Hiệu suất làm việc của Tần Nguyên rất tốt!
Bởi vì hành vi của lục công chúa vốn dĩ đã được xem là cực phẩm rồi, Tần Nguyên không cần thêm mắm dậm muối gì nhiều thì cũng đủ để làm cho thế nhân kђเếק sợ.
Không tới một ngày, khắp hoàng thành Long Nguyên Quốc đều biết được những việc làm của lục công chúa ở Vân phủ.
Nghe nói, lục công chúa đối với cô gia của Vân gia nhất kiến chung tình, còn vọng tưởng muốn thay thế đại tiểu thư Vân gia Vân Lạc Phong, vì bị Vân Lạc Phong cự tuyệt cho nên lục công chúa liền bắt lấy con trai của Vân Lạc Phong để uy ђเếק.
Mà điều kiện lục công chúa uy ђเếק lại là bắt cô gia của Vân gia bồi cô ta ngủ một đêm!
Việc này càng làm lục công chúa gánh thêm tiếng không biết xấu hổ....
Còn về việc Tiểu Mạch tự lấy đầu của mình xuống thì lại không một người nào hay biết.
Nguyên nhân chính là bởi vì lục công chúa hiện còn nằm trong tay của Vân gia, thái phó được trở về, nhưng sau khi ông ta tỉnh lại thì liền trở nên điên loạn. Đối với những chuyện đã xảy ra của ngày hôm đó, ông ta hoàn toàn không nhớ gì cả, cứ suốt ngày hét la thảm thiết bảo lục công chúa dừng tay.
Cũng bởi vì thái phó liên tục hét lên như thế, vô tình càng chứng minh thêm cho những tin đồn mà Vân gia truyền ra ngoài.
Ngay tức khắc, cả hoàng thành liền như bùng nổ.
Vân Lạc Phong là ai? Nữ nhân kia chính là một ác quỷ ɢɨết người không chớp mắt! Lục công chúa lại dám ςướק nam nhân của cô ta, vậy chẳng phải tương đương với việc sờ ௱ôЛƓ lão hổ, tự tìm đường ૮ɦếƭ hay sao?
Lúc này, trong hoàng cung, nam nhân một thân long bào đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ, sắc mặt hắn ta có chút tái nhợt, đảo mắt qua các vị đại thần bên dưới.
"Các vị ái khanh, lục nhi tiến đến Vân gia lại phạm phải sai lầm không thể tha thứ được! Các khanh có biện pháp nào để cứu vãn hay không?"
Bên trong chúng đại thần, một nam nhân mặc triều phục chậm rãi đi ra, cung kính chắp quyền, nói: "bệ hạ, lục công chúa trêu chọc vào Vân gia, nếu chúng ta muốn bảo toàn bản thân thì chỉ có một lựa chọn là phải từ bỏ lục công chúa! Suy cho cùng, tính cách của đại tiểu thư Vân gia quá mức bá đạo, không chứa nổi một hạt cát trong mắt! Nếu không từ bỏ lục công chúa, thì đó chính là trở mặt với Vân gia!"
Hoàng đế thở dài: "cũng chỉ có thể làm như vậy?"
Lục công chúa là muội muội ruột của hoàng đế, dù vậy, hắn ta cũng chỉ có thế lựa chọn từ bỏ lục công chúa mà thôi! Ai bảo người muội muội này của hắn ta quá mức to gan lớn mật, ngay cả người của Vân gia cũng dám trêu chọc tới.
Có ai mà không biết, trong cái Long Nguyên Quốc này, cho dù là xúc phạm một hoàng đế như hắn, thì cũng không được mạo phạm tới Vân gia, dù chỉ là một tên gia đinh của Vân gia cũng không được!
Nhưng muội muội hắn thì hay rồi, không làm thì thôi, đã làm là làm luôn tới trên đầu Vân Lạc Phong, trực tiếp ςướק nam nhân của người ta!
"Khởi bẩm bệ hạ!"
Một vị đại thần khác cũng bước tới, cung kính nói: "tâm của Vân tướng quân hiện giờ không đặt ở hoàng thất, chỉ là mang danh hàm tướng quân mà thôi! Cho nên, thần có một đề nghị, nếu như hoàng thất có thể liên hôn với Vân gia, nói không chừng sẽ có thể cứu vãn được quan hệ của hai bên!"
"Liên hôn? Liên hôn với ai? Vân Lạc Phong hay là Vân Thanh Nhã?"
Hoàng đế nhíu chặt mày hỏi.
Người đại thần kia hơi hơi mỉm cười: "hoàng thất đã không còn vị hoàng tử nào chưa thành hôn nữa rồi, cho nên không cách nào liên hôn được với Vân Lạc Phong, vì vậy, chỉ có thể lựa chọn Vân Thanh Nhã mà thôi! Thần đề nghị, dùng Linh Tâm công chúa đế liên hôn với Vân Thanh Nhã!"
Sắc mặt hoàng đế khẽ biến một chút: "Linh Tâm công chúa, chỉ sợ là không được thỏa đáng cho lắm....."
Linh Tâm công chúa không giống như lục công chúa, lục công chúa là muội muội ruột của hoàng đế, còn Linh Tâm công chúa lại là muội muội cùng cha khác mẹ, nhưng dù vậy, hắn cũng không đành lòng để Linh Tâm công chúa gả ra ngoài.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì thể chất của Linh Tâm công chúa vô cùng đặc biệt, là một lô đỉnh tuyệt hảo! Nếu như cùng ɠเασ ɦợρ với Linh Tâm công chúa thì có thể nâng cao thực lực tu luyện của linh sư!
Đương nhiên, về chuyện này cũng là gần đây hắn ta mới biết được! Nếu không, lúc mà Cao Đồ còn tại vị, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua lô đỉnh tuyệt hảo này rồi. Khẳng định là Cao Đồ sẽ lợi dụng Linh Tâm công chúa một cách triệt để để giành được lợi ích lớn nhất cho mình.
Nếu không phải do cơ duyên hảo hợp, thì cũng không có ai có thể phát hiện ra được cái bí mật này..
"Bệ hạ, nếu là trước kia, chúng ta cứ tùy tiện tìm đại một công chúa cùng liên hôn với Vân gia là được, nhưng hôm nay, Vân gia đối với hoàng thất đã có bất mãn rất lớn, nêu như không đưa ra món đồ tốt nhất, sợ là Vân gia chưa chắc đã chịu nhận lấy!" người đại thần kia tiếp tục khuyên nhủ hoàng đế.
Các vị đại thần khác nghe được lời này cũng sôi nổi lên tiếng: "bệ hạ, thừa tướng đại nhân nói không sai, xin bệ hạ hãy dùng Linh Tâm công chúa để liên hôn, nhất định sẽ tiêu trừ được bất mãn của Vân gia đối với hoàng thất!"
"Xin bệ hạ phê chuẩn lời tâu của thừa tướng đại nhân! Vì hoàng thất, hy sinh một Linh Tâm công chúa thì có đáng là gì?"
Hoàng đế thở dài một hơi thật mạnh, trong lòng hắn ta dù có chút không nỡ, nhưng vì toàn bộ hoàng thất, hắn ta cũng chỉ có thế đồng ý với thỉnh cầu của chúng đại thần.
"Chuyện này, giao cho thừa tướng toàn quyền xử lý, bãi triều!"
"Cung tiễn bệ hạ!"
Chúng đại thần đồng loạt quỳ xuống, cung kính nói.
Dưới sự cung tiễn của chúng đại thần, hoàng đế phất vạt áo rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.
____
Ngày đại thọ của lão gia tử, dưới sự mong đợi của tất cả mọi người cuối cùng cũng đã tới.
Hôm nay, Vân gia cực kỳ náo nhiệt, trong phủ thì khách đến đầy nhà, ngoài phủ thì ngựa xe như nước.
Nhưng bất luận quan khách có thân phận tôn quý cỡ nào, xe ngựa nhất định phải dừng cách Vân phủ đúng mười thước, khách đến phải xuống ngựa mà đi bộ vào phủ, cho dù người đến có là người trong hoàng tộc cũng không hề được ưu tiên hay có ngoại lệ.
Thông qua việc nhỏ này thôi cũng có thể thấy được địa vị hiện tại của Vân gia trong cảm nhận của mọi người.
Lão gia tử là nhân vật chính, đang cười tủm tỉm ngồi trong đại sảnh, ông không có ra ngoài đón tiếp quan khách tiến đến chúc thọ cho mình, nhưng lại không có ai đưa ra ý kiến hay bất mãn gì với chuyện này cả.
Ai bảo Vân gia hiện tại quyền thế ngút trời kia chứ?
Người nào dám có can đảm bảo ông tiến lên tiếp đãi mình?
Lúc này, các vương tôn quý tộc trong hoàng thành cũng đã đích thân tiến đến chúc thọ, đang cười ha ha đi về hướng của lão gia tử.
"Vân tướng quân, ta đại diện cho hoàng thất, xin chúc ngài phước như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!" thừa tướng cười ha ha, đi đến trước mặt lão gia tử, chắp nắm tay, cung kính nói: "lần này ta còn mang đến một phần hạ lễ cho Vân gia, hạ lễ này là tặng cho nhị công tử Vân Thanh Nhã, tin rằng nhị công tử chắc chắn sẽ thích!"
Một nam nhân, làm sao có thể chống lại được mị lực của mỹ nhân? Huống chi, mỹ nhân này còn là một lô đỉnh thượng hạng, thế nhân cầu mà không được!
Nếu Vân Thanh Nhã mà biết được chuyện này, nhất định sẽ rất vui vẻ mà nhận lấy!
"Há ha." lão gia tử lại không cho là đúng, ông chỉ cười lấy lệ rồi nói: "ta đây xin thay Thanh Nhã mà cảm tạ Liễu thừa tướng!"
Lời tuy là nói như thế, nhưng từ trên mặt lão gia tử thì có thể thấy được, ông đối với phần hạ lễ của Liễu thừa tướng không có hứng thú gì cả.
Liễu thừa tướng cũng không có giải thích nhiều, chỉ khẽ mỉm cười: "Vân tướng quân, lát nữa ngài sẽ biết được chỗ quý giá của phần hạ lễ này ngay thôi!"
Ông ta tin tưởng, Vân gia nhất định sẽ vui vẻ mà nhận lấy phần hạ lễ này của ông ta! Lúc đó Vân tướng quân hiển nhiên sẽ thật lòng mà cảm tạ ông ta thôi!
Đáng tiếc, lúc này lão gia tử lại chẳng hề liếc mắt nhìn tới ông ta, ngược lại, ông đang chăm chú nhìn ra bên ngoài đại sảnh, đáy mắt còn mang theo cả một tia nôn nóng.
Người Ninh gia tại sao vẫn còn chưa đến kia chứ? Ông còn đang tính toán hôm nay sẽ để cho Ninh Hân cùng Vân Thanh Nhã đính hôn. Nhưng đợi lâu như vậy rồi, sau còn chưa thấy người của Ninh gia đến....
Đúng trong lúc này, một gia đinh từ bên ngoài vội vàng chạy vào bẩm báo: "tướng quân đại nhân, người của Ninh gia tiến đến chúc mừng đại thọ của tướng quân!"
Ninh gia?
Hai mắt lão gia tử tức khắc liền sáng lên, đứng phắt dậy.
Người của Ninh gia, cuối cùng cũng tới rồi....
Nghe vậy, lão gia tử liền nhanh chân đi ra ngoài, dự định sẽ đích thân nghênh đón thông gia tương lai của mình.
Trông thấy hành động của lão gia tử, mọi người trong đại sảnh đều đồng loạt cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cho dù là người của Y Các tiến đến mừng thọ, Vân tướng quân cũng không có đích thân đi ra đón tiếp. Vậy người đến lần này là ai mà có thể khiến cho ngài ấy vội vàng đi ra đón tiếp như thế?
Trong sân viện ồn ào, lão gia tử chỉ.liếc mắt một cái đã thấy ngay Ninh lão đang đứng giữa bóng đêm, ông vội vàng đi đến đó.
"Vân tướng quân, lão phu đây không có tới trễ chứ?"
Ninh lão trông thấy lão gia tử đang nhanh chân bước đi về phía của mình, liền cười cười cất tiếng hỏi.
"Ha ha.." lão gia tử cười ha ha hai tiếng: "không có, không có, Ninh lão tới rất đúng giờ, đi! Lát nữa ta còn có chuyện muốn tuyên bố!"
Ninh lão mỉm cười, cất bước đi theo lão gia tử vào trong đại sảnh.
Các tân khách đều cảm thấy rất tò mò, không biết lão nhân gia này là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho Vân tướng quân đối đãi với ông ta khách khí như vậy.
Tuy nhiên, đa số những người ở đây đều là người hiểu chuyện, những chuyện không nên hỏi, bọn họ tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều! Chỉ bằng vào thái độ của Vân tướng quân đối với ông ta, thì có thể đoán chắc được thân phận của lão nhân gia này tuyệt đối là không tầm thường.
"Ninh lão!"
Vinh lão thoáng thấy lão bằng hữu nhà mình theo đuôi lão gia tử đi vào, liền mỉm cười bước tới nghênh đón: "lần này thì ông tới chậm hơn Y Các của ta một bước rồi!"
Ninh lão trừng mắt nhìn Vinh lão: "cái này còn không phải là bởi vì Y Các của ông với Vân phủ gần trong gang tấc hay sao? Còn ta thì phải chạy từ nơi rất xa để đến đây! Đúng rồi, Vân nha đầu đâu, con bé tốt xấu gì cũng là cháu gái ngang hông của ta, đã lâu rồi ta không có gặp nó, thật muốn tìm nó để lải nha lải nhải một hồi."
Trong một năm mà Vân Lạc Phong rời khỏi Vân gia, toàn bộ Vân gia đều nhờ có Ninh lão tọa trấn! Tuy nhiên, trước đó không lâu, khi tin tức Vân Lạc Phong tiêu diệt người của Y Thành và sắp trở về được truyền về tới Vân gia, Ninh lão vốn dĩ định ở đây chờ Vân Lạc Phong trở về luôn thể. Đáng tiếc, ngay lúc đó ông lại có việc gấp cần giải quyết, cho nên, trước một ngày khi Vân Lạc Phong trở về thì ông ra rời khỏi rồi!
Cũng vì vậy mà hơn một năm rồi ông chưa được gặp đứa cháu gái ngang hông này của mình.
Cháu gái?
Mọi người đều quay sang hai mắt nhìn nhau. Khó trách tướng quân đại nhân lại khách khí đối với lão nhân gia này như thế, nguyên lai, ông ta chính là gia gia ngang hông của đại tiểu thư Vân gia.
Thật không biết lão nhân gia này đã đạp phải cái vận cức chó gì mà có thể nịnh bợ được Vân gia!
"Gia gia!"
Bỗng nhiên, một giọng nói vui sướng từ bên ngoài cửa đại sảnh truyền đến, ngay lúc Ninh lão vừa quay đầu lại, thì Ninh Hân đã bước tới ngay trước mặt ông rồi.
"Gia gia, người tới rồi?"
Trên mặt của Ninh Hân nở nụ cười tươi tắn vui vẻ, đoan trang mà ưu nhã, mỗi một ánh mắt nụ cười đều toát lên phong phạm của một đại gia khuê tú*.
(*đại gia khuê tú: đồng nghĩa với tiểu thư khuê các. Từ miêu tả những tiểu thư đoan trang có gia giáo, hiểu lễ nghĩa.)
Vân Thanh Nhã lẳng lặng đứng bên cạnh Ninh Hân, trên gương mặt thanh nhã tuấn mỹ như ngọc cũng khẽ nở nụ cười.
"Hân nhi!" nhìn thấy cháu gái nhà mình tươi cười vui vẻ, Ninh lão cũng có chút vui mừng mà nói: "những năm gần đây con luôn theo gia gia chạy ngược chạy xuôi, bây giờ cuối cùng cũng có nơi yên ổn, gia gia cũng cảm thấy yên tâm."
Đối với Ninh lão mà nói, không có gì có thể quan trọng hơn hạnh phúc của cháu gái nhà mình cả.
Hiện tại, xem ra cuộc sống của con bé ở Vân gia rất tốt, qua sự vui vẻ được thể hiện trên mặt của Ninh Hân cũng đủ để thấy được sự biến hóa của con bé.
Những năm gần đây, đúng là cực khổ cho cháu gái nhà mình!
"Ninh lão, ông yên tâm đi! Ta sẽ giúp ông chăm sóc cho Hân nhi thật tốt!" lão gia tử cười ha ha mấy tiếng, vỗ vỗ mạnh lên bả vai của Ninh lão.
Ninh lão cũng cười cười: "đem Hân nhi lưu lại ở Vân gia, ta tất nhiên là rất an tâm!"
Mọi người trong đại sảnh nghe được đối thoại của hai lão nhân, đều cảm giác được trong đó có điều rất không bình thường. Sự bất thường đó làm cho tất cả bọn họ đều ngẩn ra, ánh mắt không tự chủ được mà liếc về phía hai người Ninh Hân và Vân Thanh Nhã, tựa hồ muốn từ trên người của hai người này mà nhìn ra được manh mối gì đó.
Sắc mặt của Liễu thừa tướng lúc này có chút không quá đẹp.
Nha đầu này cùng Vân Thanh Nhã quá mức bất thường, đặc biệt là hai người này còn cùng nhau đi vào đại sảnh, nghiễm nhiên là trông giống như một đôi phu thê!
Không được! Ông ta nhất thiết phải bước lên trên con thuyền lớn Vân gia này, chỉ có như thế, mới có thể vĩnh viễn giúp hoàng thất tồn tại vĩnh cửu.
Hơn nữa, ông ta tin tưởng, Linh Tâm công chúa nhất định có phần thắng lớn hơn hẳn nha đầu này!
"Xem ra người dường như cũng đã đến đông đủ hết rồi!"
Đúng lúc này, một giọng nói tà khí từ ngoài cửa đại sảnh bỗng truyền vào...
Tức khắc, toàn bộ đại sảnh đều trở nên yên tĩnh, động tác của mọi người đều nhất trí nhìn về phía cửa đại sảnh.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ một thân bạch y như tuyết, tóc đen nhẹ bay, diện mạo tuyệt mỹ khuynh thành được bao phủ bởi ánh trăng dịu dàng, hơi hơi toát lên vẻ tà mị, khóe môi nhẹ nhàng kéo dãn thành một độ cong nhàn nhạt.
Dù sớm biết Vân Lạc Phong của Vân gia là đệ nhất mỹ nhân của Long Nguyên Quốc, nhưng một năm cách biệt, bây giờ nhìn thấy lại một lần nữa, Vân Lạc Phong so với quá khứ cách đây một năm càng thêm tuyệt sắc động lòng người.
Khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, tám chữ này đã không còn đủ để hình dung vẻ đẹp của Vân Lạc Phong nữa rồi.
"Phong nhi, con đến rồi à? A Tiêu đâu?"
Lão gia tử liếc mắt nhìn ra phía sau Vân Lạc Phong, nhưng lại không thấy bóng dáng của Vân Tiêu đâu, ông hơi hơi nhíu mày không vui.
Dựa theo tính tình của tên tiểu tử Vân Tiêu kia, hẳn là nên thủ hộ bên cạnh cháu gái bảo bối nhà mình, một tấc cũng không rời mới đúng. Nhưng hiện giờ nó lại không có ở đây, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Vân Lạc Phong liếc mắt một cái đã nhìn ra được sự lo lắng của gia gia nhà mình, liền cong cong khóe môi lên, nói: "hiện tại chàng ấy có việc phải rời đi trong chốc lát, rất nhanh thì sẽ quay lại mừng thọ cho gia gia ngay thôi!"
"Nếu đã như vậy, vậy thì cứ bắt đầu tiệc mừng thọ đi thôi!"
Lão gia tử cũng không truy vấn đến cùng, phân phó cho mọi người ngồi xuống, rồi ông phất phất tay áo đi về hướng thủ tọa.
Tiệc mừng thọ rất nhanh đã được khai tiệc dưới không khí náo nhiệt.
Vô số nha hoàn, gia đinh bưng những món ngon đủ mọi hương sắc chậm rãi đi lên.
Lúc này, Liễu thừa tướng lại chẳng có tâm tình nào mà thưởng thức mỹ vị, ông ta đang đứng ngồi không yên, lòng như lửa đốt.
Đúng lúc này, ông ta bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong số những gã sai vặt bưng thức ăn lên, khiến cho ông ta vô cùng kђเếק sợ mà nhảy dựng lên.
"Ngài... Ngài là môn chủ của linh môn!"
Năm đó, lúc còn chưa được đề bạc làm thừa tướng, có một lần, ông ta được giao cho nhiệm vụ thay thế tiên hoàng đến Linh Môn hội báo tình hình của Long Nguyên Quốc, cũng chính nhờ vào lần đó mà ông ta may mắn được gặp mặt môn chủ của Linh Môn.
Nhưng mà hiện giờ, đường đường là môn chủ của Linh Môn lại trở thành một gã sai vặt trong Vân gia?
"Môn chủ Linh Môn? Chính là Linh Môn đứng sau lưng Long Nguyên Quốc đó sao? Tại sao môn chủ Linh Môn lại đến nơi này làm một tên sai vặt chứ?"
"Liễu thừa tướng! Ngài chắc chắn bản thân không có nhìn lầm đó chứ?"
Tại Long Khiếu Đại Lục này, rất nhiều bình dân bá tánh vẫn cho rằng hoàng quyền là lớn nhất, lại không biết rằng, phía sau hoàng quyền, còn có những thế lực càng cường đại hơn!
Tuy nhiên, hôm nay, người đến tham gia tiệc mừng thọ của lão gia tử há lại là những bá tánh bình thường?
Bằng vào nhãn lực của bọn họ, làm sao mà không nhìn thấy được sự tồn tại của môn chủ Linh Môn.
Ngay cả Vân Lạc Phong cũng nhìn tên môn chủ Linh Môn kia nhiều hơn một cái liếc mắt.
Hình như là từ lúc tên môn chủ Linh Môn này cam tâm đến Vân gia làm một tên sai vặt mặc người sai sử, Vân Lạc Phong cô đã quên mất sự tồn tại của hắn ta rồi....
"Khụ khụ!" lão gia tử ho khan hai tiếng, sao đó cất giọng nói oang oang: "ánh mắt các vị xác thật là không tệ! Đây quả thật là môn chủ của Linh Môn, hắn đến Vân gia ta làm công việc sai vặt này đã hơn một năm rồi!"
Ầm!
Như là một đạo sấm sét đánh thẳng xuống ngay đỉnh đầu của mỗi người ở đây, ánh mắt của mọi người tức thì đều dại ra, kinh ngạc mà nhìn về phía lão gia tử.
Môn chủ của Linh Môn, thật sự đến Vân gia làm tên sai vặt?
Trời ạ! Có thể khiến môn chủ Linh Môn cam tâm tình nguyện đến Vân gia làm một tên sai vặt, rốt cuộc thì thế lực của Vân tướng quân đã cường hãn đến mức độ nào rồi?
Con ngươi của Liễu thừa tướng khẽ đảo, ý tưởng liên hôn cùng với Vân gia trong lòng càng thêm được củng cố.
"Tướng quân đại nhân!"
Ông ta ổn định tinh thần, đứng dậy hướng về lão gia tử chắp nắm tay, cung kính nói: "nếu Thanh Nhã công tử đã tới rồi, vậy ta xin được đưa lên hạ lễ dành tặng cho Thanh Nhã công tử, ta...."
"Đợi đã!" lão gia tử quét ánh mắt nhàn nhạt về phía Liễu thừa tướng, nói: "chuyện lễ vật cứ để lát nữa hãy nói sau, hôm nay, ta có một việc muốn tuyên bố trước mặt mọi người!"
Nghe lão gia tử nói, Liễu thừa tướng chỉ đành im lặng ngồi xuống, dù sao chuyện tặng lễ vật cũng có rất nhiều cơ hội.
Ninh Hân nhìn thấy ánh mắt của lão gia tử, tựa hồ như nhận ra cái gì đó, tim bỗng chốc run lên, trên khuôn mặt tú lệ khả ái hiện lên một tia ngượng ngùng e thẹn.
Đột nhiên, một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, làm cho tâm của Ninh Hân cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
"Hôm nay, bản tướng quân có một việc đại hỉ muốn tuyên bố, chuyện này có liên quan đến chung thân đại sự của con trai ta!" lão gia tử hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía Ninh lão: "Ninh lão, đứa cháu gái này của ông, ta xem rất vừa mắt, rất thích nó, không biết có thể đính hôn cho con trai của ta được không?"
Ninh lão cười ha ha mấy tiếng: " loại chuyện thế này cứ để cho Ninh Hân tự mình quyết định, ta sẽ tôn trọng ý kiến của nó!"
Nghe vậy, lão gia tử lại lần nữa nhìn về phía Ninh Hân, mỉm cười mà hỏi: "Hân nhi, gia gia của con đã đồng ý rồi, kế tiếp chính là phải xem ý của con, không biết con có chịu làm con dâu của Vân gia ta không?"
Ninh Hân nhanh chóng nhìn Vân Thanh Nhã một cái, sau đó cúi đầu ngượng ngùng nói: "con đồng ý!"
Có thể cùng với Vân Thanh Nhã ở bên nhau cả đời, Ninh Hân cô làm sao lại không muốn kia chứ?
"Ha ha ha!" lão gia tử cảm thấy vô cùng sảng khoái mà cười phá lên: "đứa con trai này của ta cuối cùng cũng có thê tử của nó rồi! Đợi ngày mai, sau khi chọn được ngày lành tháng tốt rồi ta sẽ cho hai đứa thành thân, đến lúc đó, hai đứa các con phải thật cố gắn nỗ lực tạo người, tốt nhất là sinh hai đứa bé trắng trẻo mập mạp cho ta!"
Hiển nhiên, lão gia tử muốn ẫm cháu muốn đến phát điên luôn rồi, bất luận là cháu nội hay là chắt ngoại, chỉ cần là mập mạp đáng yêu là được.
"Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân, đây đúng thật là một việc đại hỉ!"
Quan khách có mặt đều sôi nổi đứng lên, tiến tới nói lời chúc mừng.
Chỉ có Liễu thừa tướng là có sắc mặt vô cùng khó coi, hai tay đặt ở hai bên chân không tự chủ được mà nắm chặt lại.
Tại sao?
Tại sao kế hoạch của ông ta hoàn hảo như vậy, cố tình lại bị một con nha đầu không rõ lai lịch từ đâu nhảy ra đoạt trước mất chứ?
Nha đầu này bất luận là thân phận hay là diện mạo đều kém hơn Linh Tâm công chúa, có tư cách gì mà trở thành con dâu của Vân gia?
"À phải...." lão gia tử tựa hồ nhớ ra cái gì đó, liền quay đầu nhìn về phía Liễu thừa tướng: "Liễu thừa tướng, chẳng lẽ ngươi biết trước con trai ta sắp đính hôn, cho nên mới chuẩn bị trước hạ lễ tân hôn cho nó? Không biết hạ lễ kia là gì vậy? Có thể lấy ra cho ta xem thử được không?"
Con ngươi của Liễu thừa tướng hơi trầm xuống, đáy mắt xét qua một tia kiên quyết: "người đâu! Đem hạ lễ mà ta tặng cho Thanh Nhã công tử mang lên đây!"
Liễu thừa tướng vừa dứt lời, liền thấy ngay từ bên ngoài đại sảnh, hai tên thị vệ khiên một cái rương rất lớn màu đỏ đi vào! Phía trên cái rương kia còn cột một bó hoa đỏ thẩm bằng vải, trông cũng khá bắt mắt, nhìn kích thước của cái rương kia, làm cho người ta vô cùng tò mò, không biết rốt cuộc là bên trong rương chứa cái gì?
"Mở rương!"
Liễu thừa tướng phất tay một cái, hạ lệnh.
"Dạ, thừa tướng đại nhân!"
Hai gả thị vệ khiên rương vào, vừa nghe lệnh, tức thì liền mở rương ra.
Sau khi nhìn thấy lễ vật trong rương, đừng nói là lão gia tử, ngay cả các vị quan khách đến dự tiệc mừng thọ của lão gia tử cũng phải biến sắc.
Bên trong cái rương màu đỏ rực, một nữ tử ước chừng mười bảy mười tám tuổi đang bị trói chặt bằng dây tơ hồng, miệng bị nhét một miếng vải đỏ, hai hàng nước mắt rưng rưng chảy xuống mà nhìn tất cả mọi người trong đại sảnh.
Trong mắt của nữ tử kia, lộ rõ ra sự sợ hãi khôn cùng.
Vân Thanh Nhã gắt gao nắm chặt lấy tay của Ninh Hân, bắn cái nhìn thanh lãnh về phía Liễu thừa tướng, bên trong ánh mắt của Vân Thanh Nhã dần dần xuất hiện sát ý.
Đương nhiên, phẫn nộ nhất trong số những người ở đây chính là Ninh lão.
Tên hỗn đản này, ngay ngày đính hôn của cháu gái bảo bối nhà mình mà lại dâng tặng một nữ nhân cho phu quân của con bé, đây không phải muốn người ta tức ૮ɦếƭ thì là gì? Cháu gái bảo bối nhà mình luôn luôn được ông đặt lên trên đầu quả tim mà nâng niu, sao có thể để cho con bé chịu ủy khuất bậc này được?
Chẳng qua, Ninh lão biết Vân gia sẽ xử lý tốt chuyện này, cho nên ông chỉ hừ lạnh một tiếng mà không có làm ra bất cứ hành động gì khác.