Sau khi Giang Mộng Dao vừa nói xong, giọng nói lạnh nhạt của Hoàng Đế truyền đến: “Các ngươi còn thất thần làm gì? Lập tức giam giữ Thục phi lại, nếu ai ngăn cản, ɢɨết không tha!”
Ba chữ này ɢɨết không tha rơi xuống, làm thân mình Giang Mộng Dao run lên, không dám tin nhìn Hoàng Đế.
Đột nhiên, nàng ta nở nụ cười, vẻ tươi cười kia tràn đầy đau thương.
“Bây giờ rốt cuộc ta đã tin một câu, vô tình nhất chính là Đế Vương Gia! Ngay cả nữ nhi của mình cũng có thể ɢɨết, thật đúng là đủ tàn nhẫn độc ác! Chẳng lẽ, nữ nhân của ngươi cũng chỉ có một mình Hoàng Hậu? Mẫu thân ta làm bạn với ngươi nhiều năm như vậy, còn quản lý hậu cung thay ngươi, ngươi lại đối xử như thế với người?”
Hoàng Đế mặt không cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng, lời nói của Giang Mộng Dao đã không thể làm hắn động tâm nữa.
Người nào thương tổn đến Hoàng Hậu, ɢɨết không tha!
Lúc này, một sức mạnh cường đại bất ngờ đến từ phía trước, đánh về phía Hoàng Đế đứng ở giữa mọi người.
“Bệ hạ, cẩn thận!”
Huyền Thiên cảm nhận được hơi thở phía sau, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, vội vàng lắc mình che ở trước mặt Hoàng Đế, nghênh hướng công kích về phía đối phương.
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn, lực lượng cường đại triển khai từ quanh thân hắn, nháy mắt liền phá hủy cây cối chung quanh, hóa thành một mảnh phế tích.
Trong hư không, một nam tử trung niên chậm rãi đi xuống, nam tử này mặc một trường bào màu xanh đen, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt mang theo hận ý, từ trên cao nhìn xuống Hoàng Đế đứng ở hàng đầu.
“Cẩu Hoàng Đế, hôm nay, ta đến để lấy mạng ngươi!”
Hoàng Đế mặt không đổi sắc, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi là người phương nào, có thâm cừu đại hận gì với trẫm?”
Nam nhân cũng không trả lời, lạnh lùng cười một tiếng: “Tiện nhân Hoàng Hậu kia đâu? Bảo ả lăn ra đây cho ta! À, ta đã quên, Hoàng Hậu của ngươi sớm đã ngủ say không tỉnh được, không thể đi ra đây! Ta còn biết, trong khoảng thời gian này ngươi bôn ba mệt nhọc thỉnh vô số y sư cho Hoàng Hậu,! Nhưng mà! Bệnh của Hoàng Hậu không có khả năng chữa khỏi, ha ha! Người trúng cổ độc của ta, không ai có thể tỉnh lại!”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Sở dĩ ta không ɢɨết ả từ sớm, cũng là vì muốn thấy ngươi đau khổ ra sao. Thế nào? Trong khoảng thời gian này không dễ chịu đúng không? Kế tiếp, ta sẽ làm ngươi càng thêm đau đớn muốn ૮ɦếƭ……”
Đùng!
Nam nhân phất phất tay, một luồng lực lượng đánh trúng Cảnh Đức cung, trong nháy mắt, toàn bộ cung điện đều trở thành một màn phế tích!
Ở giữa đống phế tích kia xuất hiện một chiếc giường bình yên vô sự, trên giường, thiếu nữ tà khí cười như không cười nhìn hắn.
Mà bên cạnh thiếu nữ ấy, nét mặt Hoàng Hậu lộ ra tươi cười dịu dàng, xiêm y nàng sạch sẽ, không bị lực lượng vừa rồi ảnh hưởng chút nào.
Sắc mặt nam nhân hoàn toàn thay đổi, giọng nói mang theo bén nhọn: “Không có khả năng, chuyện này không có khả năng! Ngươi sẽ không lại có cơ hội tỉnh lại!”
Đừng nói là nam nhân này, trừ Huyền Thiên sớm đã biết chân tướng sự tình thì những người khác cũng đều trợn tròn mắt.
Khuôn mặt Diệp Cảnh Huyền vô cùng khó coi, đôi mắt hí bị hắn mở to đến cực đại, miệng mở to không thể khép lại.
Vân Lạc Phong…… Thật sự trị hết cho Hoàng Hậu?
Sao ả có thể có thực lực này? Tuyệt đối không thể!
“Ta hiểu rồi!!”
Cùng lúc đó, đột nhiên giọng nói của Giang Mộng Dao truyền đến, nàng nắm chặt nắm tay, cả người phát run: “Vân Lạc Phong, thì ra ngày đó người phụ hoàng mời đến trị liệu cho Hoàng Hậu chính là ngươi! Vậy mà ngay từ đầu ta lại không nghĩ tới, khó trách phụ hoàng sẽ cho ngươi đặc quyền! Phỏng chừng ngày đó ngươi đã thành công trị hết cho Hoàng Hậu?”
Cái gì?
Diệp Cảnh Huyền ngây dại.
Hoàng Đế sớm thỉnh Vân Lạc Phong trị liệu cho Hoàng Hậu từ trước? Hơn nữa còn trị hết? Vậy vì sao Hoàng Đế lại đồng ý thỉnh cầu của mình?
Cho dù Diệp Cảnh Huyền ngu xuẩn, nhưng vào lúc này cũng hiểu rõ sự tình……
Thì ra, những người này đã sớm thấy rõ âm mưu của hắn và Thục phi, mục đích chính là dẫn xà xuất động!
Buồn cười chính là, hắn lại cho rằng tất cả mọi việc đều được khống chế ở trong tay mình……
“Ngươi biết thì đã quá muộn.”
Giản Thành Văn bước ra từ đống phế tích, mắt lạnh đảo qua mọi người ở đây.
Lời hắn nói, gián tiếp tính chứng minh kết luận của Giang Mộng Dao!
Nam nhân mặc trường bào xanh đen đầu tiên là sửng sốt hồi lâu, ngay sau đó, âm thanh cuồng tiếu* của hắn vang vọng trong toàn bộ cung điện.
*cười to
“Hoàng Hậu đã chữa khỏi thì như thế nào? Hôm nay, đối cẩu nam nữ các ngươi phải ૮ɦếƭ! Chỉ có các ngươi ૮ɦếƭ đi mới có thể làm Đồng nhi yêu thương của ta an giấc ngàn thu!”
Đồng nhi?
Ánh mắt Hoàng Hậu lạnh lùng: “Ngươi nói Đồng nhi, chính là Đồng Quý Phi?”
“Không sai!” Nam nhân lạnh giọng nói, “Nếu không phải do ngươi, Đồng nhi cũng sẽ không ૮ɦếƭ, các ngươi đều phải chôn cùng nàng!”
Trong khoảnh khắc ấy, khí thế trên người nam nhân kích động, lửa giận ở trong lòng hắn cuồn cuộn, biến thành lực lượng cực mạnh công kích về phía Hoàng Hậu……
“Mau bảo hộ Hoàng Hậu!”
Hoàng Đế sợ tới mức hồn phi phách tán, sau khi dứt lời, liều mạng vọt tới chỗ Hoàng Hậu.
Chỉ là, chung quy tốc độ của hắn vẫn chậm một bước……
Còn không chờ đến khi hắn đến trước mặt Hoàng Hậu, công kích của nam nhân cũng đã đánh xuống.
Nhưng mà……
Mắt thấy công kích kia sắp đánh lên người Hoàng hậu thì trong giây lát đã ᴆụng phải một công kích còn mạnh mẽ hơn, khiến hắn bị đẩy ra sau vài bước, đáy mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh sợ: “Lá chắn? Ngươi có trận pháp?”
Vân Lạc Phong lười biếng ngồi, đùi phải của nàng gác ở trên giường, cơ thể nghiêng dựa lên đầu giường, lười nhác liếc nhìn nam nhân: “Ngươi cho rằng, ta cùng Hoàng Hậu ngây người lâu như vậy ở trong phòng, cũng chỉ là vì uống trà nói chuyện phiếm cùng Hoàng Hậu sao?”
Từ lúc bắt đầu, Vân Lạc Phong đã luôn chuẩn bị! Cũng không ngừng lại phút giây nào, nếu không, công kích vừa rồi của nam nhân kia đến Cảnh Đức Cung, sẽ không để lại một chiếc giường này……
Bởi vì, chung quanh giường này rất an toàn!
“Nha đầu thúi, thật đúng là ta đã xem thường ngươi,” nam nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Nhưng mà, ngươi tránh ở bên trong trận pháp thì có bản lĩnh gì? Ngon thì ra chiến đấu cùng ta!”
Vân Lạc Phong tà khí cong môi: “Ngươi có bản lĩnh thì vào đây!”
“Ngươi ra đây!”
“Ngươi vào đây!”
Chúng đại thần nhìn thấy hai người tranh chấp không ngừng thì đều không tự chủ được mà há hốc mồm.
Nhưng so với Vân Lạc Phong tà mị lười biếng, nam nhân đã bị chọc tức đến dậm chân nên khí thế thua rồi!
“Nha đầu thúi, vốn dĩ ta chỉ muốn ɢɨết cẩu Hoàng Đế cùng tiện nữ nhân Hoàng Hậu này, ngươi cố tình muốn xen vào việc người khác, một khi đã như vậy, cũng đừng trách ta ɢɨết ngươi luôn!” Đáy mắt nam nhânâm trầm, giọng nói lạnh lùng.
Lúc này, dường như Vân Lạc Phong cảm nhận được cái gì, nàng nhìn không trung xanh thăm thẳm, ý cười bên môi càng sâu.
“Đối thủ của ngươi không phải ta, mà là người phía sau ngươi!”
Cái gì?
Nam nhân ngẩn ra, lúc quay đầu lại thì hơi thở cường đại lãnh khốc ập đến trước mặt, hắn cả kinh lui về phía sau hai bước.
Bỗng nhiên, dưới ánh mắt mọi người, một nam nhân hắc ý lãnh khốc giáng xuống từ trên trời, hắn giống như thần linh chọc thủng hư không, cao quý không thể xâm phạm.
Lúc nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của nam nhân, Diệp Cảnh Huyền ngây ngốc: “Vân Tiêu…… Sao phế vật này lại ở đây?”
Cho đến giờ phút này, Diệp Cảnh Huyền cũng chưa rõ tình huống lắm……
Vân Tiêu không trả lời.
Thậm chí, hắn cũng không nhìn người nọ lấy một cái.
Trong đôi mắt lãnh khốc chỉ có bóng dáng Vân Lạc Phong, tất cả thiên hạ, chỉ có mình nàng mới có thể tiến vào mắt hắn.
“Ngươi là ai?” Khuôn mặt của nam nhân mặc trường bào xanh đen ngưng trọng.
Không biết vì sao, nam tử lãnh khốc trước mắt mang đến cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm.
Loại cảm giác này giống như một bàn tay vươn lên từ địa ngục, muốn kéo hắn vào nơi sâu không thấy đáy……
“Ngươi muốn ɢɨết nàng?”
Đôi mắt sâu thẳm của Vân Tiêu chuyển về phía nam nhân, chậm rãi nâng tay lên: “Kẻ vọng tưởng đả thương nàng, đều đáng ૮ɦếƭ!”
Cho dù nam nhân này chỉ ý tưởng, còn chưa có hành động, nhưng đối với Vân Tiêu mà nói, không thể nào chịu đựng được bất luận kẻ nào muốn thương tổn Vân Lạc Phong!
Cho dù chỉ là một ý nghĩ cũng đều không được!
Vốn dĩ Diệp Cảnh Huyền muốn trào phúng ra tiếng, phế vật này cho rằng mình là ai? Còn dám kiêu ngạo cuồng vọng như thế? Hắn lấy năng lực gì để ɢɨết người?
Nhưng giọng nói của hắn còn không chưa phát ra đã bị một màn kế tiếp dọa đến choáng váng……
Chỉ thấy một luồng lực lượng cường hãn phá bỏ mặt đất, xuất hiện trong nháy mắt, hơi thở lãnh khốc u sâm tràn ngập toàn bộ hoàng cung.
Cùng lúc đó, nam nhân giống bị thứ gì đó xuyên qua, xì một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, bước chân hắn lảo đảo một chút, không có bất luận dấu hiệu gì đã quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
“Thánh Linh Giả?”
Ánh mắt hắn dần dần hiện ra hoảng sợ: “Thánh Linh Giả, ngươi lại là Thánh Linh Giả!”
Giọng nói của nam nhân mang theo bén nhọn, nổ vang trong hậu cung.
Sau khi nhìn thấy Vân Tiêu ra tay, Diệp Cảnh Huyền đã bị dọa đến choáng váng, hiện giờ lại nghe một câu như vậy, hắn dứt khoát quyết định hôn mê bất tỉnh……
So với người khác, càng sợ hãi hơn chính là nam nhân trường bào màu xanh đen.
Hắn đã tới Tôn Linh Giả cấp cao, có thể trong vòng một chiêu đánh bại hắn, không phải Thánh Linh Giả thì là ai?
Ánh mắt Giang Mộng Dao lộ ra phức tạp, từ trước đến nay nàng cho rằng ở trong Thiên Vân Quốc, mình là người trẻ tuổi ưu tú nhất! Nhưng vừa rồi lại xuất hiện Vân Lạc Phong có thể trị bệnh cho Hoàng Hậu, hiện giờ, thực lực của Vân Tiêu lại cường đại như thế……
Hai người kia, đập nát tự tôn của nàng ta, khiến nàng ta ghen ghét đến phát cuồng!
“Ha ha,” nam nhân cười lạnh hai tiếng, chống đỡ từ trên mặt đất bò lên, trong mắt toàn là trào phúng, “Cẩu Hoàng Đế, ta thật không nghĩ tới, ngươi còn có thể tìm được người như vậy tới cứu ngươi, thật sự là ông trời không có mắt! Đôi cẩu nam nữ các ngươi làm chuyện xấu, ai cũng có thể ɢɨết ૮ɦếƭ! Một ngày nào đó, sẽ có người thay trời hành đạo, trừ bỏ các ngươi!”
Sắc mặt Hoàng Đế trầm xuống: “Đồng Quý Phi mưu hại Hoàng Hậu, tội đáng ૮ɦếƭ vạn lần! Trẫm vì cứu Hoàng Hậu, chưa từng làm gì sai!”
“Nếu Đồng nhi thật sự muốn mưu hại Hoàng Hậu, cũng chứng minh Hoàng Hậu đáng ૮ɦếƭ!” Nam nhân đã lâm vào trạng thái điên cuồng, tròng mắt đỏ bừng, “Ả ςướק đi địa vị của Đồng nhi, đoạt đi vinh quang thuộc về Đồng nhi, vốn là đáng ૮ɦếƭ! Còn có ngươi, cẩu Hoàng Đế!”
Nam nhân chuyển ánh mắt về phía Hoàng Đế, nghiến răng nghiến lợi: “Nữ tử tốt đẹp như Đồng nhi mà ngươi không cần, cố tình sủng ái một đố phụ! Ngươi thân là Hoàng Đế, hẳn là phải lâm hạnh phi tần hậu cung, vì sao lại đối xử với Đồng nhi như thế? Nếu không phải ngươi phụ lòng, Đồng nhi cũng sẽ không ૮ɦếƭ!”
Nhìn nam nhân điên cuồng, Hoàng Đế thở dài: “Chuyện này, đúng là trẫm sai!”
Nghe được Hoàng Đế nói lời này, sắc mặt nam nhân tốt hơn nhiều, ai ngờ hắn lại nói tiếp: “Trẫm không nên nạp nhiều phi tử như vậy, chẳng những làm Hoàng Hậu thương tâm, còn hại nàng thiếu chút nữa mất mạng! Chờ sau việc này, trẫm sẽ giải tán hậu cung!”
“Bệ hạ!”
Chúng thần nghe được lời này, cả kinh vội vàng quỳ xuống: “Xin bệ hạ nghĩ lại!”
“Trẫm đã quyết, các ngươi không cần nhiều lời.”
Hoàng Đế phất tay, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Ha ha!” Nam nhân trào phúng cười hai tiếng, “Sớm biết như thế, năm đó ta nên ngăn cản Đồng nhi vào cung! Nàng ấy yêu sai người rồi, huỷ hoại cả đời! Cẩu Hoàng Đế, ngươi cho rằng Hoàng Hậu thức tỉnh, ta liền thất bại? Không! Ngươi sai rồi! Những năm gần đây, ta vẫn luôn khiến ngươi mang theo nón xanh, ha ha ha!”
Hoàng Đế ngây ngẩn cả người: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta cùng Thục phi đã sớm làm chuyện mờ ám, bằng không ngươi cho rằng vì sao nàng phải giúp ta? Mặt khác, mỗi lần ngươi chọn thẻ bài của Thục phi, ta đều mây mưa cùng nàng ta trước đó, còn ngươi, dùng nữ nhân ta đã hưởng qua, tư vị kia không dễ chịu đúng chứ?”
Khóe miệng Nam nhân gợi lên độ cong hung ác, mở miệng châm chọc.
Thục phi ngây người, nàng không nghĩ tới nam nhân này sẽ nói ra việc này tại đây, trong mắt toàn là sợ hãi.
“Mẫu phi!” Thân mình Giang Mộng Dao run rẩy, “Hắn nói là sự thật sao?”
Thục phi quay đầu đi, tránh né ánh mắt của Giang Mộng Dao.
Thấy như vậy, bước chân Giang Mộng Dao lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa đã tê liệt ngã xuống mặt đất, như thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới, mẫu phi mình kính trọng nhất, lại làm ra loại chuyện này ……
“Ngươi nói đủ rồi chứ?” Mắt lạnh của Hoàng Đế nhìn nam nhân, “Thục phi không quan trọng với trẫm, cho nên, những chuyện ngươi làm trừ việc khiến trẫm cảm thấy ghê tởm thì không còn điều gì khác!”
Tiếng nói vừa dứt, Hoàng Đế làm ra vẻ rùng mình: “Người đâu, bắt lấy nam nhân này cho trẫm!”
“Chỉ bằng hộ vệ kia cũng muốn ngăn ta?” Nam nhân hơi nheo mắt lại, hắn ngẩng đầu nhìn phía Vân Tiêu, nói, “Người trẻ tuổi, tục ngữ nói, giữ lại đường sống cho một người thì ngày sau gặp nhau sẽ tốt hơn, vốn là chuyện này không liên quan đến ngươi, ta cũng xin lỗi vì vô lễ với Vân cô nương lúc nãy, lần này ngươi thả ta, ngày sau, ta sẽ báo đáp ngươi!”
Vân Tiêu lãnh khốc nhìn hắn, trên mặt vẫn lạnh nhạt, không nói một lời.
“Lâm đại nhân!”
Đột nhiên Thục phi phản ứng, nhanh chóng chạy đến trước mặt nam nhân, ôm chặt lấy chân hắn: “Ngươi dẫn ta cùng đi với, đừng ném ta ở chỗ này, nhất định những người này sẽ ɢɨết ta!”
“Cút ngay!” Sắc mặt nam nhân trầm xuống, lạnh giọng quát.
“Ngươi không thể nhẫn tâm như vậy, cho dù ngươi không lo lắng cho ta, cũng phải nghĩ đến Mộng Dao, chẳng lẽ ngươi muốn thân sinh nữ nhi của ngươi cũng ૮ɦếƭ ở chỗ này sao?”
Nam nhân tức giận đến mức thiếu chút nữa tát một cái lên đầu Thục phi, cả người hắn run rẩy, giận dữ hét: “Ngươi biết ngươi vừa nói cái gì không?”
Tục ngữ nói, hổ dữ không ăn thịt con.
Hắn tàn nhẫn, cũng không muốn thương tổn đến hài tử thân sinh của mình.
Đây cũng là lí do vì sao hắn không có nói ra thân thế của Giang Mộng Dao.
Ai biết nữ nhân ngu xuẩn Thục phi này, lại trực tiếp nói toạc việc này ra, sao Hoàng Đế cho phép con mình tồn tại nữa?
Thục phi không biết mình phạm vào sai lầm, ôm chặt đùi nam nhân, hiện giờ, đây chính là cây rơm cuối cùng cứu mạng mình.
“Cầu xin ngươi dẫn mẹ con chúng ta cao chạy xa bay, ta……”
“Cút!”
Nam nhân dùng một chân đạp đến, đá thân mình Thục phi bay xuống mặt đất, hắn vội vàng giải thích: “Ta không quan hệ gì với Giang Mộng Dao, nàng ta cũng không phải nữ nhi của ta!”
Giọng điệu khi hắn muốn phủi sạch quan hệ, cũng làm Thục phi bỗng nhiên phục hồi tinh thần, ánh mắt nàng ta hiện ra sự hoảng sợ, thật cẩn thận chuyển hướng nhìn Giang Mộng Dao ở bên cạnh.
“Mộng Dao……”
Nàng ta nhẹ giọng gọi, vẻ mặt lo lắng.
“Ngươi đang nói dối, đúng hay không?” Giang Mộng Dao liên tục lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, “Ta là nữ nhi của phụ hoàng! Mẫu phi, người mau nói cho con biết vừa rồi người nói đều là giả!”
Mắt lạnh của Hoàng đế đảo qua mấy người này, mặt vô biểu tình: “Thật hay giả, lấy máu nhận thân đủ chứng minh hết thảy rồi!”
Giọng nói không còn tình người kia làm thân mình nam nhân run lên, cuối cùng té ngã trên đất, hắn oán hận đá thân thể Thục phi, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nữ nhân ác độc này muốn hại ૮ɦếƭ Mộng Dao mới cam tâm sao?”
Thục phi mặc cho nam nhân đấm đá, cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn tới Giang Mộng Dao.
Lúc này, hành vi của nam nhân đã chứng minh hết thảy rồi, cũng làm một tia hy vọng cuối cùng trong lòng nàng ta bị phá hủy ầm ầm!
Trước kia, nàng coi rẻ mọi người, còn không để Vân Lạc Phong vào mắt.
Thứ nhất nàng hãnh diện vì thiên phú của mình.
Thứ hai, đó là thân phận hoàng thất công chúa!
Hiện giờ, thiên phú bị người ta vượt lên, ngay cả thân phận tôn quý này cũng là giả……
“Không!”
Giang Mộng Dao chịu không nổi đả kích này, thê lương hét một tiếng, nước mắt chảy xuống dưới, tuyệt vọng nhìn cha mẹ mình: “Vì sao các ngươi phải làm thế với ta? Đặc biệt là ngươi, vì sao phải không giữ phụ đạo? Còn sinh ra dã chủng là ta?”
“Mộng Dao……”
Thục phi ngẩng đầu, ánh mắt áy náy.
“Ngươi không xứng gọi tên của ta!” Giang Mộng Dao gầm lên một tiếng, “Ta hận các ngươi, hận không thể ɢɨết các ngươi!”
Sở hữu tôn nghiêm cùng vinh hoa phú quý, lại biến mất trong khoảnh khắc! Đối mặt với chuyển biến như vậy, nàng không nổi điên, cũng đã thoát khỏi mức độ mà người thường có thể chịu đựng……
Nam nhân đã trấn định lại, hắn lạnh lùng nhìn Thục phi: “Chính ngươi gây ra cục diện rối rắm này, chính ngươi sắp xếp đi, ta cáo từ trước!”
Hắn hừ một tiếng, xoay người muốn rời đi, lại vào lúc này, hơi thở lãnh khốc kia lại tập kích đến từ phía sau một lần nữa.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, nam nhân bay ngược ra ngoài, ngã như chó gặm bùn.
Hắn phun bùn đất trong miệng ra, xoay người nhìn về phía Vân Tiêu, phẫn nộ nói: “Rõ ràng ngươi đã đồng ý thả ta đi, vì sao nói chuyện không giữ lời gì hết vậy?”
“Ta đồng ý thả ngươi đi?” Ánh mắt Vân Tiêu nghi hoặc.
“Vừa rồi lúc ta bảo ngươi buông tha cho ta, không phải ngươi đã chịu rồi sao?” Nam nhân nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Vân Tiêu bừng tỉnh, giọng nói trầm thấp vẫn luôn lãnh khốc như cũ: “Ta không trả lời ngươi, vấn đề là do ngươi quá ngu xuẩn, không đáng để ta trả lời!”
Nam nhân run lên trong lòng, sắc mặt hiện ra tuyệt vọng, hắn biết, hôm nay nhất định chạy trời không khỏi nắng.
“Vân Tiêu, phế thực lực của hắn đi, giao hắn cho Hoàng tộc xử trí.”
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, đứng lên từ trên giường, nàng tùy tay vung ra vài tia linh khí về phía trận pháp, lập tức trận pháp kia đã bị thu lại.
Bỗng dưng, tầm mắt nàng nhìn phía Diệp Cảnh Thần nằm trên mặt đất giả bộ bất tỉnh, khóe môi cong lên độ cong âm hiểm ……
“Hoàng Thượng.”
Hoàng Hậu vội vàng đi đến bên người hoàng đế, mặt mày mỉm cười: “Lúc này thật phiền tiểu Lạc Phong cùng Vân Tiêu công tử, bằng không, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm……”
Gần đây đệ nhất cao thủ của Hoàng tộc không ở bên trong Hoàng thành, nếu không có Vân Tiêu đến, tất nhiên hai bọn họ sẽ ૮ɦếƭ ở trong tay nam nhân này.
Huống chi, nếu không phải nhờ trận pháp của Vân Lạc Phong, vừa rồi nàng cũng khó tránh khỏi tai vạ……
Lúc này, Vân Lạc Phong đã chạy tới bên cạnh Diệp Cảnh Huyền, nàng nhấc chân đá đá thân mình hắn, tà tà cười: “Ngươi còn muốn giả bộ ngủ tới khi nào?”
Diệp Cảnh Huyền mơ mơ màng màng mở mắt, hắn vỗ trán: “Này…… Đã xảy ra chuyện gì? Ta không biết gì cả.”