Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 178: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Diệp Cảnh Huyền ……
Diệp Cảnh Huyền bò lên khỏi mặt đất, đôi mắt tràn đầy mê mang, giống như thật sự không biết tình huống trước mắt là như thế nào.
Nhìn bộ dạng mê hoặc của Diệp Cảnh Huyền, ý cười bên môi Vân Lạc Phong càng thêm tà khí, chậm rãi tới gần hắn hai bước.
“Ngươi cấu kết với Thục phi, hạ độc mưu hại Hoàng Hậu, hiện giờ lại làm bộ không biết gì hết?”
Khóe miệng Diệp Cảnh Huyền run rẩy, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chất tức, ta tốt xấu gì cũng là thúc thúc của ngươi, ngươi đừng vu hãm ta! Thật sự ta không biết cái gì cả, là Thục phi tìm ta rồi bảo ta giúp nàng gây vội này, đúng là ta không thích ngươi, cũng đồng ý với nàng ta rồi, ai biết nàng còn muốn mưu hại Hoàng Hậu?”



Tốt xấu gì mình cũng là đương gia tương lai của Diệp gia, Vân Lạc Phong này cũng không dám làm gì với mình đâu.
Hiện giờ, điều đầu tiên hắn phải làm đó là rửa sạch hiềm nghi mưu hại Hoàng Hậu!
“Diệp Cảnh Huyền!”
Thục phi vừa nghe lời này, tức đến mức bò lên từ trên mặt đất, mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Cảnh Huyền, đáy mắt đầy hận ý: “Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi tìm ta trước! Hiện giờ còn muốn trốn tránh trách nhiệm.”
Diệp Cảnh Huyền cười nhạo một tiếng: “Thục phi, ngươi đã ૮ɦếƭ đã đến nơi rồi, vì sao phải khiến ta làm đệm lưng cho ngươi? Ta có cừu hận gì với Hoàng Hậu, khiến ta không tiếc hạ độc với người chứ? Chính ngươi gây chuyện thì tự mình gánh vác đi, đừng liên lụy ta.”


Thục phi lửa giận ngập trời, nhào lên muốn xé Diệp Cảnh Huyền, nhưng nàng mới vừa chạy đến trước mặt Diệp Cảnh Huyền thì đã bị hắn một chưởng đánh bại.
“Bệ hạ!”
Diệp Cảnh Huyền phẩy phẩy ống tay áo, xoay người nửa quỳ ở trước mặt Hoàng đế: “Thật sự là một mình Thục phi làm những việc này, thần chỉ nghe theo mệnh lệnh của nàng ta, đẩy Vân Lạc Phong ra, xin Hoàng Thượng minh giám!”
Dù sao, đánh ૮ɦếƭ hắn cũng sẽ không thừa nhận mình muốn mưu hại Hoàng Thượng!
Mắt lạnh của Hoàng đế đảo qua Diệp Cảnh Huyền, lúc nhìn về phía Vân Lạc Phong, sắc mặt lại dịu đi: “Vân cô nương, người này của Diệp gia, ngươi tính toán xử trí như thế nào?”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “ɢɨết đi!”
Hai chữ này, nàng nói nhẹ nhàng như mây bay gió thổi, lại khiến thân mình Diệp Cảnh Huyền run lên, đột nhiên đứng lên từ trên mặt đất.
“Vân Lạc Phong, tốt xấu gì ta cũng là thúc thúc ngươi, ngươi dám nói như vậy với ta?”
Vân Lạc Phong nhìn Diệp Cảnh Huyền: “Sao ta lại không biết Vân Tiêu có một thúc thúc như ngươi nhỉ?”
“Ngươi……” Diệp Cảnh Huyền giận tới mức cả người run rẩy, phẫn nộ chỉ vào Vân Lạc Phong.


Vân Tiêu nhìn thấy nam nhân này dùng ngón tay chỉ mũi Vân Lạc Phong, đáy mắt tức khắc hiện lên một tia sáng lãnh khốc, giơ tay chém xuống, một tia sắt lạnh chém về phía ngón tay.Diệp Cảnh Huyền
“A!”
Diệp Cảnh Huyền thê lương hét lên một tiếng, giọng hắn tê tâm liệt phế, khiến người ta sởn tóc gáy!
Lúc này, cách đó không xa, trên không trung ở Diệp gia, bỗng nhiên một luồng sức mạnh cường đại truyền ra, xoay quanh ở trên không trung.
Cảm nhận được hơi thở kia, vẻ mặt Hoàng đế lo lắng: “Diệp gia lão nhân đột phá đến Thánh Linh Giả trung cấp?”
Sở dĩ Diệp gia yếu thế một bậc so với hoàng tộc, là bởi vì thực lực của Diệp gia lão nhân thấp hơn đệ nhất cao thủ của hoàng thất, bất đắc dĩ mới thần phục hoàng tộc. Nhưng một khi lão nhân này đột phá, từ nay về sau, hoàng tộc cùng Diệp gia sẽ cùng ngồi ngang hàng!
“Ha ha ha!”
Bị đau nhức nên vẻ mặt của Diệp Cảnh Huyền trở nên vặn vẹo, vào giờ phút này dữ tợn cười to: “Phụ thân ta đột phá! Rốt cuộc ông ấy đã đột phá! Lần này, hoàng tộc ngươi cũng không làm gì được ta nữa, ha ha ha!”
Sắc mặt Hoàng đế hơi trầm xuống, lạnh lùng quét mắt nhìn Diệp Cảnh Huyền, lại không nói thêm cái gì.
Diệp gia gia chủ đột phá ở thời điểm này, hoàn toàn làm rối loạn chuyện hắn đuổi tận ɢɨết tuyệt mấy người muốn mưu hại Hoàng Hậu!

Hiện giờ vị cao thủ kia của Hoàng tộc không ở bên trong hoàng thành, chỉ sợ không có người nào có thể ứng phó lão nhân kia ……
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên luồng hơi thở ở trên không của Diệp gia hướng về phía này, không tới một lát, một thân bóng dáng mặc trường bào màu xám xuất hiện ở trước mắt mọi người ……
Vẻ mặt của lão giả thản nhiên, siêu phàm thoát tục, đôi mắt mang theo ngạo nghễ, trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới.
“Phụ thân, người tới đúng lúc lắm, những người này muốn ɢɨết con! Đặc biệt là Vân Tiêu, hắn còn chém đứt ngón tay của con, nhất định người phải báo thù cho con!” Diệp Cảnh Huyền hung hăng trừng mắt nhìn nhóm người trước mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Thiên không có bất luận hành động gì, vẫn đứng lặng ở trên trời cao như cũ, hai tay vòng ra sau lưng, mặt không cảm xúc.
“Diệp gia chủ,” hoàng đế hơi mỉm cười, “Chúc mừng ngươi đột phá đến Thánh Linh Giả trung cấp! Ngươi là vị thứ hai ở Thiên Vân Quốc chúng ta tới Thánh Linh Giả trung cấp! Đây là vinh quang của Thiên Vân Quốc chúng ta, chẳng qua……”
Hoàng đế hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Diệp Cảnh Huyền mưu hại Hoàng Hậu, chuyện này, nói vậy ngươi cũng nên cho ta một công đạo! Huống chi, ta sớm nghe nói Diệp gia chủ không thích tranh chấp trong cùng tộc, nhi tử ngươi thiết kế mưu hại tôn tử cùng tôn tức của ngươi, ngươi cũng nên xử lý đúng không?”
Diệp Thiên khẽ cau mày, hờ hững nhìn Diệp Cảnh Huyền: “Điều hắn nói là sự thật?”
Diệp Cảnh Huyền run lên: “Phụ thân, dù con có lỗi thì sao, Vân Tiêu với Vân Lạc Phong vẫn còn sống, nhưng mà, vừa rồi hai người đó muốn ɢɨết nhi tử, chẳng lẽ phụ thân là có thể chịu đựng sao?”
Nhìn bộ dạng ૮ɦếƭ không biết hối cải của Diệp Cảnh Huyền, Diệp Thiên lắc lắc đầu: “Đã nhiều ngày, dù cho ta đang bế quan, nhưng cũng nghe tới những chuyện mà ngươi làm! Huyền nhi, vi phụ đã tính toán giao vị trí đương gia cho ngươi, vì sao ngươi lại níu lấy bọn họ không bỏ?”


Diệp Cảnh Huyền cúi đầu, gắt gao nắm chặt nắm tay, khóe môi hắn cong lên, giọng điệu châm chọc: “Ngươi muốn giao vị trí này cho ta thì như thế nào? Ở trong lòng ngươi, Diệp Cảnh Thần là quan trọng nhất! Ta chỉ không cam lòng, rõ ràng ta không kém hắn, vì cái gì ngươi luôn thiên vị hắn?”
Đôi mắt nam nhân đỏ lên, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng cùng oán giận, giờ khắc này, hắn đều phát tiết những uất ức bao nhiêu năm nay ra hết, giọng nói cũng mang theo cuồng loạn.
Lão giả hơi nhắm mắt lại, thật lâu sau, mới mở to ra: “Ngươi gàn bướng hồ đồ như thế, vi phụ cũng không giúp được ngươi cái gì, ngươi vẫn nên tự thân tự diệt đi.”
Nếu Diệp Cảnh Huyền nhận sai, có lẽ, ông sẽ mềm lòng đi giúp hắn……
Nhưng mà, cho tới bây giờ, Diệp Cảnh Huyền cũng không cho rằng mình làm sai cái gì, bởi thế khiến ông cứu hắn như thế nào đây?
Lão giả nói làm Diệp Cảnh Huyền trừng lớn mắt, cả người phát run.
Cha đây là có ý gì? Muốn từ bỏ hắn?
“Phụ thân, người không thể đối xử với con như vậy, Diệp Cảnh Thần hắn là nhi tử của người, còn con không phải sao? Hổ dữ không ăn thịt con, sao người có thể nhẫn tâm như thế?” Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền trắng bệch.
Diệp Thiên đã là cộng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn, đương nhiên hắn ૮ɦếƭ cũng không bỏ!
“Huyền nhi, ngươi nói lời xin lỗi với ca ca cùng chất tử của ngươi, phụ thân sẽ nhờ bọn họ chỉ phế thực lực của ngươi thôi, lại giữ một mạng cho ngươi.”


Diệp Thiên cười khổ một tiếng.
Đối với huyết mạch của mình, rốt cuộc ông cũng không tàn nhẫn đến mức độ đó.
“Phụ thân, người đang nói gì?” Diệp Cảnh Huyền không dám tin, “Người bắt ta xin lỗi bọn Diệp Cảnh Thần? Còn muốn phế đi thực lực của ta? Nếu ta không có thực lực thì có gì khác phế vật chứ? Làm sao người có thể nói ra câu nói như vậy?”
Xin lỗi?
Không có cửa đâu!
Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nhận sai!
Diệp Thiên cười càng thêm chua xót, ông dứt khoát nhắm hai mắt lại, không nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Diệp Cảnh Huyền nữa.
“Phụ thân!” Ánh mắt Diệp Cảnh Huyền chuyển động vài cái, cắn răng nói, “Lần này người không cứu ta cũng phải cứu ta! Bởi vì, hồ ly tám đuôi người bảo con tìm, ta đã có tin tức chỗ nàng xuất hiện!”
“Ngươi nói cái gì?” Diệp Thiên bừng mở mắt, hô hấp mang theo dồn dập, “Ngươi có tin tức nơi hồ ly xuất hiện? Nàng ở đâu? Nói cho ta biết!”
Diệp Cảnh Huyền cười lạnh một tiếng: “Giao quyền thế của Diệp gia cho ta, hơn nữa, ngươi ra tay đánh ૮ɦếƭ Vân Tiêu cùng Diệp Tường trưởng lão vướng víu kia thay ta, ta liền nói cho ngươi biết chỗ nàng xuất hiện!”
Ở trong mắt Diệp Cảnh Huyền, trong Diệp gia, kẻ hắn không thể khống chế cũng chỉ có Diệp Tường trưởng lão, cho nên Diệp Tường phải ૮ɦếƭ!
Về phần Vân Tiêu……
Thực lực của tiểu tử này quá mạnh, giữ lại là một mầm tai họa.
Huống chi, vừa rồi hắn chặt đứt ngón tay mình, bằng điểm này cũng không thể giữ lại được!
“Diệp Cảnh Huyền!” Diệp Thiên tức đến sắc mặt xanh mét, “Đến bây giờ ngươi còn muốn ɢɨết bọn hắn?”
“Không sai!” Diệp Cảnh Huyền cong cong khóe môi, “Nơi hồ ly kia xuất hiện, chỉ có một nhân tài của ta biết mà thôi! Nếu người muốn tìm được nàng, cần phải đồng ý yêu cầu này của ta, bằng không, cả đời này cũng đừng nghĩ đến gặp lại hồ ly đó!”
Hồ ly tám đuôi?
Chạy khỏi Diệp gia?
Sauk hi nghe được hai tin tức này từ cha con Diệp Cảnh Huyền, Vân Lạc Phong liền nhìn Hỏa Hỏa theo bản năng, ánh mắt của nàng dần dần lộ ra một tia cổ quái……
“Ha ha!” Diệp Thiên giận đến cười, “Xem ra, những năm gần đây, thật sự là ta quá dung túng cho ngươi! Thế cho nên ngươi vô pháp vô thiên như vậy! Lại dám uy ђเếק ta?”
Cả đời này, ông còn chưa từng bị ai uy ђเếק đâu!
Nếu không phải muốn biết nơi ở của tổ tông Hồ ly kia, ông thật hận không thể tát một cái lên đầu kẻ ngang bướng kia!
Có lẽ Diệp Cảnh Huyền gàn bướng hồ đồ nên khiến một chút mềm lòng cuối cùng kia của Diệp Thiên với hắn cũng biến mất, thay vào đó chỉ có đầy ngập lửa giận!
Diệp Cảnh Huyền nâng cằm, không sợ hãi chút nào đối diện với đôi mắt tràn đầy tức giận của Diệp Thiên: “Đây là vì trả giá vì ngươi thiên vị Diệp Cảnh Thần! Còn không phải là muốn ɢɨết ta, để cho hắn lại trở thành thiếu chủ Diệp gia lần nữa, ta nói cho ngươi, mơ tưởng! Ta tuyệt đối sẽ không để mấy người các ngươi thực hiện được!”
Lúc này, một giọng nói mềm mại truyền đến từ một bên.
“Ta nói, mấy người các ngươi không những khiến ta chịu tiếng oan, còn nói ẩu nói tả bàn luận về ta, nhưng có hỏi qua ý kiến của ta chưa?”
Hỏa Hỏa đã sớm bị những người này làm cho không còn kiên nhẫn, cũng quên những lời dặn dò lúc ban đầu của Vân Lạc Phong không còn một mảnh, trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác tràn ngập tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Cảnh Huyền.
“Đi đi đi!” Diệp Cảnh Huyền dùng tay xua đuổi Hỏa Hỏa, “Tiểu nha đầu ngươi cũng muốn ૮ɦếƭ phải không? Không muốn ૮ɦếƭ thì liền cút cho ta! Chúng ta đang thảo luận hồ ly gãy đuôi kia, có liên quan gì với ngươi chứ? Đừng tự mình đa tình!”
Tiểu nha đầu này là người bên cạnh Vân Lạc Phong, có ra sao thì Diệp Cảnh Huyền cũng sẽ không liên hệ nàng với hồ ly mà Diệp Thiên bảo hắn tìm kiếm với nhau, đương nhiên không có để nàng vào mắt.
Hỏa Hỏa bĩu môi: “Thì ra bây giờ người của Diệp gia có tính cách kém như vậy, hoàn toàn không thể so sánh với tiểu tử Diệp Phi Phàm kia!”
Diệp Phi Phàm?
Diệp Thiên chấn động, ánh mắt ngạc nhiên chuyển về phía Hỏa Hỏa, giọng nói của ông dần dần mang theo kích động: “Ngươi là……”
Diệp Phi Phàm, có lẽ người khác không biết tên này, nhưng đối với Diệp Thiên kế thừa truyền thừa mà nói, lại rất quen thuộc.
Diệp Phi Phàm chính là người sáng lập ra Diệp gia, cũng truyền ra mệnh lệnh Diệp gia tồn tại chỉ vì bảo vệ một người!
Nếu nàng có thể nói ra tên của lão tổ tông, vậy nàng……
“Nha đầu thúi, ta bảo ngươi cút ngay, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?” Diệp Cảnh Huyền lửa giận ngập trời, tiến lên liền muốn hung hăng đánh Hỏa Hỏa một trận.
Bỗng nhiên, Hỏa Hỏa ngẩng đầu nhìn hắn một cái……
Cái liếc mắt này làm chấn động linh hồn, khiến tin hắn run rẩy, một nỗi sợ hãi truyền từ nơi tim rồi lan ra.
“Vừa rồi chính ngươi còn đang nói về ta, hiện giờ lại dám bảo ta lăn?”
Hỏa Hỏa cười.
Dưới khuôn mặt hiền lành đáng yêu kia, ẩn giấu vẻ tươi cười như là ác ma.
“Hơn nữa, ngươi còn dùng ta để uy ђเếק người khác? Hỏa Hỏa ta cả đời này, hận nhất chính là bị người ta lợi dụng!”
Diệp Cảnh Huyền ngây ngẩn cả người.
Tiểu nha đầu này nói vậy là có ý gì?
Cái gì gọi là hắn dùng nàng tới uy ђเếק người khác?
Rõ ràng là mình dùng hồ ly bị cắt một đuôi kia……
Đột nhiên, Diệp Cảnh Huyền phản ứng lại, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, hoảng sợ nhìn tiểu nữ hài cười như ma quỷ kia.
“Ngươi…… Ngươi là hồ ly bị đứt đuôi? Không có khả năng! Ngươi muốn gạt ta, nhất định là ngươi đang lừa ta!”
“Im miệng!”
Diệp Thiên gầm lên một tiếng, tát Diệp Cảnh Huyền một cái, lạnh lùng nói: “Nhìn thấy Hồ tổ tông còn không quỳ xuống!”
Lần này không chỉ có Diệp Cảnh Huyền, chính Hỏa Hỏa cũng trợn tròn mắt……
Vừa rồi nàng lo lắng Diệp Thiên thật sự sẽ động thủ với nhóm Diệp Cảnh Thần, nên mới nói ra thân phận, tính toán làm âm mưu của Diệp Cảnh Huyền tan nát.
Về phần Diệp Thiên có ý tốt hay không……
Nàng cũng không phải là chưa từng suy tính.
Nhưng Diệp Thiên này là đời sau của Diệp Phi Phàm, hẳn là muốn tìm nàng mà không phải hại nàng.
Nhưng Hồ tổ tông là có ý gì? Khi nào thì mình biến thành tổ tông?
“Phụ thân, người đừng bị nha đầu này lừa!” Diệp Cảnh Huyền căm giận nói, “Nếu thật sự nàng ta là Hồ tổ tông, vì sao phải đi theo bên người Vân Lạc Phong? Loại người như Vân Lạc Phong không có tư cách khiến Hồ tổ tông để ý tới.”
Hỏa Hỏa nhìn thấy Diệp Cảnh Huyền chẳng những nghi ngờ nàng lời nói, còn hoài nghi Vân Lạc Phong, lần này hoàn toàn tức giận rồi.
Mà một khi nàng tức giận thì hoàn toàn bất kể hậu quả.
“Ngươi cũng dám hoài nghi Hồ tổ tông ta, muốn ૮ɦếƭ!”
Bởi vì Diệp Thiên gọi một câu là Hồ tổ tông, Hỏa Hỏa đã là biến mình trở thành tổ tông, cũng thay đổi xưng hô.
Cùng lúc đó, đôi mắt đen của nàng đã bị lửa nhiễm hồng, trong hốc mắt đốt cháy hai ngọn lửa, đầu tóc đen cũng tung bay trong cuồng phong, rồi sau đó, tám đuôi duỗi ra từ phía sau nàng, mềm mại xinh đẹp, kinh diễm vô song.
Vì thế……
Vốn là Diệp Cảnh Huyền khinh thường đầy mặt, sau khi nhìn thấy Hỏa Hỏa hiện ra tám đuôi thì trợn trắng mắt, lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.
Lần này, Diệp Cảnh Huyền không phải giả bộ bất tỉnh, mà là thật sự bị dọa đến hôn mê, hắn tự cho là có thể bắt lấy cây rơm cứu mạng cuối cùng, rốt cuộc lại biết rõ, cộng rơm này là muốn mạng người!
Diệp Cảnh Huyền không thể hôn mê bao lâu, đã bị ngọn lửa thiêu đốt làm cho tỉnh, hắn đau đến mức lăn lộn đầy đất, giọng nói thê thảm giống như quỷ khóc sói gào.
“A!!! Cứu mạng! Phụ thân! Nhi tử biết sai rồi, cầu xin người cứu nhi tử, nhi tử thật sự biết sai rồi……”
Diệp Thiên đã bị Diệp Cảnh Huyền làm cho đau thương thấu tâm.
Sau khi nghe hắn xin tha, chỉ nhắm hai mắt lại, trên nét mặt tràn đầy thất vọng cùng bi thống.
“Hỏa Hỏa, ngươi quá lỗ mãng.”
Vân Lạc Phong nâng mày: “Ngươi đã quên những điều ta nói trước khi tiếp nhận ngươi rồi.”
Hỏa Hỏa uất ức mếu máo: “Chủ nhân, ai bảo Diệp Cảnh Huyền dám dùng danh nghĩa của ta uy ђเếק Diệp gia lão nhân? Ta không thể khống chế được tính tình của ta bộc phát! Nhưng mà, Diệp gia lão nhân này cũng nên ૮ɦếƭ!”
Diệp Thiên chớp chớp mắt: “Ta làm sao vậy?”
Hỏa Hỏa trừng mắt nhìn liếc hắn một cái: “Sao ngươi không nói ra ta là Hồ tổ tông từ sớm chứ? Nếu sớm biết rằng ta có thân phận này ở đây, chủ nhân ta cũng không cần chịu uất ức ở Diệp gia! Đều là do ngươi sai!”
“Nhưng mà lúc trước ta cũng chưa từng gặp ngươi.”
Diệp Thiên cảm giác mình còn oan hơn Đậu Nga, làm sao ông có thể biết hồ tổ tông này không biết sự thật của mọi việc? Nếu không phải hồ tổ tông đột nhiên mất tích, người Diệp gia cũng không có tư cách bước vào sau núi.
Ông càng không thể đi gặp Hỏa Hỏa.
“Chủ nhân.” Đôi tay Hỏa Hỏa chống nạnh, đôi mắt to trợn lên, giận dữ nhìn Diệp Thiên: “Mọi chuyện ở đây giao cho lão già này giải quyết tốt hậu quả, ta ngược lại muốn nhìn xem hắn có dám bao che con của hắn hay không?”
Khóe miệng Diệp Thiên khẽ co rút, bất đắc dĩ thở dài, ông quay đầu nhìn Diệp Cảnh Huyền đang quay cuồng trong hỏa diễm: “Chuyện này là do ngươi tự làm tự chịu, vi phụ cũng không thể nào cứu ngươi được.”
Ánh mắt của Diệp Cảnh Huyền đã từ sợ hãi lúc ban đầu biến thành tuyệt vọng, một khuôn mặt vặn vẹo cũng trở nên trắng bệch không huyết sắc.
Xong rồi!
Lúc này, hắn khẳng định là xong rồi!
Diệp Thiên thống khổ nhắm đôi mắt lại, thật lâu sau, ông mới mở to mắt ra, thần sắc khôi phục vân đạm phong kinh như dĩ vãng.
“Thật ra, nói cho cùng, là người làm phụ thân như ta không dạy ngươi thật tốt, thế cho nên ngươi chỉ vì một chút quyền thế muốn mưu hại thân huynh đệ của mình, nếu đây là trách nhiệm của ta, ta cũng sẽ phụ trách.”
Ông chậm rãi đi đến chỗ Diệp Cảnh Huyền: “Chờ chuyện này qua đi, ta sẽ rời khỏi Diệp gia.”
Ngay cả nhi tử cũng không thể dạy dỗ thật tốt, đã không có tư cách đảm nhiệm vị trí gia chủ Diệp gia này!
Sau khi ông đi đến trước mặt Diệp Cảnh Huyền, ông dừng bước, chậm rãi nâng tay lên: “Huyền nhi, ngươi yên tâm, phụ thân sẽ không để ngươi ૮ɦếƭ quá thống khổ.”
Nói đến cùng, Diệp Cảnh Huyền cũng vẫn là nhi tử của ông.
Mặc dù trong lòng ông đối với nó vô cùng thất vọng, cũng không đành lòng để nó phải chịu thống khổ quá lớn.
Có lẽ đối với nó mà nói tử vong là giải thoát tốt nhất.
Diệp Cảnh Huyền trừng lớn đôi mắt, trơ mắt nhìn bóng dáng Diệp Thiên gần trong gang tấc, rồi sau đó, một chưởng phong sắc bén đánh sâu vào thân thể của hắn, xuyên thấu vào trái tim.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt của Diệp Cảnh Huyền tái nhợt vạn phần, trong mắt của hắn tràn đầy không cam lòng và oán hận, thân thể thẳng tắp ngã xuống…
Diệp Thiên quay lưng, không nhìn thi thể Diệp Cảnh Huyền, lạnh giọng phân phó: “Người đâu, ném hắn vào bãi tha ma!”
Người mưu hại thân huynh đệ, không có tư cách nhập vào phần mộ tổ tiên.
Bãi tha ma mới là chỗ tốt nhất cho hắn!
Diệp Thiên phất áo bào, một tay để sau lưng, bước nhanh rời đi, thần sắc của ông khó tránh khỏi có hơi đau xót, chỉ có thời gian mới có thể bình phục.
Chuyện kế tế tiếp cũng không cần Vân Lạc Phong ra mặt, cho dù là là thanh mai trúc mã của Đồng Quý Phi hay là mẫu tử Thục phi đều sẽ có Hoàng Đế tới trừng trị…
Hơn nữa tiểu cô nương bị Thục phi uy ђเếק kia, thật ra Hoàng Đế cũng không khó xử nàng, chẳng những không trị tội còn giúp nàng cứu phụ mẫu ra.
Ngược lại những người nhà Thục phi, tất cả đều bị bắt vào tù.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Vân Quốc đều ở bên trong gió lốc, những người ở trung tâm của gió lốc đều cố gắng toàn lực muốn phủ quyết quan hệ với Thục phi nương nương, sợ sẽ sẽ bị liên lụy.
Nhân tình ấm lạnh vào những lúc này đều thể hiện ra rõ ràng nhất…
Diệp gia.
Bên trong tổ trạch, chúng trưởng lão tề tụ trong nhà chính, biểu tình nghiêm túc.
“Gia chủ, nhị thiếu gia thật sự đã làm ra sai lầm quá lớn, ૮ɦếƭ chưa hết tội nhưng Diệp Thiên Vấn lại vô tội, ta cảm thấy hay là trước tiên chúng ta thả hắn ra! Để hắn tiếp nhận vị trí của Nhị thiếu gia.”
Dù cho ngày đó có người nhìn thấy tình cảnh khi Vân Tiêu nổi bão nhưng vẫn cảm thấy cho dù hắn lợi hại cũng không có cách nào chống lại Diệp gia như cũ! Diệp gia có Diệp Thiên chấp chưởng, cần gì sợ hãi một tên mao đầu tiểu tử?




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!