà nói ra những lời như vậy hả?"
Lâm Nhã Đình cười lạnh một tiếng: "ta chỉ muốn trút giận cho Nhã Đình sư tỷ mà thôi, loại tiện nhân như Vân Lạc Phong, làm sao có thể so sánh với Nhã Đình sư tỷ kia chứ? Hiện giờ khó khăn lắm mới có được một cơ hội tốt có thể cứu lấy Nhã Đình sư tỷ, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua!"
Hổ Phách ngẩn người, kinh ngạc mà nhìn Lâm Nhã Đình: "Quách Phất Lan, quan hệ của ngươi với Lâm Nhã Đình khi nào thì lại trở nên tốt đến như vậy? Đầu tiên là cô ta đến cầu xin ta cho ngươi tới đây, bây giờ ngươi lại vì cô ta mà không màn tới cả sinh mạng?"
Hổ Phách làm sao mà biết được, người đứng trước mặt hắn bây giờ đâu phải là Quách Phất Lan, mà là Lâm Nhã Đình đã dịch dung thành.
"Hổ Phách, ta muốn cùng ngươi tham gia Đại Hội Y Sư!"
Con ngươi Lâm Nhã Đình trầm xuống: "lúc ấy, Vân Lạc Phong chắc chắn cũng sẽ xuất hiện tại đấy, ta muốn nhân cơ hội này, mượn tay Quỷ đế để diệt trừ cô ta!"
"Không được!" Hổ Phách biến sắc: "ngươi lập tức trở về Y Sư Hiệp Hội cho ta, ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục dung túng cho ngươi muốn làm gì thì làm!"

"Ngươi cho rằng, ngươi vẫn còn cơ hội để phản đối hay sao?" Lâm Nhã Đình lạnh lùng cười, nói: "nếu ngươi không dẫn ta đến Đại Hội Y Sư, ta sẽ nói cho sư phụ của ngươi biết là ngươi đã nhận hối lộ của Nhã Đình sư tỷ."
"Ngươi......"
Hổ Phách tức giận chỉ ngón tay vào mặt Lâm Nhã Đình, thân mình hắn ta vì tức mà khẽ run lên.
Hối hận!
Hắn thật hối hận vì đã nhận đồ của Lâm Nhã Đình, nếu không, cũng sẽ không rơi vào tình thế bị động như hiện giờ.
"Được! Ta sẽ làm như ngươi muốn!" Hổ Phách nói rồi quay người rời đi, nhưng trước khi đi, hắn còn quay đầu lại nói thêm một câu: "nhưng mà, ta cảm thấy, hình như ngươi càng lúc càng giống với Nhã Đình sử tỷ của ngươi..."
Nội tâm Lâm Nhã Đình bỗng run lên, cô ta tưởng rằng mình sẽ bị vạch trần, ai ngờ lại thấy Hổ Phách chỉ nói bấy nhiêu rồi vội vàng rời đi, đuổi theo phương hướng mà Vân Tiêu vừa biến mất.
______
Hội trường.
Được bao phủ dưới một mảnh trời xanh bao la rộng lớn, chúng trưởng lão đều đang lấy tất cả những kỳ trân dị bảo mà suốt mấy năm qua mình đã thu thập được ra khoe khoang, và kiêu ngạo trước ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của người kế bên.


Đại Hội Y Sư, nói cho đơn giản một chút thì chính là đại hội khoe của. Trước khi đại hội diễn ra, người của các phe phái trưởng lão và các thế lực trực thuộc Y Sư Hiệp Hội sẽ đi tìm kỳ trân dị bảo khắp nơi, đợi khi đại hội diễn ra rồi thì sẽ mang ra mà khoe khoang với nhau.
Trước đó, Vân Lạc Phong chỉ cho người giám sát đám người Y Thành, chứ không có hạn chế hành động của bọn họ trong Y Sư Hiệp Hội, cho nên, đại hội hôm nay người của Y Thành cũng có tham gia.
Lâm Hạo liếc mắt một cái liền thấy được Vân Lạc Phong toàn thân bạch y trắng như tuyết đang đứng trong đám đông. Hai tay đặt hai bên hông của hắn ta không khỏi siết chặt lại hơn vài phần, trong mắt cũng lóe lên tia sáng tàn nhẫn.
Thời khắc này, Vân Lạc Phong cứ như trăng sáng giữa trời đêm được muôn ngàn tinh tú vây quanh. Bất kể là đệ tử, trưởng lão của Y Sư Hiệp Hội, hay là người của các thế lực khác đều đang lấy Vân Lạc Phong làm trung tâm mà bao quanh lấy cô, trong tay không ngừng dâng lên những bảo vật mà mình tìm được.
"Vân cô nương, đây là Huyết Tích Tử ta trăm cay ngàn đắng mới tìm được, nếu như Vân cô nương thích, ta xin được tặng nó cho cô. Chẳng qua, ta có một yêu cầu nho nhỏ, hy vọng Vân cô nương có thể đồng ý chỉ đạo y thuật cho ta một chút!"
"Vân cô nương, ở chỗ ta có cây Long Quy Thảo ngàn năm, cũng xin được tặng cho cô nương, yêu cầu của ta cũng giống như hắn vậy, chỉ hy vọng Vân cô nương đồng ý chỉ đạo một chút xíu y thuật cho ta là đủ rồi!"
"Dược liệu trân quý tất nhiên là phải nằm trong tay của y sư có thực lực cường đại, vì vậy, số dược liệu này ở trong tay ta cũng không có tác dụng bao lớn, còn không bằng tặng nó cho Vân cô nương, cũng xem như là để cho nó phát huy được hết tác dụng của nó!"
Dược liệu có trong tay những người này đều có thế nói là vô cùng quý hiếm, càng đừng nói tới những thứ mà bọn họ đem ra khoe khoang. Ấy thế mà lúc này, bọn họ lại phải tranh nhau dâng tặng cho Vân Lạc Phong, chỉ vì sợ cô sẽ cự tuyệt yêu cầu của bọn họ.
Vân Lạc Phong tà tà nhướng mày, phân phó cho Lâm Nhược Bạch đang đứng ở một bên: "tiểu Bạch, nhận lấy dược liệu, cũng nhớ lại tên của những người đã tặng. Trong thời gian mà ta còn lưu lại Y Sư Hiệp Hội, nếu có vấn đề gì thì có thể đến hỏi ta."
Thân là một y sư, cái thiếu nhất chính là dược liệu quý hiếm, tuy nhiên, vào lúc này đây, Vân Lạc Phong đã phát hiện ra một biện pháp thu thập dược liệu khá tốt.


"Vậy.... Chúng ta cũng có thể dùng dược liệu để đổi lấy cơ hội được chỉ đạo y thuật không?"
Chúng trưởng lão của Y Sư Hiệp Hội cảm thấy có chút căng thẳng khó thở, khẩn trương mà nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong suy tư suốt nửa ngày, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu: "nếu dược liệu đủ trân quý, ta có thể trả lời các ngươi vài vấn đề!"
Trong lòng chúng trưởng lão dâng lên sự kích động, có một vài người còn không đợi người đứng bên cạnh kịp phản ứng thì đã vụt một tiếng chạy đến nơi mình gởi dược liệu, bọn họ ai cũng hy vọng mình là người đưa tặng dược liệu quý hiếm cho Vân Lạc Phong nhanh hơn những người còn lại.
"Cha!" Lâm Hạo nhíu chặt hai mày: " tại sao những người đó lại đua nhau nịnh bợ Vân Lạc Phong như vậy?"
Lâm Qua sửng sốt một chút, trong lòng bất giác có chút hối hận, sớm biết như vậy thì không nên để Lâm Hạo đến đây mới đúng! Tuy nhiên, Lâm Qua vốn là không thể cự tuyệt được sự thỉnh cầu của Lâm Hạo, cho nên đến cuối cùng vẫn là mang Lâm Hạo theo đến hội trường Đại Hội Y Sư này.
"Chuyện này...." Lâm Qua khẽ đảo tròng mắt mấy cái, đáp: "nguyên nhân chính là bởi vì Thiên Nhai! Vân Lạc Phong và Thiên Nhai có quan hệ không chính đáng, bọn họ vì muốn nịnh bợ Thiên Nhai cho nên mới phải quấn lấy Vân Lạc Phong!"
Lâm Hạo bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong chứa thêm một tầng khinh thường: "thì ra là thế! Nữ nhân này đúng thật là quá dơ bẩn mà!"
Nghĩ như vậy, Lâm Hạo vừa định mở miệng châm chọc Vân Lạc Phong, thì bỗng nhiên ngay lúc này, một đạo khí thế cường hãn bất thình lình bao phủ lấy toàn bộ hội trường.
Đối với đạo hơi thở cường hãn này, Vân Lạc Phong lại vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức cho dù có nhắm hai mắt lại thì cô cũng có thể nhận ra được...
Ở phía cuối hội trường, đôi mắt lãnh khốc của nam nhân đang gắt gao nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ như trăng sáng giữa ngàn sao, bên khóe môi hắn ta phảng phất như có một nụ cười mà không ai phát hiện được.
Bốn mắt đối diện nhau, một cổ cảm giác lạ thường cứ thế mà dâng lên giữa hai người, rồi từ từ khuếch tán ra xung quanh, cũng làm cho độ lãnh khốc trên người nam nhân kia nhạt dần, thay vào đó mà chút ấm áp hiếm có.
Nam nhân cứ thế lẳng lặng nhìn người thiếu nữ kia, để mặc cho thân ảnh của người kia khắc sâu vào mắt mình, càng khắc sâu vào lòng mình.
Khắc cốt minh tâm, cả đời khó quên!
Hổ Phách và Lâm Nhã Đình lúc này cũng vừa đuổi tới nơi, cả hai liếc mắt đã thấy ngay nam tử lãnh khốc đang đứng ở cuối hội trường. Bọn họ không biết là đã xảy ra chuyện gì mà tại sao hơi thở của nam nhân này không còn vẻ áp bách như lúc ở cổng thành nữa.
Đúng lúc này, Lâm Nhã Đình chợt trông thấy Vân Lạc Phong đang chạy như điên về phía của Vân Tiêu.
Khí thế của Vân Lạc Phong cứ như một con dã lang vô cùng đói khát, mà Vân Tiêu lại là một miếng mồi ngon bị con dã lang kia ngắm trúng. Tức khắc, Lâm Nhã Đình liền lộ rõ là sự vui sướng khi người gặp họa, khóe môi gợi lên một nụ cười châm chọc.
Vân Lạc Phong, ta còn cho rằng ngươi thông minh hơn người, ai mà ngờ ngươi lại là một kẻ ngu ngốc đến như vậy! Chỉ mới nhìn thấy Quỷ đế thôi mà đã xúc động đến mức không thể kiềm chế nổi bản thân rồi! Lấy tích cách không thích người khác đến gần của Quỷ đế, chỉ trong tích tắc thôi thì ngươi sẽ phải máu thịt lẫn lộn, ૮ɦếƭ mà không kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì!
Tựa như có thể trông thấy được cảnh tượng Vân Lạc Phong máu thịt bê bết, ý cười trên mặt của Lâm Nhã Đình lại càng sâu, đôi con ngươi âm hiểm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bạch y nữ tử đang lao về phía Vân Tiêu không dám chớp mắt, sợ bản thân mình sẽ bỏ lỡ mất cảnh tượng thú vị.
Đối mặt với thiếu nữ như sói đói vồ mồi, Vân Tiêu chẳng những không có làm ra hành động gì kháng cự, ngược lại còn dang rộng hai tay, khóe môi lãnh khốc dần dần kéo dãn ra một độ cong rất khẽ.
Rầm!!!
Vân Lạc Phong nhào hết cả người mình lên người Vân Tiêu, đem hắn áp xuống mặt đất. Cô không chút khách khí nào mà hôn mạnh xuống đôi môi lãnh khốc kia, hai tay gắt gao đè chặt ở hai bên người Vân Tiêu.
Hai người bọn họ như tự tạo thành một thế giới riêng, hôn đến mức quên cả trời đất, nghiểm nhiên là cũng quên luôn tất cả những người xung quanh.
Lâm Nhã Đình vội vàng giơ tay lên bưng kín miệng mình, lui về sau vài bước, hai tròng mắt bất ngờ toát lên vẻ hoảng sợ, cả người run lên nhè nhẹ vì chấn động.
Vân Lạc Phong chẳng những ôm lấy Quỷ đế, mà còn cưỡng hôn hắn ta?
Nhưng dựa vào tính cách của Quỷ đế, tại sao hắn ta không có chút gì tức giận muốn cự tuyệt, ngược lại còn.... Còn ôm biểu tình hưởng thụ như thế nghĩa là sao?
Huống hồ, lấy thực lực của Quỷ đế, nếu không phải hắn tự nguyện ngã xuống, thì Vân Lạc Phong tuyệt đối không thể nào có đủ bản lĩnh mà đè hắn xuống đất như thế được! Nói cách khác, chính là Quỷ đế cam tâm tình nguyện để cho Vân Lạc Phong đè mình xuống!
Nghĩ đến đây, Lâm Nhã Đình bất giác nảy sinh ra sự tuyệt vọng tự đáy lòng, nam nhân mà cô ta coi như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, thế nhưng cũng có quan hệ không rõ cùng với Vân Lạc Phong....
Vân Lạc Phong rốt cuộc cũng chịu buông lỏng nam nhân dưới người ra, mỉm cười gian xảo dùng đầu ngón tay chọt chọt vào lòng иgự¢ nam nhân: "Vân Tiêu, trong khoảng thời gian ta không có ở cạnh, chàng có để cho người nào khác dạy dỗ mình hay không?"
"Ta chỉ cho phép mình nàng dạy dỗ!"
Vân Tiêu nâng tầm mắt lên, nghiêm túc mà nhìn Vân Lạc Phong.
Cả đời này, hắn chỉ để cho duy nhất một mình người nữ nhân trước mắt này tiếp cận mình, đồng dạng, cũng chỉ cho phép một mình người nữ nhân này dạy dỗ mình mà thôi!
Vân Lạc Phong lần nữa cúi xuống ôm lấy cổ Vân Tiêu, toàn bộ thân thể đều đè lên trên người của hắn, gác cằm lên vai hắn ta, khẽ rũ mi xuống mà nói: "Vân Tiêu, ta nhớ chàng..."
Một năm cách biệt, đã dạy cho Vân Lạc Phong biết cái gì là nhớ nhung.
Có lẽ, một khắc lơ đãng nhìn thoáng qua nhau vào năm đó, đã định sẵn rằng đời này của Vân Lạc Phong cô phải luân hãm vào tay của người nam nhân này. Nhưng dù là vậy, thì cô cũng cam tâm tình nguyện để mình luân hãm vào đó.
"Tại sao lại như vậy?"
Bước chân của Lâm Qua không tự chủ được mà lùi về sau hai bước, ánh mắt tràn đầy kinh sợ nhìn về phía Vân Tiêu, ông ta nuốt xuống một ngụm nước miếng thật mạnh: "tại sao Quỷ đế lại quen biết với Vân Lạc Phong?"
"Cha, cha đang nói cái gì vậy? Quỷ đế không phải là muội phu của con hay sao? Vân Lạc Phong là loại nữ nhân ngay cả kỹ nữ thanh lâu cũng không bằng, thì làm sao có thể quen biết được với Quỷ đế?"
Từ sau khi Vân Tiêu xuất hiện thì toàn bộ hội trường của Đại Hội Y Sư đều trở nên vô cùng yên tĩnh.
Cho nên, những lời mà Lâm Hạo vừa mới nói kia rơi vào tai những người ở đây từng chữ một hết sức rõ ràng.
"Hạo nhi!" Lâm Qua tức giận gầm lên một tiếng: "con mau im miệng lại cho cha!"
Đây là lần đầu tiên mà Lâm Qua tức giận như vậy đối với Lâm Hạo trong suốt bao nhiêu năm qua, vì thế mà Lâm Hạo ngay tức khắc liền nổi bão ngược lại với Lâm Qua: "cha, là chính cha đã nói Quỷ đế chính là muội phu của con, còn nói rằng Quỷ đế sẽ ɢɨết Vân Lạc Phong thay chúng ta trút giận! Tiếp theo chỉ cần đợi Quỷ đế tới đây thì Vân Lạc Phong sẽ phải trả giá đắc vì tất cả những sai lầm của ả ta!"
Hai môi của Lâm Qua trắng bệch không còn chút huyết sắc nào cả, cứ run run không ngừng, nhưng mãi cũng chẳng phát ra được một âm thanh nào cả.
Nhiều năm qua, ông ta luôn cho Lâm Hạo sự bảo hộ tốt nhất, cho nên mới khiến cho Lâm Hạo trở nên vô tri với mọi thứ trên đại lục này, ngay cả các dấu hiệu đặc trưng của việc nhận diện Quỷ đế mà Lâm Hạo cũng không biết.
Trong cảm nhận của Lâm Hạo mà nói, thực lực của Quỷ đế cường hãn như vậy, một khi xuất hiện thì tất nhiên phải thật hoành tráng, bốn phía tiền hô hậu ủng, phong quang vô hạn! Vân Tiêu thì chỉ một mình yên lặng đến đây, làm sao có thể là Quỷ đế tiếng tăm lừng lẫy cho được?
Tầm mắt của Vân Tiêu từ từ dời khỏi trên người của Vân Lạc Phong, rồi dừng lại trên người của Lâm Hạo, sát khí trên người bắt đầu dâng lên mãnh liệt, làm vẻ lãnh khốc vô tình của Vân Tiêu lúc này lại càng trở nên đáng sợ hơn vạn phần.
Bị hơi thở của Vân Tiêu khóa chặt, thân mình của Lâm Hạo không khó run lên, theo bản năng mà trốn ra sau người của Lâm Qua.
Tuy nhiên, miệng lưỡi của Lâm Hạo thì vẫn tiếp tục thốt ra những lời khó nghe như cũ: "ngươi chẳng qua cũng chỉ là một trong những tên nam nhân của ả tiện nhân Vân Lạc Phong kia mà thôi, có tư cách gì mà dám khi dễ người của Y Thành ta như vậy? Chờ khi Quỷ đế tới đây thì chính là lúc mà tất cả các ngươi phải ૮ɦếƭ!"
Chát!!!
Lâm Qua ném một cái tát thật mạnh vào mặt của Lâm Hạo, giọng nói ông ta còn mang theo chút run rẩy sợ hãi: "mau xin lỗi!"
"Cha?"
"Mau xin lỗi với Quỷ đế!"
Vốn dĩ Lâm Hạo còn cảm thấy vô cùng phẫn nộ vì cái tát vừa rồi của phụ thân nhà mình, nhưng khi nghe thấy câu nói phía sau, cả người hắn ta liền chấn động, đáy mắt hiện rõ lên một tia kinh hoảng.
"Cha, cha vừa mới nói cái gì? Quỷ đế? Quỷ đế ở chỗ nào chứ?"
Lâm Qua thở dài một hơi thật mạnh, cho đến tận thời khắc này, trong lòng ông ta mới tràn ngập sự hối hận khôn cùng.
Hối hận vì đã chiều chuộng Lâm Hạo đến mức độ thế này!
"Hạo nhi! Nam nhân đeo mặt nạ kia chính là Quỷ đế!"
Lời Lâm Qua vừa nói tựa như sét đánh giữa trời quang, làm cho hai chân Lâm Hạo run lên, sau đó thì ngã ngồi xuống đất, hắn ta vốn dĩ bởi vì ăn chơi sa đọa quá độ mà sắc mặt đã rất nhợt nhạt, lúc này đây lại càng tái nhợt hơn.
"Cha, cha đang nói đùa với con có phải không? Có phải không, cha? Quỷ đế là muội phu của con! Làm sao có thể là một tên nam nhân có dan díu với Vân Lạc Phong được?"
Lâm Qua nhìn thần sắc kinh ngạc trên mặt của Lâm Hạo, hơi hơi khép mi mắt lại rồi khẽ thở dài một tiếng.
Đừng nói là con trai ông ta, ngay cả chính ông ta đây còn cảm thấy chuyện này thật sự là quá mức khó tin.
Trà Sữa liếc mắt nhìn về phía Lâm Nhã Đình đang muốn lén lút rời đi, tức khắc liền nhảy dựng lên, kêu chít một tiếng rồi phóng thân mình bé xíu về phía Lâm Nhã Đình, tiếp theo thì há mồm cắn một cái lên cổ chân của cô ta.
"A!!!!"
Lâm Nhã Đình hét lên một tiếng đau đớn, cũng trong tiếng hét này, Lâm Nhã Đình đã thu hút toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người về phía mình.
Toàn bộ hội trường đều trở nên an tĩnh một cách quỷ dị.
Tiếp xúc với ánh mắt của nhiều người như vậy, bờ môi Lâm Nhã Đình khẽ run lên nhè nhẹ, cô ta theo bản năng mà lui lại về sau vài bước, ngay cả bàn chân vừa bị Trà Sữa cắn đến máu chảy ròng ròng cũng không nhớ mà xử lý vết thương.
Trà Sữa ngẩng cái đầu nho nhỏ không có cổ của mình lên, dùng ánh mắt cao ngạo mà nhìn Lâm Nhã Đình, sau đó liền xoay người, ngoe nguẩy ௱ôЛƓ chạy trở về bên cạnh Vân Lạc Phong.
"Ngươi là đệ tử môn hạ của La Phù?" Lam Hoành hơi nhíu mày, hỏi.
Gương mặt Lâm Nhã Đình cứng đờ lại, ánh mắt đảo liên hồi, muốn nhanh chóng nghĩ ra được biện pháp rời khỏi nơi này.
"Hình như ta nhớ rõ là với thân phận của ngươi trong Y Sư Hiệp Hội thì không có tư cách đến hội trường tham gia Đại Hội Y Sư. Là kẻ nào đã to gan cho phép ngươi tiến vào đây hả?"
Vừa hỏi Lâm Nhã Đình, ánh mắt của Lam Hoành vừa đảo lên người của Hổ Phách, ý vị trong đó không nói thì mọi người cũng đều hiểu rõ.
Phịch!!
Hổ Phách nhìn thấy tình thế không ổn, không cần suy nghĩ nhiều thì đã quỳ phịch xuống đất, run run rẩy rẩy mà nói: "Lam Hoành trưởng lão, sư phụ, là đệ tử làm việc bất lực, để Quách Phất Lan trà trộn lẻn vào đây, đệ tử sẽ cho người giải cô ta ra ngoài ngay lập tức!"
Nếu Hổ Phách cứ nói thẳng là đã nhận hối lộ từ mình, thì có lẽ lúc này Lâm Nhã Đình sẽ không còn biện pháp nào để tìm cớ cho mình được nữa. Nhưng Hổ Phách vì muốn trốn tránh trách nhiệm, lại nói rằng Lâm Nhã Đình lén lút trà trộn vào đây, vô tình đã tạo một cơ hội tốt cho Lâm Nhã Đình xoay người.
Lâm Nhã Đình cắn chặt răng, quỳ rạp xuống đất, ánh mắt mang theo sự điềm đạm đáng yêu, từng hàng từng hàng nước mắt trong suốt nối đuôi nhau chảy xuống.
"Lam Hoành trưởng lão, Đinh Linh trưởng lão, chuyện này đều là lỗi của đệ tử, không liên quan gì đến Hổ Phách sư huynh!"
Hổ Phách kinh ngạc quay sang nhìn Lâm Nhã Đình, dường như thật sự không ngờ đến Lâm Nhã Đình lại dễ dàng ôm hết trách nhiệm vào người như vậy.
Chỉ là lời nói tiếp theo của Lâm Nhã Đình tức khác đã làm cho khuôn mặt Hổ Phách biến sắc hoàn toàn.
"Đệ tử chẳng qua là đau lòng cho Nhã Đình sư tỷ, tỷ ấy là một người ưu tú, vốn không nên có kết cục như thế mới đúng!" Lâm Nhã Đình rũ mi mắt xuống, sau đó lại nhanh chóng bò về hướng của Quỷ đế: "Quỷ đế đại nhân! Cầu xin ngài! Chỉ có ngài mới có thể cứu được Nhã Đình sư tỷ! Hơn nữa, nếu luận về diện mạo, thì Nhã Đình sư tỷ thật sự cũng không hề kém hơn Vân Lạc Phong chút nào cả!"
Nói đến đây, Lâm Nhã Đình hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu lên rồi mới nói tiếp: "ngoài ra, chuyện mà Lâm Hạo tuyên bố ngài là muội phu của hắn, tất cả đều là do Y Thành tự chủ trương, hoàn toàn không có liên quan gì đến Nhã Đình sư tỷ cả. Trước đó, người Y Thành còn ép buộc Nhã Đình đi quyến rũ ngài, nhưng Nhã Đình sư tỷ trước nay đều tôn trọng chuyện lưỡng tình tương duyệt, tỷ ấy tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện tổn hại đạo đức này! Tỷ ấy thật sự rất vô tội!"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, ánh mắt như cười như không nhìn nữ tử đang bò đến trước mặt Vân Tiêu: "không biết... Ngươi đã từng nghe qua câu nói này hay chưa?"
"Câu gì?" Lâm Nhã Đình hơi sửng sốt, vì bất ngờ mà hỏi lại Vân Lạc Phong theo bản năng.
"Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi! Cho dù ngươi muốn tự rao bán chính mình, cũng không cần liên tục tự khen ngợi bản thân không ngượng mồm như vậy!"
"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"
Sắc mặt của Lâm Nhã Đình trắng bệch, lòng иgự¢ tự dâng lên một cổ lửa giận, hai tay gắt gao siết chặt lại thành nắm đấm: "Vân Lạc Phong, loại nữ nhân tàn nhẫn độc ác như ngươi sao có thể xứng đôi với Quỷ đế? Ngươi chẳng qua là ghen ghét với Nhã Đình sư tỷ mà thôi!"
Nếu muốn sống sót, Quỷ đế chính là cơ hội cuối cùng của cô ta! Cho nên lúc này, Lâm Nhã Đình hầu như là đã mất hết lý trí, nói năng cũng chẳng còn biết lựa lời là gì nữa.
"Ta cho rằng lời nói của mình đã đủ rõ ràng lắm rồi!" Vân Lạc Phong chậm rãi rời khỏi cơ thể Vân Tiêu, tà tà nhướng mày, ý cười bên môi vừa tươi vừa không kém phần gian xảo: "Lâm Nhã Đình, dù ngươi có tự mèo khen mèo dài đuôi thế nào đi nữa, thì cũng không thể rao bán được bản thân của ngươi đâu..."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!