Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 173: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

“Ừ.” Vân Lạc Phong nhẹ vỗ cằm, hơi chớp mắt: “Như thế cũng là một biện pháp không tồi.”
Nói xong, nàng đứng lên, chậm rãi đi về phía hắc y nhân.
“Thật ra, ngươi không nói, ta cũng biết là người nào phái ngươi đến, nhưng ngươi lại muốn trung thành bảo vệ, như vậy ta sẽ làm như ngươi mong muốn! Dùng biện pháp Vân Tiêu đã nói để đối phó ngươi!”
Thiếu nữ dừng bước, bên môi nở nụ cười tà mị mà âm lãnh, nụ cười kia rơi vào trong mắt hắc y nhân giống như là ác ma đang muốn thu nhận hắn.
Rốt cuộc hắc y nhân không khống chế được sự sợ hãi từ trong nội tâm, nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa, hắn mới vừa phá cửa ra, một hơi thở lãnh khốc đã truy kích đến, đánh thân thể hắn từ không trung rớt xuống, phịch một tiếng nện xuống mặt đất.



“Phát sinh chuyện gì?”
Phu thê Diệp Cảnh Huyền bị động tĩnh ở chỗ này quấy nhiễu, nhanh chóng đi tới.
Cùng lúc đó, các trưởng lão khác ở Diệp gia cũng nghe thấy động tĩnh, đều là từ bốn phương tám hướng trên không Diệp gia hạ xuống.
“Đệ đệ, đệ muội, các ngươi không có việc gì chứ?”
Diệp Hi Mạch đã chạy tới bên cạnh hai người Vân Lạc Phong, ánh mắt liếc về phía hắc y nhân đã ngã xuống đất không dậy nổi, mày nhẹ nhíu: “Gia hỏa này có lai lịch gì? Thích khách sao?”


Diệp Kỳ rõ ràng cũng bị kinh hách không nhẹ, nghĩ đến thích khách này đến vì muốn tập kích Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, trong lòng nàng quay cuồng lửa giận.
“Tên thích khách đến vì ta và Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong liếc nhìn mọi người xuất hiện từ thinh không: “Cho nên, ta đang ép hỏi hắn, chủ nhân phía sau màn là ai?”
Vừa nghe lời này, Quân Phượng Linh tức giận đến mức đầu tóc đều dựng lên, thân hình chợt lóe đã đến trước mặt thích khách.
Tay nàng nhấc thích khách lên rồi đột nhiên quăng xuống.
Vốn dĩ đã hắc y nhân bị Vân Tiêu đánh không ૮ɦếƭ cũng tàn phế, dưới cú ném của Quân Phượng Linh, rên một tiếng rồi không có động tĩnh.
“Diệp gia, các ngươi thật là người tốt!” Quân Phượng Linh lạnh lùng trừng mắt: “Đầu tiên là khó xử nhi tử và tức phụ của ta. Bây giờ còn phái người tới ám sát bọn họ! Các ngươi thật đúng là làm ta thất vọng đến cực điểm!”
“Ngươi nói lời này là có ý gì?”
Bên trong đám người, một người trưởng lão đứng dậy, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng thích khách này là do Diệp gia chúng ta phái ra?”
Quân Phượng Linh liếc nhìn trưởng lão, bên môi nở nụ cười trào phúng.
Lão già này là người bên cạnh Diệp Cảnh Huyền, luôn luôn là cá mè một lứa với hắn, làm sao có thể trông cậy những người này đứng ra chủ trì công bằng?


“Không phải người Diệp gia thì là người nào?” Quân Phượng Linh nhướng cao chân mày anh khí: “Ta không tin, một ngoại nhân có thể bình yên vô sự đi vào đại viện Diệp gia, đặc biệt là người hắn muốn ɢɨết không phải người khác mà là nhi tử và tức phụ của ta!”
Đột nhiên, một đạo giọng cười khẽ từ phía sau đám người truyền đến, khiến cho những người đang cản đường tách sang hai bên.
Diệp Cảnh Huyền nhẹ phe phẩy chiết phiến (quạt), mỉm cười chậm rãi đi tới, đôi mắt của hắn vô cùng âm trầm, hàm chứa sự ác độc.
“Đại ca, đại tẩu, việc này là do ta quản giáo bất lực, khiến cho những tên trộm có tâm tiến vào Diệp gia, nếu các ngươi muốn trách thì trách ta được rồi, cần gì phải khó xử các trưởng lão của Diệp gia?” Diệp Cảnh Huyền âm trầm nói: “Ta biết các ngươi hận ta, trước đó chúng ta cũng đã hoàn toàn trở mặt, ngươi mượn việc này trách ta cũng là đương nhiên.”
“Nhưng mà…” Diệp Cảnh Huyền dừng một chút, nói: “Chuyện của Diệp gia sau đó sẽ xử trí. Bây giờ ta lập tức ɢɨết tên ác độc này trước, báo thù cho đại ca và đại tẩu.”
Xôn xao!
Nói xong lời này, Diệp Cảnh Huyền không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội phản ứng, nhanh chóng công kích về về phía hắc y nhân đã ngã xuống không đứng dậy nổi, đáy mắt ẩn chứa sát khí mãnh liệt.
Ngay lúc Diệp Cảnh Huyền sắp tới trước mặt hắc y nhân, một khối đá phiến từ trên trời giáng xuống, phịch một tiếng nện ở trên người hắn, áp đảo hắn trên mặt đất không cách nào nhúc nhích.
“Nhị thiếu gia!”
Mọi người trong Diệp gia vô cùng sợ hãi, vội vàng tiến lên nâng đá phiến Diệp Cảnh Huyền trên lưng đi xuống, hỏi: “Nhị thiếu gia, người không sao chứ?”

Giờ phút này, Diệp Cảnh Huyền chật vật chống tay lên mặt đất, khó khăn bò dậy, trong đáy mắt lóe ra lửa giận: “Là ai? Vừa rồi là ai đánh lén bổn thiếu gia?”
Đã là lần thứ hai!
Lần đầu tiên, là lúc lấy máu nhận thân, đầu gối chính mình bị cục đá đánh trúng, làm cho hắn quỳ gối trước mặt Diệp Cảnh Thần.
Lần này, lại không biết là người nơi nào đánh lén ở sau lưng hắn!
Những người khác đều không có chú ý tới, Vân Lạc Phong lại nhìn thấy động tác vừa rồi của Vân Tiêu, nam nhân này, vĩnh viễn đều là như thế, đánh người khác, người khác còn không biết ai là ngươi đánh hắn……
Vân Tiêu nhận thấy được ánh mắt Vân Lạc Phong, cúi đầu, âm thanh trầm thấp: “Nếu nàng cảm thấy chưa hết giận, lần sau ta nâng núi tới đè hắn.”
Vân Lạc Phong chớp chớp mắt, cười như không cười nói: “Được, ta muốn thấy cảnh hắn bị núi đè.”
Một câu này, nàng vui đùa mà nói ra, thế nhưng Vân Tiêu lại cho là thật, trong đôi mắt đen lộ ra trầm tư……
“Diệp Cảnh Huyền.” Quân Phượng Linh coi rẻ Diệp Cảnh Huyền: “Ngươi có phải có tật giật mình hay không, mới muốn ɢɨết người diệt khẩu?”
Có tật giật mình?


Toàn thân Diệp Cảnh Huyền giật mình một cái: “Ngươi nói cái gì? Ta sao có thể có tật giật mình? Thích khách này lại cũng không là ta phái tới, vì sao ta phải chột dạ?”
Đúng lúc này, hắc y nhân từ trong hôn mê tỉnh dậy, trong khoảnh khắc hắn tỉnh lại kia, liền nghe thấy được âm thanh của Diệp Cảnh Huyền.
Lập tức, thân mình hắn cứng đờ một chút, nắm đấm trong tay từ từ thả lòng ra.
“Khụ khụ!” Hắc y nhân ho khan hai tiếng, “Người phái ta tới, không phải nhị thiếu Diệp gia, xưa nay ta không quen biết hắn! Ta chỉ là đơn thuần nhìn Vân Lạc Phong và Vân Tiêu khó chịu mà thôi.”
Lời này làm Diệp Cảnh Huyền không khỏi nâng lên cằm: “Có nghe thấy không? Hắn không phải là do ta phái tới, là Vân Lạc Phong trêu chọc người khác mà rước lấy địch nhân! Ta nói, đại tẩu, ngươi cho dù muốn tìm tức phụ, cũng không thể tìm loại người này! Đừng tưởng rằng hiện tại nàng có hoàng thất che chở là có thể muốn làm gì thì làm, trên đời có nhiều người nàng không thể trêu vào, dựa vào loại tính cách kêu ngạo này của nàng, sớm muộn gì sẽ mang đến phiền toái cho Diệp gia.”
“Cho nên……” Diệp Cảnh Huyền dừng một chút, tiếp tục nói, “Ta tuyên bố, trục xuất Vân Lạc Phong ra khỏi Diệp gia!”
Trong mắt Quân Phượng Linh xẹt qua lạnh lẽo: “Phong nhi cũng không có làm bất kỳ chuyện gì sai, ngươi có cái gì tư cách trục xuất nàng đi?”
Diệp Cảnh Huyền lạnh lùng nói: “Không có làm sai chuyện gì? Nếu nàng không có làm sai chuyện, sẽ có người vô duyên vô cớ muốn tới cửa ám sát nàng sao? Khẳng định là nàng phạm vào sai lầm, người khác mới muốn sát hại nàng để báo thù! Bởi vậy, ta sẽ thay thế Vân Tiêu viết một phong hưu thư, hưu nàng!”
“Ngươi nằm mơ!” Quân Phượng Linh tức giận đến run rẩy cả người “Ta làm nương cũng chưa nói hưu Phong nhi, ngươi thân là thúc thúc có gì tư cách?”
“Chỉ bằng ta là gia chủ Diệp gia, tư cách này đủ rồi không?”


Hắn chỉ là hưu Vân Lạc Phong, lại không có bắt lại nàng lăng trì xử tử, người hoàng tộc hẳn là cũng sẽ không không nói đạo lý mà tính sổ với hắn! Chỉ cần Vân Lạc Phong bị hưu ra khỏi Diệp gia, Vân Tiêu chỉ còn thiếu một người có thể trợ giúp hắn.
Như thế, Diệp Cảnh Thần lại có tư cách gì tranh với hắn?
“Nhị thiếu gia nói không sai, nếu không phải Vân Lạc Phong và Vân Tiêu làm cái gì, thích khách này sao có thể ngàn dặm xa xôi tới ɢɨết bọn hắn?”
“Ta thấy thích khách này mới là chân chính người đáng thương, không biết bị bao thương tổn nhiều bao nhiêu mới có thâm cừu đại hận như thế, hiện giờ lại còn trở thành tù nhân, nếu ta có nhi tử như Vân Tiêu vậy, ta trước hưu Vân Lạc Phong, lại ép buộc hắn xin lỗi đối phương!”
Ở trong mắt mọi người, thích khách tiến đến hành thích trở thành người có oan tình, ngược lại, Vân Lạc Phong và Vân Tiêu thiếu chút nữa bị người ám sát, nhưng lại trở thành một ác nhân tội ác tày trời!
Nói không chừng, bọn họ là ɢɨết hại hết cả nhà đối phương, đối phương mới đến tìm bọn họ báo thù rửa hận! Bằng không, sao có thể vô duyên vô cớ hành thích người khác?
“Nương, người cũng biết người mà con bội phục nhất chính là ai không?” Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày, nhìn Quân Phượng Linh.
Quân Phượng Linh cười một tiếng: “Người con bội phục là ai?”
“Bội phục…… người có ý nghĩ kỳ lạ này” Khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên đường cong tà khí: “Bọn họ ngay cả thân phận đối phương cũng không biết, liền ảo tưởng ra ta ɢɨết cả nhà họ, cậy phẩn mộ tổ tiên của họ, lại ảo tưởng ra thích khách này sinh hận, ngàn dặm xa xôi tới đuổi ɢɨết ta! Bọn họ sao biết thích khách là từ rất nôi xa mà đến? Mà không phải vẫn luôn ở tại Diệp gia?”
Chúng trưởng lão đều phẫn nộ rồi, nếu không phải sợ hãi Hoàng Đế ưu ái Vân Lạc Phong, bọn họ đã sớm xông lên đi trói nha đầu này lại hung hăng giáo huấn một trận.
“Đại tẩu!” Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền trầm xuống, “Ta cảm thấy hẳn là khiến cho Vân Lạc Phong xin lỗi thích khách! Khẳng định là nàng sai! Nếu không, vì sao thích khách không ám sát người khác, cố tình muốn sát nàng?”
“Ngươi…… Vô sỉ!”
Một bên Diệp Kỳ sớm đã bị lời nói của Diệp Cảnh Huyền làm cho kinh ngạc đến ngây người, thật vất vả mới nghẹn ra mấy chữ này, gương mặt xinh đẹp nghẹn đến mức đỏ bừng, căm giận trừng mắt Diệp Cảnh Huyền.
Diệp Cảnh Huyền không kiên nhẫn, sắc bén liếc mắt nàng một cái: “Ta nói chuyện vối đại tẩu, ai cho phép ngươi ngắt lời? Lập tức cút cho ta!”
Oanh!
Một luồng lực lượng mạnh mẽ vọt ra, thẳng tắp bay vào иgự¢.
Diệp Kỳ xì một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, bước chân lui về phía sau vài bước, được Diệp Hi Mạch ở phía sau đỡ lấy.
“Ngươi đừng nói chuyện,” Diệp Hi Mạch khẽ nhíu mày, “Chuyện này chúng ta sẽ đến xử lý, thực lực ngươi có chênh lệch, chớ chọc lửa vào thân.”
Diệp Kỳ ngẩn ra, rũ mắt xuống, ánh mắt không cam lòng.
Nàng biết Diệp Hi Mạch là vì muốn tốt cho nàng, nhưng nàng thực không cam lòng! Nếu thực lực đủ nàng đủ mạnh, liền sẽ không bị động như thế ……
Quân Phượng Linh nhìn thấy Diệp Kỳ bị thương, sắc mặt thật không tốt, trầm giọng nói: “Diệp Cảnh Huyền, Kỳ Kỳ nói không sai, ngươi chính là một người vô sỉ, để cho Phong nhi xin lỗi ngươi, mơ tưởng!”
“Ha hả!” Diệp Cảnh Huyền âm trầm cười, “Sao có thể không trách đượ ta! Nữ nhân Vân Lạc Phong này tàn nhẫn độc ác, Diệp gia ta tuyệt đối không thể lưu giữ nàng! Người tới, lấy giấy 乃út cho ta, ta muốn thay thế Vân Tiêu hưu nữ nhân này!”
“Ta xem ai dám!”
Quân Phượng Linh gầm lên một tiếng, động thân che ở trước mặt Vân Lạc Phong, vẻ mặt nàng rất là khí phách, tư thế oai hùng hiên ngang.
Diệp Cảnh Huyền châm chọc dương môi.
Hắn vừa định mở miệng nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kђเếק sợ tiếng kêu.
“Nhị thiếu gia, cẩn thận!”
Cẩn thận?
Cẩn thận cái gì?
Trong lúc Diệp Cảnh Huyền không rõ nguyên do nhìn xung quanh mọi nơi, bỗng nhiên phát hiện phía trên ánh trăng bị bao phủ, một bóng mờ từ đầu xuống dưới, làm hắn nhịn không được ngẩng đầu lên……
Rồi sau đó, trong mắt hắn hiện ra hoảng sợ, thình lình bạo một câu thô tục: “Con mẹ nó, ai ở không trung loạn vứt rác rưởi?”
Oanh!
Một ngọn núi rơi xuống trước ánh mắt hoảng sợ của nam nhân, trực tiếp bao trùm ở thân thể hắn, dẫn tới toàn bộ mặt đất đều run rẩy một chút.
Vân Tiêu quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, khóe môi nguội lạnh lại hơi cong lên: “Thích không?”
Nếu nói, Vân Tiêu chỉ di chuyển một khối đá thì sẽ không làm Vân Lạc Phong kђเếק sợ như vậy, nhưng nàng không nghĩ tới, ý niệm của gia hỏa này mạnh đến mức thế này, thật sự chuyển một ngọn núi tới?
Thấy Vân Lạc Phong không nói gì, Vân Tiêu mấp máy môi mỏng: “Vừa rồi ta dùng ý niệm tìm chung quanh, chỉ phát hiện một ngọn núi này, nếu nàng cảm thấy không đủ lớn, ta lại đi tìm một ngọn lớn hơn nữa……”
Lúc trước, thời điểm Diệp Cảnh Huyền nói hưu thê giùm Vân Tiêu, Vân Tiêu cũng không đứng ra bảo vệ thê tử……
Đó là bởi vì, ý niệm của hắn đều dùng để tìm núi, vì vậy không nghe được lời Diệp Cảnh Huyền nói.
“Nhị thiếu gia!”
Tất cả mọi người ở Diệp gia bị dọa đến choáng váng, thật lâu lúc sau mới vọt tới ngăn chặn núi nhỏ trước mặt Diệp Cảnh Huyền, một người trong đó quay đầu lại nói với đồng bọn: “Mau, mau đi lấy cái gì đó để cứu nhị thiếu gia ra!”
Lời này vừa nói ra, lập tức có người đi lấy xẻng, một người dùng xẻng đặt ở dưới núi nhỏ, dùng sức muốn nâng núi nhỏ lên.
Nhưng mà núi này quá nặng, cuối cùng cái xẻng bị gãy mà vẫn không thể nâng nó lên.
Lúc này, một giọng nói già nua truyền đến từ trong hư không, mang theo bất mãn nói: “Xảy ra khi nào, sao tối thế này mà lại cãi vã? Còn có, là ai chuyển ngọn núi đến đây?”
Trong hư không nội, Diệp Tường khẽ cau mày, mắt lạnh nhìn mọi người phía dưới, lạnh lùng nói.
“Diệp Tường trưởng lão, mau tới giúp, nhị thiếu gia bị núi này chặn, chúng ta không thể đưa hắn ra.”
“Cái gì?” Diệp Tường kinh hãi, vội vàng bay xuống từ không trung, bàn tay già nua dán chặt ở trên núi, đùng một tiếng, một luồng sức mạnh cường hãn đẩy vào núi.
Trong nháy mắt, núi nhỏ rắn chắc trở nên dập nát dưới công kích của ông ta, đá rơi xuống rải rác ở bên trong sân.
Diệp Cảnh Huyền đã sớm mất đi ý thức, không còn kiêu ngạo mà bất động nằm trên mặt đất.
“Đỡ hắn trở về, ta đi thỉnh y sư tới trị liệu.”
Diệp Tường phất phất tay ra lệnh.
Nghe được lời này, hai gã hộ vệ của Diệp gia đi lên trước, nâng thân thể Diệp Cảnh Huyền đi về phía hậu viện.
Toàn bộ đại viện đều trở nên an tĩnh, tất cả mọi người bị một màn xảy ra thình lình dọa đến choáng váng, trong thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì.
“Được rồi, hiện tại ai tới nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mắt lạnh của Diệp tường quét về phía mọi người, ánh mắt dừng lại ở trên người thích khách, nhẹ nhàng nhíu mày.
“Diệp Tường trưởng lão, sự tình thế này, Vân Lạc Phong ɢɨết hại người nhà của vị thích khách này, làm cho hắn tới cửa gây phiền toái, chúng ta đang xử lý chuyện này, ai biết lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Ngụ ý, thích khách này vô tội, tất cả tội lỗi đều bởi vì Vân Lạc Phong dựng lên, nàng mới là tội nhân chân chính!
“Sự tình chính là như thế?” Con ngươi Diệp Tường trầm xuống, nhìn Vân Lạc Phong, trầm giọng hỏi.
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Ta ɢɨết người nhà của hắn, cho nên hắn mới ngàn dặm xa xôi chạy tới từ nơi xa, chỉ để ɢɨết ta, chính là như thế?”
“Không sai,” tên trưởng lão kia liều mạng gật đầu, “Chính là như vậy.”
Vân Lạc Phong nhẹ vỗ về cằm: “Nếu như vậy, muốn điều tra rõ chuyện này cũng rất dễ dàng, mỗi người ra vào cửa thành đều sẽ phải ghi lại, nếu ngươi bảo hắn ngàn dặm xa xôi mà đến, nói vậy mấy ngày gần đây sẽ phải trình giấy tờ!”
Trưởng lão sửng sốt một chút.
Vừa rồi hắn chỉ hùa theo lời Diệp Cảnh Huyền nói mà thôi, hắn căn bản không biết lai lịch của thích khách này.
Diệp Tường cũng thấy được hắn chần chừ, mày nhăn lại: “Nếu nói dối trước mặt ta, sẽ có hậu quả gì, hẳn là ngươi biết rõ!”
Dứt lời, tầm mắt ông hướng về hắc y nhân, lại hỏi lần nữa: “Nói đi, rốt cuộc ngươi tới nơi này có mục đích gì, là ai phái ngươi tới? Nếu ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!”
Ánh mắt hắc y nhân chợt lóe, hừ một tiếng: “Đúng là Vân Lạc Phong có thù oán với ta, ả quyến rũ đệ đệ ta, chiếm gia sản của nhà ta, còn hại tánh mạng cả nhà ta, chỉ là, vốn dĩ ta không nghĩ tới tìm ả báo thù mà đi tới Hoàng thành, tính toán sống bình an cả đời, ai biết ta gặp Vân Lạc Phong tại đây!”
“Nữ nhân này, quyến rũ đệ đệ ta, độc chiếm gia sản nhà ta còn chưa đủ, còn vọng tưởng hạ dược ta, vì thế, ta mới ra tay với ả, cũng không có bất kỳ kẻ nào sai khiến ta!”
Hắn một mực chắc chắn, là Vân Lạc Phong sai trước, hắn chỉ là một người vô tội.
Càng nâng hành vi của Vân Lạc Phong lên cao thì hắn không tin, Diệp gia còn muốn một nữ nhân năm lần bảy lượt muốn quyến rũ nam nhân.
Quả nhiên, lời nói của hắc y nhân lại làm những trưởng lão Diệp gia phẫn nộ lần nữa, một đám đều trợn mắt tức giận nhìn Vân Lạc Phong.
“Câu dẫn nam nhân? Chậc chậc, nha đầu này lại là dạng người này, thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm!”
“Đại thiếu gia, nữ nhân như vậy, có tư cách gì trở thành tức phụ của Diệp gia, ngươi vẫn nên nhanh chóng bảo nhi tử của ngươi hưu ả đi!”
Nghe những người đó nói, sắc mặt Diệp Cảnh Thần không tốt chút nào, hắn vừa định quát lớn ra tiếng, lại thấy Vân Tiêu đã tháo nhẫn không gian trên ngón tay xuống……
Sau đó……
Ánh sáng trong nhẫn không gian chợt lóe lên, vô số tinh thạch dược liệu xuất hiện ở trong sân, trong đó còn có mấy dụng cụ sắt để chế tạo νũ кнí, nếu lấy đi ra ngoài, chúng đều là vật báu vô giá.
“Phong nhi, những năm gần đây, ta còn chưa tặng nàng lễ vật nào, coi như bảo vật này là sính lễ ta tặng nàng.”
Sính lễ?
Vân Lạc Phong vừa định nói không phải sính lễ đã tặng sao? Lại đột nhiên phản ứng lại, trên mặt tràn ra ý cười.
Nam nhân này cố ý.
Không phải ngươi nói ta quyến rũ đệ đệ ngươi vì gia sản của ngươi sao, hiện giờ lại đang quyến rũ ngươi? Hắn liền lấy bảo bối trong tay ra để đánh vào mặt ngươi!
“Đây đã là toàn bộ gia sản của ta, hiện giờ tất cả đều tặng cho nàng, nếu nàng chê quá ít, ta sẽ càng cố gắng phấn đấu vì cuộc sống tương lai của chúng ta.”
Vẻ mặt Vân Tiêu rất nghiêm túc.
Dù ai cũng không thể nhìn ra, nam nhân này bề ngoài lãnh khốc nhưng lại che dấu tâm tư như thế.
Quân Phượng Linh cùng Diệp Cảnh Thần hai mặt nhìn nhau, lần đầu tiên phát hiện, thì ra nhi tử nhà mình phúc hắc như thế?
Đúng là tát một cái thật vang!
Nhiều bảo vật như vậy, Diệp gia bên trong thâm hậu cũng không thể so sánh, vậy vì sao Vân Lạc Phong lại đi quyến rũ nam nhân vì một chút gia tài chứ?
Huống chi, nam nhân kia tuấn tú như Vân Tiêu sao?
Thân mình hắc y nhân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Vân Tiêu hành động khí phách đã làm hắn hoàn toàn chấn kinh rồi, cùng lúc đó, cũng làm long hắn phát lạnh.
Gặp gỡ đối thủ như vậy, chủ tử nên thong suốt từ sớm……
“Ngươi còn có lời gì để nói không?” Diệp Tường cười lạnh một tiếng, “Còn có các ngươi, người khác nói cái gì các ngươi liền tin sao? Bằng vào vật phẩm trong tay Vân Tiêu thì hắn cũng dư tiền để mua toàn bộ gia tộc, vì sao Vân Lạc Phong còn phải hy sinh nhan sắc vì chuyện đó chứ?”
Dù cho Diệp Tường rất bất mãn với chuyện Vân Tiêu không chịu nhận tổ quy tông, nhưng nể mặt Diệp Cảnh Thần, ông vẫn sẽ lựa chọn bảo vệ hắn.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!