Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 136: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

"Đây chính là hạ lễ mà ngươi muốn tặng cho con ta?"
Lão gia tử cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Liễu thừa tướng.
Liễu thừa tướng cắn chặt răng, chắp nắm tay nói: " Vân tướng quân, vị này chính là Linh Tâm công chúa của hoàng tộc chúng ta, thể chất của Linh Tâm công chúa rất đặc thù, cho nên, hoàng thượng mới cố ý tặng Linh Tâm công chúa cho Thanh Nhã công tử làm tђเếק, chỉ cần có sự tồn tại của Linh Tâm công chúa, đối với việc tu luyện của Thanh Nhã công tử sẽ có sự trợ giúp rất lớn!"
Khi nói ra một cái chữ tђเếק này, Liễu thừa tướng rất là không cam lòng.
Nhưng suy cho cùng thì hiện tại Ninh Hân cùng Vân Thanh Nhã đã đính hôn rồi, nếu nói để cho Linh Tâm công chúa làm thê tử hiển nhiên là không được, cho nên ông ta cũng chỉ có thể sửa miệng nói lại là tặng Linh Tâm công chúa cho Vân Thanh Nhã làm tђเếק mà thôi.



Chỉ cần có thể cùng với Vân gia liên hôn, bất luận là thê hay tђเếק thì đều là chuyện râu ria.
Huống chi, ông ta đối với Linh Tâm công chúa có lòng tin rất lớn.
Bằng vào thể chất của Linh Tâm công chúa, một khi Vân Thanh Nhã đã nếm được ngon ngọt rồi thì làm sao có thể vứt bỏ được! Lúc đó, ông ta sẽ bảo Linh Tâm công chúa rót mật bên tai cho Vân Thanh Nhã. Vân Thanh Nhã chắc chắn sẽ vì Linh Tâm công chúa mà hưu Ninh Hân, đưa Linh Tâm công chúa lên làm chính thê!"
Sắc mặt lão gia tử càng thêm khó coi, cười lạnh mà nói: "Liễu thừa tướng, ngươi tốt xấu gì cũng ở Long Nguyên Quốc lăn lộn lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn không biết Vân gia ta luôn hành sự theo quy tắc chuẩn mực hay sao? Quy tắc của Vân gia ta trước nay luôn là nhất sinh nhất thế nhất song nhân! Tuyệt đối không tồn tại chuyện nạp tђเếק! Ngươi tốt nhất là tỉnh mộng đi!"
Với lão gia tử mà nói, thiệp thị chính là một sự tồn tại phá hư sự hài hòa trong một gia đình, một nam nhân nếu muốn vững tâm ở bên ngoài thành lập sự nghiệp, thì gia trạch nhất định phải an bình!


Mà điều kiện tiên quyết để gia trạch được an bình chính là hậu viện chỉ có thể có một nữ chủ nhân duy nhất mà thôi!
Huống chi, từ sau khi gặp gỡ mẫu thân của Vân Thanh Nhã, đối với những nữ nhân khác, ông chưa từng để trong lòng. Dù sau này thê tử của ông đã qua đời rất nhiều năm rồi, nhưng ông cũng chưa một lần nghĩ đến chuyện tục huyền*.
(*tục huyền: bước thêm một bước nữa, tái giá, cưới vợ khác.)
Phụ mẫu của Vân Lạc Phong cũng đồng dạng như thế!
Nếu không gặp được người mình yêu thương, thà rằng cả đời không thành thân, nhưng một khi đã gặp được rồi, thì cả đời này chỉ cần một mình nàng là đủ!
Như thế, lão gia tử làm sao có thể nạp tђเếק cho Vân Thanh Nhã? Lại càng không thể làm cho Ninh Hân chịu ủy khuất được!
Sắc mặt Liễu thừa tướng lúc này đen hơn một chút, nhưng vẫn cố gắng nói: "Vân tướng quân, thể chất của Linh Tâm công chúa đặc thù, nếu Thanh Nhã công tử cùng với công chúa ɠเασ ɦợρ, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.Ta đây cũng là vì Vân gia của mọi người mà suy xét!"
Lão gia tử hất cằm, khí phách mà nói: "ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, lập tức mang theo Linh Tâm công chúa cút cho ta!"
Liễu thừa tướng hoàn toàn không ngờ tới, lão gia tử lại trực tiếp hạ lệnh đuổi khách như vậy.
Chẳng lẽ lão già này lại không muốn để cho con trai mình có cơ hội trở nên cường đại hơn hay sao?


"Vân tướng quân, ta cảm thấy, chuyện này hẳn là nên xem thái độ của Thanh Nhã công tử như thế nào?" Liễu thừa tướng thật sự không cam tâm cứ như vậy mà từ bỏ, ông ta lại cắn chặt răng, nói: "nếu như ngài ngăn cản một cơ hội tốt giúp tăng lên thực lực của Thanh Nhã công tử, sợ rằng sau này hắn ta sẽ hận người phụ thân như ngài...."
Lão gia tử bị chọc tức đến mức phải cười phá lên, cái đám đại thần này, một kẻ vô sỉ vừa đi, một kẻ vô sỉ hơn lại tới! Trước có thái phó, sau lại có tên Liễu thừa tướng này! Ông đã hạ lệnh đuổi khách, bảo bọn chúng cút, vậy mà kẻ nào cũng như nhau, cứ mặt dày mày dạn mà lưu lại.
Nghĩ đến đó, lão gia tử liền cười lạnh, ông quay sang nhìn Vân Thanh Nhã: "Thanh Nhã, con xử trí đi!"
Liễu thừa tướng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vân Thanh Nhã này tốt xấu gì cũng là một nam nhân huyết khí phương cương, làm sao chống lại được sự mê hoặc của mỹ sắc? Huống hồ, Linh Tâm công chúa lại còn có thể trợ giúp hắn tu luyện.
Loại chuyện tốt bậc này, hắn ta chắc chắn sẽ vui vẻ nhận lấy.
"Phụ thân, không cần thiết nói lời vô nghĩa với những người này!" Vân Thanh Nhã bình thản liếc nhìn Liễu thừa tướng, lời thốt ra cũng êm như nước chảy mây trôi: "cứ trực tiếp đánh rồi quăng ra ngoài là được!"
Nụ cười nơi khóe môi của Liễu thừa tướng bỗng cứng đờ lại, cả người như hóa đá.
Hắn ta vừa nói cái gì? Đánh rồi quăng ra ngoài?
"Còn thất thần ra đó làm gì?"

Lão gia tử trừng mắt nhìn thị vệ trong đại sảnh, lạnh giọng nói: "lập tức đánh cái đám hỗn đản này một trận rồi quăng ra ngoài! Từ nay về sau, người của hoàng thất không được phép bước chân vào Vân gia ta nửa bước! Ngoài ra, ở bên ngoài cũng đừng để cho lão tử nhìn thấy đám người hoàng tộc các ngươi, hoặc là những kẻ có quan hệ với hoàng tộc, thấy một lần, lão tử sẽ đánh một lần!"
Một cổ hàn khí lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu của Liễu thừa tướng, làm cho cả người ông ta lạnh đến mức như sắp đóng băng tới nơi rồi.
Ông ta biết, lúc này đây, ông ta thật sự là xong đời rồi!
"Hạ lễ này cũng quăng ra ngoài!"
Vân Thanh Nhã khẽ cau mày, lạnh giọng quát.
"Chờ một chút!"
Mắt thấy đám thị vệ Vân gia nhận lệnh sắp sửa bước tới, Ninh Hân đột nhiên cất tiếng ngăn lại hành động của bọn họ.
"Hân nhi, con muốn làm gì?" Ninh lão hơi ngẩn ra, không hiểu gì cả mà nhìn cháu gái nhà mình.
Ninh Hân chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không có trả lời Ninh lão, cô khẽ gỡ bàn tay của Vân Thanh Nhã đang nắm lấy tay mình ra, dịu dàng nói: "Vân đại ca, chờ muội một chút!"
"Được!"


Vân Thanh Nhã khẽ gật đầu, tầm mắt trước sau đều đặt trên người Ninh Hân.
Ninh Hân chậm rãi đi về phía Liễu thừa tướng, khóe môi cô dần dần gợi lên một nụ cười nhạt, cất bước đoan trang, khí chất thanh thoát.
"Ngươi muốn làm gì?"
Nhìn thấy Ninh Hân tiến về phía mình càng ngay càng gần, khuôn mặt của Liễu thừa tướng cũng theo đó mà càng lúc càng biến sắc, lạnh lùng hỏi.
Ninh Hân cuối cùng cũng dừng bước trước mặt Liễu thừa tướng, nhẹ nhàng mỉm cười: "có phải ngươi cảm thấy ta là một nha đầu hoang dã không biết từ chỗ nào chui ra hay không?"
Chẳng lẽ không phải như vậy?
Lấy hiểu biết của Liễu thừa tướng mà nói, ông ta chỉ biết nhiều nhất là Linh Môn và Y Các, nào có từng nghe nói tới Ninh gia! Cho nên ông ta mới chưa từng xem nặng Ninh Hân.
Nếu như Liễu thừa tướng mà biết được thực lực và thế lực của Ninh gia cường đại như thế nào, thì có cho ông ta thêm mười lá gan ông ta cũng không dám làm ra những hành vi giống như ngày hôm nay.
Liễu thừa tướng hừ hừ.
Bởi vì hiện tại đang ở trên địa bàn của Vân gia, cho nên ông ta không dám nói câu nào cả, nhưng mà cái biểu tình kia của ông ta, rõ ràng đã đến hết tất cả sự khinh thường đối với Ninh Hân trưng hết lên trên mặt.


"Nếu ngươi cho rằng ta chỉ là một nha đầu hoang dã, vậy một nha đầu hoang dã như ta đây sẽ khiến cho ngươi không có cả năng lực để mà đánh trả!"
Trên mặt của Ninh Hân vẫn là nụ cười dịu dàng đoan trang như cũ.
Ninh Hân biết, nếu hôm nay cô không biểu hiện ra một chút thực lực của bản thân, thì từ nay về sau, nhất định sẽ còn rất nhiều nữ nhân tiến đến quấy rầy cô cùng với Vân Thanh Nhã.
Vì vậy, cô cần phải lấy tên Liễu thừa tướng này ra khai đao mà ɢɨết gà dọa khỉ!
"Ha ha!" Liễu thừa tướng cười lạnh một tiếng: "ta tốt xấu gì cũng là một Trung Linh Giả cao giai, khoảng cách đến Cao Linh Giả chỉ còn kém một bước xa, ngươi lại nói sẽ khiến cho ta ngay cả năng lực đánh trả cũng không có?"
Khuôn mặt của Liễu thừa tướng lộ rõ ra sự khinh bỉ cùng xem thường đến tột độ.
"Không tin, ta có thể thử cho ngươi xem!"
Ninh Hân cười cười.
Lời này vừa dứt, trên người Ninh Hân liền bộc phát ra một cổ uy lực, cổ uy lực này giống như là một ngọn núi lớn, hung hăng đánh thẳng về phía của Liễu thừa tướng.
Rầm!
Trong chớp mắt, tất cả mọi người dường như đều có thể nghe được tiếng xương cốt của Liễu thừa tướng gẫy vụn, chợt một tiếng hét thảm thiết vang lên, vọng khắp không trung của Vân phủ.
Liễu thừa tướng gần như là không thở nổi nữa, trong mắt hiện lên một tia kђเếק sợ, cả người cứ run rẩy không ngừng.
Sao có thể?
Một dã nha đầu đeo bám vào Vân gia mà thôi, làm sao lại có được thực lực cường đại như thế?
Liễu thừa tướng cảm thấy, tuy rằng Ninh lão nói rằng ông ta là gia gia ngang hông của Vân Lạc Phong, nhưng nói không chừng là do bọn họ cố tình thỏa thuận từ trước, có lẽ là muốn giữ mặt mũi cho Vân Thanh Nhã.
Cái này không đại diện cho Ninh lão có quyền thế gì đó trong tay!
Tuy nhiên, hiện tại thì Liễu thừa tướng mới phát hiện ra rằng, bản thân ông ta sai rồi, hơn nữa còn sai rất trầm trọng! Nếu Ninh lão thật sự không có bất cứ quyền thế gì cả, làm sao có thể trở thành gia gia của Vân Lạc Phong?
Cháu gái của ông ta, lại càng không thể có thực lực cường đại như thế này được.
"Địa Linh Giả..."
Trong đại sảnh, không biết là người nào đã hét lên một tiếng hét kinh hãi.
"Tiểu nha đầu này là Địa Linh Giả! Ta đã từng gặp qua một cường giả Địa Linh Giả, cảm nhận được lực lượng trên người của kẻ đó, hoàn toàn giống y khuôn đúc với nha đầu này! Tiểu nha đầu này khẳng định là một cường giả Địa Linh Giả!"
Vốn dĩ sắc mặt của Liễu thừa tướng đã tái nhợt lắm rồi, sau khi nghe thấy những lời này thì lại càng tuyệt vọng hơn.
"Hôm này là đại thọ của Vân gia gia, ta không muốn máu của ngươi làm ô uế ngày đại hỉ của người! Nếu như sau này ngươi còn dám đánh chủ ý lên Vân đại ca, thì đừng trách sao ta không khách khí, lập tức cút!"
Ninh Hân khẽ nhíu mày, quát lớn một tiếng.
Lúc này đây, Liễu thừa tướng lại chẳng dám nấn ná thêm một khắc một phân nào nữa, lập tức xoay người chạy ra ngoài, ngay cả Linh Tâm công chúa cũng không có để ý tới, chỉ lo chạy trốn lấy thân.
Sau khi Liễu thừa tướng rời khỏi, tầm mắt của Ninh Hân mới chuyển về phía Linh Tâm công chúa.
Không thể không nói, Linh Tâm công chúa này quả thật là một mỹ nhân hiếm có, đặc biệt là đôi mắt rưng rưng hiện giờ, thật sự khiến người ta nhìn thấy mà thương.
Nhìn thấy Ninh Hân đang đi về phía mình, Linh Tâm công chúa liền liều mạng lắc đầu như muốn nói gì đó, đáng tiếc trong miệng cô ấy hiện giờ đang bị nhét một miếng vải đỏ, cho nên chỉ có thể phát ra những âm thanh nức nở mà thôi.
Ninh Hân rút kiếm ra, ✓út một tiếng, kiếm quang lóe lên, đem tất cả dây tơ hồng trói trên người Linh Tâm công chúa cắt đứt hết toàn bộ.
"Ta biết ngươi không phải là tự nguyện, cho nên ta không trách ngươi, ngươi có thể đi!" Ninh Hân nhìn sắc mặt tái nhợt của Linh Tâm công chúa, hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "bất quá, có một câu là ta thật lòng nhắc nhở ngươi, hoàng tộc chẳng hề có thân tình gì đáng nói, vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, giống như bắt trói ngươi lại đem tặng cho người khác như thế này!"
Thân mình Linh Tâm công chúa khẽ run lên, cô ấy cứ cúi đầu, trên mặt còn mang theo một tia thống khổ.
Hoàng huynh bình thường đối xử với cô ta cũng rất tốt, tại sao lần này lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy chứ?
Cũng chỉ vì Linh Tâm cô không muốn liên hôn, mà hoàng huynh không tiếc bắt trói cô nhét vào trong rương, hơn nữa còn tặng cô ở trước mặt bao nhiêu người.
Huynh ấy không sợ hoàng tộc sẽ phải hổ thẹn với người đời hay sao?
"Ngươi vẫn là nơi rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, đừng quay trở lại nữa!" Ninh Hân liếc mắt nhìn Linh Tâm công chúa: "còn về hoàng tộc thì ngươi cứ yên tâm, Ninh Hân ta đảm bảo bọn chúng sẽ không dám truy đuổi ngươi!"
Ánh mắt Linh Tâm công chúa bất giác sáng ngời lên.
Linh Tâm công chúa hiểu rõ, cho dù bản thân may mắn tránh thoát được kiếp nạn ngày hôm nay, thì một ngày nào đó, hoàng huynh cũng sẽ xem cô như lễ vật mà đem tặng cho người khác.
Đã vậy, cô còn muốn lưu lại cái nơi không có tình người này làm gì kia chứ?còn không bằng tìm tới một thôn trang nhỏ quê mùa nào đó mà mai danh ẩn tính, sống những ngày tháng đạm bạc mà lòng được thoải mái thanh thản.
"Đa tạ!"
Linh Tâm khẽ nhấp môi mỏng, ánh mắt toát lên sự cảm kích chân thành nhìn Ninh Hân, sau đó, cô xoay người đi vào bóng đêm dày đặc mà không một lần quay đầu lại.
Tựa như đã rũ bỏ hết mọi quá khứ, thân phận, địa vị của bản thân....
Ninh Hân gắt gao cắn chặt môi, nhìn chăm chú theo phương hướng mà Linh Tâm công chúa rời đi, rất lâu sau cô mới thu hồi tầm mắt của mình về, xoay lại đối diện với ánh mắt tràn đầy sự quan tâm của Vân Thanh Nhã.
"Muội vốn dĩ không muốn quan tâm tới chuyện của người khác, nhưng khi nhìn thấy Linh Tâm công chúa này, muội lại không tự chủ được mà nghĩ đến chính mình...."
Lúc trước, nếu không phải nhờ Vân Lạc Phong đuổi tới kịp lúc, có lẽ, vận mệnh của Ninh Hân cô cũng không khác gì với Linh Tâm công chúa hiện giờ! Cho nên, sau khi nhìn thấy Linh Tâm công chúa, cô mới động lòng trắc ẩn, muốn giúp đỡ cô ấy một phen.
Nét mặt của Vân Thanh Nhã tràn đầy ý cười, sủng nịnh nhìn Ninh Hân: "huynh sẽ sai người của Vân gia theo bảo vệ cô ấy rời đi!"
Nếu Ninh Hân đã muốn giúp đỡ Linh Tâm công chúa, vậy hắn ra tay giúp Linh Tâm công chúa kia một lần cũng không sao!
Huống chi, tính ra thì chuyện hôm nay cũng không phải Linh Tâm công chúa tự nguyện, cô ấy cũng là bị hoàng tộc ૮ưỡɳɠ éρ, suy cho cùng cô ấy mới là người bị hại trong chuyện này.
"Vân đại ca, đa tạ huynh...."
Nhìn nụ cười tươi trên khuôn mặt tuấn nhã của nam nhân trước mặt, tâm của Ninh Hân bỗng dưng lại động, đôi mắt to tròn lanh lợi khả ái lóe lên từng tia sáng sáng ngời.
"Hân nhi!" lão gia tử ở một bên cười cười: "đều là người một nhà, con còn nói đa tạ nó làm gì kia chứ? Nó làm bất cứ chuyện gì vì con cũng là điều hiển nhiên mà!"
Nói xong lời này, lão gia tử liền trừng mắt mà nhìn Vân Thanh Nhã.
Vân Lạc Phong sờ sờ mũi của mình, lúc đầu, cô còn cho rằng lão gia tử chỉ biết thiên vị Vân Tiêu mà bỏ rơi đứa cháu ruột như cô, không ngờ khi đối diện với Vân Thanh Nhã và Ninh Hân, ông cũng đồng dạng thiên vị Ninh Hân mà vứt bỏ đứa con ruột của mình không chút thương tiếc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Lạc Phong đột nhiên cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều.
"Gia gia, tiệc mừng thọ cũng đã bắt đầu rồi, đừng để những việc này ảnh hưởng đến không khí vui vẻ của buổi tiệc hôm nay!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi nói.
"Ừm!" lão gia tử liền cười ha ha mấy tiếng: "được rồi, được rồi! Mọi người cùng ngồi xuống đi nào!"
Chúng quan khách đồng loạt ngồi vào vị trí của mình, tuy nhiên, lúc nào cũng có một vài nhân tố không hài hòa cùng với bầu không khí hiện tại.
Một người nam nhân quý khí mười phần từ trên ghế đứng dậy, mỉm cười nói: "Vân tướng quân, trước kia ta có nghe nói, đại tiểu thư của quý phủ qua lại rất gần với một tên hộ vệ, không biết đại tiểu thư đã thành thân cùng tên hộ vệ kia hay chưa?"
Lão gia tử hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn ăn ngay nói thật mà đáp: "vẫn chưa!"
Cho dù người khắp Long Nguyên Quốc đều xưng hô Vân Tiêu là cô gia của Vân gia, hai người bọn họ ngay cả "con" cũng đã có luôn rồi nhưng lại chưa có thành thân, có thể hiểu được, Vân gia cũng không muốn để cho Vân Lạc Phong thành thân cùng với Vân Tiêu!
Ánh mắt của nam nhân kia khẽ lóe lên một cái, mỉm cười nói tiếp: "Vân tướng quân, nếu đại tiểu thư quý phủ vẫn chưa gả, ta đây xin bạo gan mà cầu thân cho nhi tử nhà mình, không biết ý của Vân tướng quân thế nào?"
"Cha?"
Nghe được lời này, gương mặt của thiếu niên ngồi bên cạnh nam nhân kia bỗng nhiên biến sắc, trong mắt hắn ta xuất hiện một tia nôn nóng.
Vân Lạc Phong này xác thật mà có một dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, đáng tiếc, cô ta đã sinh con cùng với một nam nhân khác rồi, chẳng lẽ cha mình lại muốn mình phải đội cái nón xanh này hay sao?
"Câm miệng!" nam nhân quý khí kia quay sanh trừng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, lạnh giọng nói: "chuyện này sẽ do cha làm chủ, ngươi không được nhiều lời!"
Dù trong mắt mọi người, Vân Lạc Phong đã không còn mà một nữ nhân trong trắng, lại còn có cả một đứa con, tuy nhiên, tại cái nơi cường giả vi tôn như đại lục này, chỉ cần ngươi có đủ thực lực, thì bất kể ngươi có làm sai chuyện gì cũng đều đáng được tha thứ!
Đây chính là lòng người thực tế!
Thiếu niên kia tức giận đặt ௱ôЛƓ ngồi mạnh xuống ghế, mặt đầy căm giận.
Hắn thật sự không muốn nghênh thú một nữ nhân không còn tấm thân trong trắng về làm thê tử!
Những khách nhân khác thấy nam nhân quý khí kia đoạt trước tiên cơ cũng sôi nổi đứng lên, vội vàng chào hàng cho con cháu nhà mình.
"Vân tướng quân, ta cảm thấy con trai nhà ta cũng không tệ, nếu ngài đồng ý, ta có thể cho nó đến Vân gia ở rể!"
"Con trai của ngươi không tệ? Con trai ngươi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng mà thôi! Làm sao xứng đôi với Vân đại tiểu thư? Ta cảm thấy vẫn là cháu trai nhà ta tương đối ưu tú!"
Nhìn đám người đang tranh luận trước mắt, ánh mắt Vân Lạc Phong có chút tối đi, khóe môi từ từ kéo dãn ra một nụ cười nguy hiểm.
"Thiếu công tử của Thanh Phong Phái, nghe nói thường lưu luyến ở những nơi trăng hoa, hơn nữa, trong hậu viện cũng đã có vô số tђเếק thị! Còn Trương gia cùng với thiếu gia của Nhung phủ, dù hậu viện không nhiều tђเếק thị bằng thiếu công tử Thanh Phong Phái, nhưng cũng đã có vài người tђเếק rồi, các ngươi cho rằng, các ngươi dựa vào cái gì mà xứng đôi với ta?"
Lời Vân Lạc Phong vừa dứt, đại sảnh cũng theo đó là trở nên yên tĩnh dị thường.
Mấy người sôi nổi tranh đoạt nãy giờ bỗng có chút ngượng ngùng: "dù sao thì thân là nam nhân, có vài phòng tђเếק thị không phải là rất bình thường sao?"
Vân Lạc Phong bắn ánh mắt lạnh căm căm vào người vừa mới mở miệng lên tiếng.
"Những lời vừa rồi lão gia tử nhà ta nói ngươi nghe không hiểu hay sao? Người của Vân gia là nhất sinh nhất thế nhất song nhân! Tuyệt đối không dung chứa kẻ thư ba! Chỉ dựa vào một điểm này thôi, thì tất cả đệ tử trong gia tộc của các ngươi đã không thể xứng với ta rồi!"
Lời lẽ Vân Lạc Phong đường đường chính chính mà cuồng ngạo vô song, nghiễm nhiên là không hề đem những kẻ này để ở trong mắt.
"Vân đại tiểu thư, ta có thể cho con trai mình phân phát hết hậu viện, xin đại tiểu thư cho chúng ta một cơ hội!"
Những người khác cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, đều vội vội vàng vàng buông lời thề thốt: "hơn nữa, ta có thể đảm bảo, sau này nó sẽ tuyệt đối không làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với Vân đại tiểu thư.... "
Khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên một độ cong nhàn nhạt: "mặc kệ sau này thế nào, cũng không thể thay đổi được việc đã từng làm trong quá khứ, nam nhân của Vân Lạc Phong này, chỉ được phép có một mình ta là nữ nhân! Ngay cả giữ mình trong sạch cũng không làm được, nói gì là chân tình!"
Sắc mặt của những người kia đều hơi hơi thay đổi, có nhiều người thật sự muốn nói với Vân Lạc Phong rằng: ngươi không phải ngay cả con cũng đã sinh rồi hay sao? Có tư cách gì mà quở trách người khác?
Tuy nhiên, bọn họ thật sự không có đủ can đảm đem câu nói này nói ra khỏi miệng.
Ai bảo thế lực của Vân gia quá mức cường đại kia chứ?
"Vân cô nương!" phủ chủ của Nhung phủ ngượng ngùng cười hai tiếng: "trên đời này, nam nhân tam thê tứ tђเếק vốn là chuyện thường tình, ta đã đồng ý không để cho Vân cô nương cô chịu ủy khuất mà bắt con trai mình phải phân phát hậu viện, đây đã là chuyện có rất ít người có thể làm được rồi! Càng đừng nói gì đến những chuyện khác! Nam nhân bình thường, mỗi một hai năm đều sẽ cưới thê nạp tђเếק, đây là đạo lý thường tình, mong Vân cô nương có thể thông tình đạt lý!"
Vân Lạc Phong nghe vậy thì càng cười lạnh hơn: "một nam nhân đối với tình cảm có thể tùy tùy tiện tiện như thể, biểu ta phải thông tình đạt lý thế nào?"
Thiếu gia của Nhung phủ nghe được lời này, tức khác liền sôi trào lửa giận, vốn là muốn đứng lên lý luận với Vân Lạc Phong một phen, nhưng lại bị phủ chủ Nhung phủ mạnh mẽ ấn người hắn ngồi lại.
"Khụ khụ!" lão gia tử ho khan hai tiếng, nói: "nói vậy là các vị đây vẫn chưa nghe rõ lời ta nói vừa rồi! Người của Vân gia ta, nếu như không gặp được người mình thật lòng thật dạ yêu thương, vậy thà là suốt đời cô độc, chứ tuyệt đối không tùy tiện phối kết lương duyên với kẻ khác. Nhưng mà dựa vào thái độ của các ngươi đối với chuyện tình cảm, đều không phải là hành vi mà người Vân gia ta có thể chấp nhận được. Nếu như các ngươi cứ tiếp tục dây dưa không dứt nữa, thì lập tức cút hết ra ngoài cho ta!"
Thiếu gia của Nhung phủ cuối cùng cũng không thể áp chế được tính tình nóng nảy của mình, đập bàn một cái đứng phắt dậy: "không phải chính Vân Lạc Phong cũng sinh con rồi hay sao? Hơn nữa, đến giờ cô ta cũng chưa có thành thân!"
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo đôi mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía thiếu gia của Nhung phủ, khóe môi từ từ gợi lên một độ cong tà khí.
"Ngươi có ý kiến gì đối với chuyện ta không thành thân?"
Giọng điệu của Vân Lạc Phong nhẹ như một cơn gió, nhưng lại khiến cho nội tâm thiếu gia Nhung phủ run lên từng hồi, ngay cả một chữ cũng không dám nói tiếp ra miệng.
"Lão Gia chủ!"
Ngay dưới bầu không khí lạnh lẽo này, một tên gia đinh của Vân gia từ bên ngoài vội vàng chạy vào, quỳ một gối trước mặt lão gia tử, cung kính nói: "khởi bẩm lão gia chủ, người của Quỷ đế mang theo sính lễ tới đây, nói là muốn xin được cầu thân với đại tiểu thư!"
Quỷ đế? Vân Tiêu?
Hai mắt lão gia tử tức khắc liền phát sáng, tên tiểu tử thúi Vân Tiêu này cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi? Cư nhiên còn biết xài thủ đoạn tiền trảm hậu tâu như cầu thân này nữa? Trước mặt bao nhiêu người thế này, cháu gái nhà mình tuyệt đối sẽ không thể nào cự tuyệt nó được!
Ha ha ha, giỏi! Rất giỏi! Rất có tiền đồ!
"Mau cho hắn vào đây!"
Hô hấp của lão gia tử có phần căng thẳng, vội vàng hạ lệnh.
Toàn bộ đại sảnh, thời khác này đều là một mảnh yên tĩnh.
Mọi người đều nhìn chằm chằm ra cửa không chớp mắt, trong mắt toàn là vẻ kђเếק sợ không thôi.
Bọn họ có thể không biết đến Ninh gia, nhưng lại không thể nào chưa từng nghe qua danh tiếng của Quỷ đế.
Nghe nói, thực lực của Quỷ đế rất cường đại, lại tàn nhẫn độc ác, bởi vì hắn ta luôn luôn mang mặt nạ trên mặt, cho nên không có ai biết được diện mạo thật sự của hắn ta trông như thế nào.
Không ngờ được rằng, Quỷ đế và Vân đại tiểu thư lại có quan hệ như thế này.....
Dưới cái nhìn kinh ngạc và kђเếק sợ của mọi người, Tần Nguyên dẫn đầu đi vào, theo sau là một loạt hai hàng thuộc hạ của Quỷ Điện, cứ hai người khiên lấy một rương lớn đỏ rực, ngay hàng thẳng lối, dáng vẻ nghiêm trang bước vào đại sảnh.
Số rương đỏ rất nhiều, nhìn thoáng qua thôi ước chừng cũng có hơn trăm rương.
"Một trăm rương sính lễ? Cái.. Cái này phải tiêu tốn hết bao nhiêu ngân lượng chứ? Thật không biết trong mấy cái rương đó chứa gì nữa?"
"Sính lễ do Quỷ đế đưa tới, khẳng định là không kém!"
"Chuyện này cũng không thể chắc chắn được. Một trăm rương sính lễ cũng đã là rất rất nhiều rồi, nếu như trong đó còn chứa đầy bảo vật quý giá, vậy chẳng phải sẽ tốn hao rất nhiều ngân lượng hay sao? Cho nên ta đoán bên trong chỉ có một ít vàng bạc châu báu gì đó mà thôi!"
Đối với những gia đình bình thường mà nói, vàng bạc châu báu đã là những vật phẩm quý giá, tuy nhiên, có thể leo đến địa vị hiện tại như bọn họ, thì vàng bạc châu báu đã không còn tác dụng bao lớn nữa rồi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!