“Ngươi làm gì?”
Diệp Cảnh Huyền là người đầu tiên phản ứng lại, hắn đột nhiên đứng dậy, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
Nếu ánh mắt có thể ɢɨết người có lẽ Vân Lạc Phong đã bị hắn lăng trì xử tử từ lâu rồi.
Thiếu nữ tà mị, khinh thường ánh mắt của Diệp Cảnh Huyền: “Ngươi không muốn để chúng ta tham gia tiệc tối, vậy… Dứt khoát tất cả mọi người cũng đừng tham gia.”
Nàng chính là kiêu ngạo như vậy.
Ngươi không muốn để chúng ta an tâm dùng bữa, vậy thì tất cả mọi người cũng đừng ăn!
“Xem ra đây chính là giáo dưỡng của ngươi?” Giang Mộng Dao dùng khăn tay lau miệng, ánh mắt kiêu căng lạnh lùng nhìn qua Vân Lạc Phong: “Trong hoàng thất của chúng ta, cho dù là một cung nữ cũng có giáo dưỡng hơn ngươi! Huống chi, Diệp thúc thúc nói cũng không sai! Cho dù là cung nữ của ta cũng có tư cách ngồi vào bàn tiệc này hơn ngươi!”
Giang Mộng Dao thật sự có kiêu ngạo của nàng.
Nàng thân là công chúa hoàng thất, thân phận không tầm thường, hơn nữa thiên phú hơn người, trong những số đông những người trẻ tuổi có ai dám không phục nàng?
Duy chỉ có hai người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu này là ngoại lệ.
Bởi vì từ lúc mới vào cửa, hai người này cũng chưa từng liếc nhìn nàng nhiều một cái, giống như coi nàng như người vô hình, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Chuyện này làm cho người từ trước đến nay được chúng tinh phủng nguyệt (sao quay xung quang trăng) như Giang Mộng Dao làm thế nào chịu được?
Trưởng lão Diệp gia cũng sôi nổi phục hồi lại tinh thần, lên tiếng chỉ trích: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, bình thường tiểu nha đầu này vô lễ với người trong Diệp gia cũng thôi đi, bây giờ còn dám làm trò, phá hủy yến hội trước mặt Lục công chúa, chẳng lẽ các ngươi không nên trừng phạt nàng hay sao?”
“Thân phận của Lục công chúa tôn quý, chỉ cần nàng mở kim khẩu là có thể để hoàng thất trọng dụng các ngươi! Nhưng các ngươi khen ngược! Hôm nay, nếu ngươi không cho chúng ta một sự công đạo, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này!”
“Đúng vậy! Chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này! Lúc này cho dù là gia chủ cũng đừng nghĩ sẽ che chở cho ngươi!”
“Để nàng xin lỗi Lục công chúa nếu không Diệp gia ta tuyệt đối không sẽ cho phép người như vậy lưu lại đây!”
Sắc mặt Diệp Cảnh Thần hơi trầm xuống, đôi mắt ôn nhuận trở nên sắc bén như kiếm, nhìn về phía những lão giả đang kêu gào đó, lửa giận trên người hắn dần dần phát ra.
“Công đạo? Cái gì gọi là công đạo?” Diệp Cảnh Thần cười lạnh, trào phúng nói: “Thân phận của Giang Mộng Dao tôn quý, nhi tức của ta thì rất hèn mọn hay sao? Ngươi không cảm thấy các ngươi thật khinh người quá đáng hay sao? Nói, ta chỉ nói một lần, mười Giang Mộng Dao cũng kém hơn nhi tức của ta!”
Phụt!
Trong đám người, không biết truyền đến tiếng cười của ai, ngay sau đó những người khác cũng cười theo, những tiếng cười dó truyền khắp toàn bộ căn phòng tổ chức yến hội, có người còn cười đến mức cong eo không đứn dậy nổi.
Lúc nãy bọn họ nghe được cái gì?
Mười công chúa Mộng Dao cũng kém hơn Vân Lạc Phong?
Diệp Cảnh Thần là càng sống lâu càng choáng váng hay sao? Cho dù chỉ là một công chúa Mộng Dao cũng có thể đạp Vân Lạc Phong ở dưới chân.
Nhìn những người đang cười vang, ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu dần dần trầm xuống, khí thế trên người điên cuồng tỏa ra, làm cho cả căn phòng đều trở nên áp lực nặng nề.
Rồi sau đó…
Hắn ra tay!
Động tác của hắn rất nhanh, trong nháy mắt thân thể của Diệp Cảnh Huyền đột nhiên bay ngược ra ngoài, ngã phía trên mặt đất đầy cơm thừa canh cặn.
“Phụ thân!”
“Diệp thúc!”
Sắc mặt của Diệp Thiên Vấn và Giang Mộng Dao biến đổi, muốn đi xem xét tình huống của Diệp Cảnh Huyền nhưng lúc này, một lực lượng cường hãn từ phía sau đánh tới làm thân thể của bọn họ bị quăng mạnh ra ngoài, máu tươi phun ra không ngừng.
“Diệp Cảnh Thần!”
Diệp Cảnh Huyền che иgự¢ lại, đứng lên, ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm Diệp Cảnh Thần: “Ta gọi ngươi một tiếng đại ca là xuất phát từ sự tôn kính với ngươi, ngươi đừng quá mức làm càn! Đả thương ta cũng thôi đi ngay cả công chúa Mộng Dao ngươi cũng dám đánh, có phải muốn liên lụy đến Diệp gia chúng ta mới cam tâm hay không?”
Hắn đã nhận định người vừa rồi nhân cơ hội ra tay chính là Diệp Cảnh Thần.
Chỉ vì trong những người này chỉ có Diệp Cảnh Thần có thực lực này.
Đang lúc Vân Tiêu định ra tay hết sức một lần nữa, một giọng nói trung khí mười phần từ phía ngoài truyền tới.
“Ta không có tới muộn chứ?”
Diệp Cảnh Huyền hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc quân phục từ ngoài cửa đi nhanh đến, trên khuôn mặt uy nghiêm của hắn tràn đầy tươi cười.
Thấy Giản Thành Văn đột nhiên xuất hiện, đáy lòng Diệp Cảnh Huyền có chút phát run, ở bên trong hoàng thành này, người hắn kiêng kị nhất không ai khác chính là Trấn Quốc đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy này!
Về phần nguyên nhân kiêng kị hắn —— cũng không phải bởi vì hắn là huynh trưởng Hoàng Hậu.
Mà là kinh nghiệm sa trường của Giản Thành Văn, một thân lệ khí kia khiến cho Diệp Cảnh Huyền cảm giác được sự sợ hãi từ sâu trong lòng.
“Đại tướng quân, sao người lại tới đây?”
Diệp Cảnh Huyền chạy nhanh ra đón, vô cùng cung kính hỏi.
Gia hỏa này là nhân vật hắn không dám đắc tội, vì vậy ở trước mặt Giản Thành Văn hắn phóng thấp tất cả tư thái.
Giản Thành Văn liếc nhìn Diệp Cảnh Huyền: “Nghe nói đại thiếu gia Diệp gia trở về gia tộc, ta cố ý tới chúc mừng, thuận tiện tới tìm một người…”
Diệp Cảnh Huyền sửng sốt một chút, liếc nhìn khóe miệng còn vương vết máu của Giang Mộng Dao.
Chẳng lẽ tướng quân đại nhân đến vì muốn tìm công chúa Mộng Dao?
Nếu để cho hắn biết công chúa bị thương ở Diệp gia, đừng nói là mấy người Vân Lạc Phong sẽ bị bầm thây vạn đoạn, ngay cả chính mình cũng có thể khó giữ được…
Nói chung y thuật của Lục công chúa quá mức cao siêu, gần đây nhất lại vì Hoàng Hậu bận rộn trong ngoài, Giản Thành Văn làm sao có thể không báo thù cho nàng?
“Chuyện này…” Diệp Cảnh Huyền lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng nói: “Lục công chúa lập tức sẽ hồi cung, sao còn phải làm phiền tướng quân tới đón? Diệp gia chúng ta khẳng định sẽ hộ tống nàng trở về.”
Giản Thành Văn nhíu mày: “Ai nói với ngươi ta tới tìm Lục công chúa?”
Diệp Cảnh Huyền ngốc lăng: “Tướng quân không đến vì Lục công chúa sao? Vậy người…”
“Ta tìm Vân Lạc Phong!”
Ngay sau khi Giản Thành Văn nói ra câu này, toàn bộ yến hội đều nổ tung, tất cả mọi người nhịn không được đứng lên, đáy mắt lộ ra sự kinh ngạc.
Tướng quân tới nơi này là vì tìm Vân Lạc Phong?
Chẳng lẽ nha đầu này ở bên ngoài trêu chọc chuyện gì khiến tướng quân phải tới tận nơi? Nếu bọn họ sớm biết Vân Lạc Phong không an phận như thế thì cũng không nên lưu nàng ở Diệp gia.
“Tướng quân đại nhân, người nghe ta nói, Vân Lạc Phong chỉ là nhi tức của Quân Phượng Linh, không có bất cứ quan hệ gì với Diệp gia, Diệp gia không công nhận sự tồn tại của nàng! Nếu nàng trêu chọc tướng quân, tướng quân có thể mang nàng đi, tùy tiện xử trí, Diệp gia tuyệt đối không hỏi tới.”
Diệp Cảnh Huyền hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, đắc tội tướng quân, nàng tuyệt đối sẽ không có ngày yên ổn!
Giờ phút này, Diệp Cảnh Huyền không hề trông thấy, ngay sau khi hắn nói những lời này, sắc mặt của Giản Thành Văn dần dần lạnh xuống.
“Phong nhi.”
Quân Phượng Linh theo bản năng kéo cánh tay Vân Lạc Phong, ánh mắt sắc bén bắn về phía Giản Thành Văn, nếu như Giản Thành Văn dám có bất cứ dị động gì, bà tuyệt sẽ không bỏ mặc!
Trên người Vân Tiêu bắt đầu tỏa ra khí lạnh, giữa chân mày là sự lãnh khốc.
Khí thế của hắn ẩn chứa sát khí khiến cho Giản Thành Văn thình lình nhìn hắn một cái.
“Nghe nói, nhi tử mất tích nhiều năm của đại thiếu gia Diệp gia là tên phế vật, nhưng mà ta thấy hắn xuất sắc hơn bất cứ kẻ nào, ha ha ha!” Giản Thành Văn cười ha ha, bước nhanh đi đến chỗ Vân Lạc Phong: “Tiểu Lạc Phong, những ngày con sống ở Diệp gia chính là như thế này sao? Như thế còn không bằng theo ta đi đến sống ở phủ tướng quân, ít nhất sẽ không phải nhìn sắc mặt của người khác.”
Khuôn mặt của Diệp Cảnh Huyền bỗng nhiên cứng lại, ngạc nhiên nhìn về phía nam nhân cạnh Vân Lạc Phong, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.
Chuyện này… Không có khả năng!
Tại sao Tướng quân có thể quen biết Vân Lạc Phong?
Hơn nữa, quan hệ hình như còn không bình thường…
“A, đúng rồi.” Giản Thành Văn chuyển ánh mắt, nhướng mày nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch của Diệp Cảnh Huyền: “Lúc nãy ngươi nói, tiểu Lạc Phong không phải là người Diệp gia? Không biết đây là quyết định của ngươi hay là mệnh lệnh do gia chủ Diệp gia tuyên bố?”
Mồ hôi lạnh từ trán của Diệp Cảnh Huyền lăn xuống, theo bản năng hắn ngẩng đầu lau đi, trong miệng cứng rắn nghẹn ra mấy chữ.
“Tướng quân, người… Quen biết Vân Lạc Phong?”
“Nha đầu này là nữ nhi của cố nhân, bây giờ vừa khéo gặp mặt ở chỗ này, ngươi nói chúng ta có quen hay không?”
Lúc này, Diệp Cảnh Huyền nghĩ đến những lời lúc nãy đã nói, sắc mặt xấu hổ đến đỏ bừng, giống như là có một cái tát tát lên mặt của hắn, làm khuôn mặt của hắn đau đớn vạn phần.
“Tướng quân, hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm, ta không biết các ngươi có quen biết…”
“Hiểu lầm?”
Giản Thành Văn cười lạnh: “Tiểu chất nữ này của ta ở Diệp gia của ngươi bị nhiều ủy khuất như vậy, ngươi lại dùng một câu hiểu lầm tới có lệ với ta? Hôm nay, nếu ngươi không cho ta một câu trả lời hợp lý, bản tướng quân tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này!”
Câu nói nãy là lúc nãy Diệp Cảnh Huyền nói với Diệp Cảnh Thần, ở trong lúc vô tình lại bị Giản Thành Văn trả lại y nguyên cho hắn.
“Đủ rồi!”
Giang Mộng Dao đứng lên từ trên mặt đất lạnh băng, nàng lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nhìn về phía Giản Thành Văn: “Tướng quân, ngươi đây là quan báo tư thù? Binh tướng của Thiên Vân Quốc chính là bị ngươi lợi dụng như vậy? Ngươi thật sự cho rằng phụ hoàng của ta sủng ái Hoàng Hậu là ngươi có thể làm việc vô pháp vô thiên? Ta nói cho ngươi biết, Diệp gia này bản công chúa quyết định bảo hộ rồi.”
“Nếu phụ hoàng biết ngươi vì loại nữ nhân như thế này trở thành kẻ dịch của ta, ngươi cảm thấy phụ hoàng sẽ giúp ai?” Giang Mộng Dao hơi nâng khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ lên, khóe môi nở nụ cười cao ngạo.
Nàng thân là công chúa hoàng thất, là nữ nhi thân sinh của phụ hoàng, người nào nặng người nào nhẹ, tướng quân không có khả năng không phân rõ.
Giản Thành Văn cười chế nhạo: “Vừa vặn ta mang đến một đạo thánh chỉ của bệ hạ! Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, đặc phong Vân Lạc Phong ở Thiên Vân Quốclà người dưới một người nhưng trên vạn người! Cho dù công chúa hoàng tử nhìn thấy nàng cũng phải hành lễ với nàng, nếu có bất cứ con cháu nào của hoàng thất bất kính với nàng, nàng đều có quyền tự do sinh sát! Không cần bẩm báo, khâm thử!”
Sau khi nói xong đoạn khẩu dụ này, Giản Thành Văn nhìn sang Vân Lạc Phong, mỉm cười nói: “Tiểu Lạc Phong, vốn dĩ bệ hạ định ban cho con một chức vị nhưng rồi lại biết con nhất định sẽ không tiếp nhận, nhân đây cho con một đặc quyền, từ đây về sau, con có thể đi ngang đi dọc ở Thiên Vân Quốc.”
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền biến thành tái nhợt, bước chân của hắn lảo đảo mấy cái, cắn chặt răng: “Tướng quân, ngươi là đang nói chuyện cười? Bệ hạ vô duyên vô cớ vì sao phải cho nàng đặc quyền như vậy?”
Huống chi, con cháu hoàng thất có chuyện bất kính với nàng, nàng có thể có quyền sinh sát!
Loại đặc quyền này từ trước tới nay đều chưa từng tồn tại…
Cho nên, hắn mới nhận định, Giản Thành Văn vì muốn trút giận cho Vân Lạc Phong nên cố ý bịa đặt những lời nói dối này.
“Tướng quân, Diệp thúc nói không sai.” Giang Mộng Dao cắn chặt hàm răng, trên mặt vẫn là sự cao ngạo như cũ: “Phụ hoàng tỉnh táo của ta không có khả năng truyền xuống khẩu dụ như vậy, cho nên ngươi hẳn là hiểu rõ kết cục của việc giả truyền thánh chỉ!”
Lúc nãy Giang Mộng Dao còn nói thân phận của Vân Lạc Phong còn kém hơn cung nữ bên người nàng, nếu phụ hoàng thật sự cho nàng ta đặc quyền như vậy, vậy những lời nàng nói không nghi ngờ gì chính là tự đánh vào mặt mình.
Đây là chuyện mà Giang Mộng Dao không thể chịu đựng được!
“Lục công chúa, khẩu dụ này có thật hay không, ngươi có thể trở về hỏi bệ hạ một chút.” Giản Thành Văn cười lạnh: “Huống chi, bản tướng quân còn không có lá gan lớn như thế, dám giả truyền thánh chỉ!”
Sắc mặt Giang Mộng Dao trở nên trắng bệch, nàng chỉ cảm thấy những thứ mình đã từng dùng để cao ngạo trước mặt Vân Lạc Phong bể tan tành, khiến cho bước chân của nàng đột nhiên lui về phía sau hai bước.
“Lục công chúa.” Quân Phượng Linh hơi mỉm cười, trên khuôn mặt anh khí thoáng qua sự lạnh lẽo: “Đến bây giờ ngươi còn cảm thấy thân phận tức phụ của ta còn kém hơn cung nữ của ngươi hay không?”
Thân thể Giang Mộng Dao run lên, gắt gao nắm chặt tay, ánh mắt phẫn hận mà không cam lòng nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Nếu Giang Mộng Dao có lý trí một chút, nói không chừng có thể nhận ra Vân Lạc Phong đó là thiếu nữ bạch y ngày đó nàng nhìn thấy ở trong hoàng cung, ngặt nỗi hiện giờ nàng sớm đã bị lòng đố kị che mắt, vì vậy trong đầu óc nàng là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không có suy nghĩ cẩn thận điểm này.
Nguyên nhân chính là vì nàng không suy nghĩ cẩn thận, mới làm ra những chuyện khiến nàng hối hận cả đời.
“Thì ra ở trong mắt Lục công chúa, tiểu Lạc Phong còn không bằng một cung nữ?” Mày kiếm của Giản Thành Văn hơi nhíu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Giang Mộng Dao: “Cho dù không có thân phận do Hoàng Đế thân phong, tốt xấu gì nàng cũng là tức phụ của Diệp gia! Cung nữ bên cạnh ngươi thì có thân phận gì? So với tức phụ của Diệp gia còn tôn quý hơn sao?”
Ánh mắt sắc bén của hắn liếc về phía cung nữ, dưới ánh mắt như lưỡi đao sắc bén của hắn cung nữ chịu đựng không nổi, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Diệp thúc, ta cáo từ trước.”
Sắc mặt Giang Mộng Dao trắng bệch, sau khi nàng cáo từ với Diệp Cảnh Huyền, dẫn theo một đám cung nữ thị vệ vội vàng rời khỏi, giống như nếu dừng lại lập tức sẽ nghe được giọng nói trào phúng của Giản Thành Văn.
Giản Thành Văn cười lạnh, thu hồi ánh mắt, đôi mắt liếc nhìn tất cả mọi người ở đây, nhẹ nhếch khóe môi: “Không biết còn có ai cho rằng bản tướng quân đang giả truyền thánh chỉ?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đừng thấy Diệp gia nhà lớn việc lớn nhưng vẫn phải dựa vào hoàng thất để tồn tại như cũ!
Cho nên, nếu khẩu dụ này là thật, từ nay về sau, Diệp gia không còn có người nào dám trêu chọc một nhà Quân Phượng Linh.
Ngay cả vị trí của Diệp Cảnh Huyền nói không chừng cũng sẽ phải đưa cho Diệp Cảnh Thần…
Diệp Cảnh Huyền hơi rũ đôi mắt xuống, đáy mắt hiện lên một tia sáng tối tăm, xem ra Vân Lạc Phong này quyết không thể lưu lại được, nếu không vị trí của mình sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ khó giữ được.
“Tướng quân đại nhân.” Diệp Cảnh Huyền nghĩ đến đây, cười gượng hai tiếng: “Gia yến của Diệp gia chúng ta cũng đã bị hủy, cho nên cũng không có cách nào chiêu đãi tướng quân đại nhân, xin mời tướng quân tự tiện, ta đi xuống nghỉ ngơi trước.”
Nói xong những lời này, Diệp Cảnh Huyền bước đi vội vàng, bước nhanh về phía bóng đêm.
…
Bóng đêm mờ mịt.
Một ánh trăng rằm treo trong đêm tối, phản chiếu khắp bóng đêm.
Bỗng nhiên, một người nam nhân mặc trường bào màu đen từ trong hư không hạ xuống, dừng ở trước mặt Diệp Cảnh Huyền.
“Nhị thiếu gia.”
“Ảnh, mấy năm nay, ta đối đãi với ngươi cũng không tệ đi?” Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền ngưng trọng hỏi.
Nam nhân áo đen được gọi là Ảnh cúi đầu, vô cùng cung kính: “Mạng của thuộc hạ là do nhị thiếu gia cứu, vì vậy cho dù có bán mạng cho nhị thiếu gia, thuộc hạ cũng cam tâm tình nguyện.”
“Tốt.” Diệp Cảnh Huyền vừa lòng gật đầu: “Đêm nay, ngươi lập tức đi giải quyết Vân Tiêu và Vân Lạc Phong! Nếu bị người khác phát hiện, ngươi hãy gánh chịu mọi việc một mình!”
“Tuân lệnh.”
Ảnh cung kính trả lời, chợt đứng lên, một bóng dáng màu đen hiện lên, biến mất bên trong bóng đêm vô biên vô tận…
Sắc mặt của Diệp Cảnh Huyền dần dần trầm xuống, gắt gao nắm chặt tay, trong ánh mắt xẹt qua sự lạnh lẽo: “Vân Lạc Phong, Vân Tiêu, đối nghịch với ta vĩnh viễn đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Ban đêm.
Ánh trăng như nước đổ nghiêng xuống dưới mặt đất, bao phủ toàn bộ một căn phòng thanh nhã.
Lúc này, cửa phòng đóng chặt bị một bàn tay đẩy ra, chỉ thấy một nam nhân toàn thân bao phủ trong bóng đêm đi vào trong phòng, rón ra rón rén đi đến chỗ hai người đang say ngủ.
Trên giường, một đôi tuấn nam mỹ nữ đang ôm nhau ngủ, giống như không phát hiện sự xuất hiện của hắc y nhân…
Hắc y nhân đứng lặng cạnh giường, trong tay đột nhiên nhiều thêm một thanh chủy thủ lạnh lẽo, nhắm ngay trái tim Vân Tiêu đâm tới.
Khóe môi của hắn gợi lên một nụ cười âm trầm, khuôn mặt kiêu căng giống như đã có thể nhìn thấy cảnh tượng trái tim của nam nhân bị đâm thủng…
Bỗng nhiên một bàn tay vươn lại đây, nắm chặt lấy chủy thủ mà hắn đang đâm xuống…
Hắc y nhân hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đen lãnh khốc.
Đôi mắt đen kia giống như đàm nước sâu thẳm lạnh lẽo, lộ ra ánh sáng khiến cho lòng người run sợ.
“Ngươi…” Đáy mắt của hắc y nhân hiện lên sự kinh ngạc, có chút kinh hoảng nhìn nam nhân đang nằm trên giường, cười khổ: “Người trong hoàng thành đều cho rằng nhi tử mà Diệp Cảnh Thần mới vừa nhận là một tên phế vật, nhưng mà ta lại không nghĩ đến, ngươi mới chân chính là người thâm tàng bất lộ.”
Hắn là một sát thủ, là sát thủ đương nhiên có thể che dấu hơi thở của bản thân, vậy mà Vân Tiêu vẫn có thể nhận ra sự xuất hiện của hắn.
Nếu nói hắn là một tên phế vật, hắc y nhân làm thế nào cũng sẽ không tin tưởng.
“Ai phái ngươi tới?”
Một giọng nói lười biếng lại thích ý từ bên cạnh truyền đến làm sắc mặt vốn kђเếק sợ của hắc y nhân càng thêm chấn động.
Thì ra phát hiện hắn đã đến không chỉ có Vân Tiêu mà ngay cả Vân Lạc Phong cũng là người thâm tàng bất lộ…
Hắc y nhân hơi nhắm đôi mắt lại.
Hắn hiểu rõ lúc này chủ tử đã đá vào thiết bản rồi.
Hai người này so với phu thê Diệp Cảnh Thần càng khó đối phó hơn
“Ta chỉ đơn thuần nhìn các ngươi thấy khó chịu mà thôi, không có bất cứ kẻ nào phái tới.” Hắc y nhân mở đôi mắt ra, mặt không cảm xúc nói.
Mạng của hắn là do nhị thiếu gia cứu về, bất luận như thế nào hắn đều không thể bán đứng nhị thiếu gia!
Vân Lạc Phong từ trên giường nhảy dựng lên, nhanh chóng cầm lấy y phục ở bên cạnh khoác lên người, rồi sau đó nàng ngồi ở trước bàn, nhấc chân lên, tà mị cười, nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của hắc y nhân.
“Ngươi không nói thật cũng không sao, ta có hàng trăm hàng ngàn phương pháp làm ngươi phun ra sự thật! Vân Tiêu!”
Lúc này, Vân Tiêu cũng đã đứng trên mặt đất, hắn mặc một bộ hắc y lãnh khốc, hàn khí mạnh mẽ bao phủ toàn bộ căn phòng, hắc y nhân cảm tháy lạnh lẽo nhịn không được run cầm cập.
Nhưng hắn cắn chặt khớp hàm, cứ như vậy không rên một tiếng, mồ hôi lạnh từ trán toát ra thật nhiều, thật nhanh đã ướt đẫm mồ hôi.
“Ta thật sự không biết các ngươi đang nói cái gì!”
Ngay từ đầu, Diệp Cảnh Huyền đã phân phó hắc y nhân, để nếu như hắn thất bại, nhất định phải giữ kín như bưng.
Đó là hắn cho rằng phu thê Diệp Cảnh Huyền sẽ phái người bảo hộ Vân Tiêu.
Nhưng căn bản không nghĩ tới, hai người kia đều không phải là người mà hắn có thể trêu chọc.
Đặc biệt là Vân Tiêu…
Cho tới tận lúc này nam nhân này luôn che dấu chính mình, một khi hắn bộc lộ khả năng của mình lại làm hắc y nhân không tự chủ được có cảm giác được sợ hãi từ trong tim.
Chỉ cần Vân Tiêu liếc một cái, hắn cũng có một loại cảm giác giống như bị châm đâm vào lưng…
“Phong nhi, nàng có từng nghe nói tới một loại cực hình hay chưa?” Vân Tiêu ngước mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Loại cực hình kia chính là lấy một mũi dao nhỏ đâm vô số lỗ thủng trên người, rồi tìm một ít kiến ăn thịt người, để cho những con kiến ăn thịt người đó chui vào thân thể qua những lỗ thủng kia, cho đến khi ăn xuyên qua thân thể!”
Vân Tiêu liêc nhìn hắc y nhân dang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, biểu tình lãnh khốc: “Ta cho rằng, chúng ta có thể để hắn nếm thử loại cực hình này một chút!”