Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 186: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

“Trước đó không lâu, người mang ta đi khỏi hội đấu giá, còn không cẩn thận làm máu người nhỏ lên rễ cây của ta, khiến ta có được linh tính, bởi vì một giọt máu đó, ta và người đạt thành quan hệ khế ước cho nên người không thể ૮ɦếƭ được.”
Hội đấu giá?
Vân Lạc Phong sửng sốt một chút: “Ngươi là giống cây đó?”
Ở trong hội đấu giá, Tiểu Mạch đã nói với nàng giống cây này không đơn giản, lại không nghĩ rằng một thân cây sẽ sinh ra ý thức riêng.
“Ta chỉ có thể thừa dịp này liên hệ với người, lát nữa, ý thức này sẽ biến mất, bởi vậy, người để ta nói cho hết lời!” Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, “Chủ nhân, người nhất định phải nuôi nấng ta lớn lên, hơn nữa, chờ sau khi người đột phá đến Thánh Linh Giả là có thể đến đại lục cao cấp hơn, nơi đó sẽ có vô số nguy hiểm chờ người, mang ta theo bên người, có thể trợ giúp cho người.”



Nuôi nấng nó lớn lên?
Lời này là có ý gì?
Vân Lạc Phong muốn hỏi cho rõ ràng, linh hồn lại thả lỏng, nàng rõ ràng cảm giác được ý thức kia đã biến mất……
“Vân Lạc Phong, ngươi triệu hồi ra đây quái vật gì?”
Cốc chủ vung kiếm muốn chém đứt cây mây, lại thấy cây mây này vững chắc có thể sánh với đá kim cương, mặc cho hắn dùng sức như thế nào cũng không thể chặt đứt.


Lão giả sắp bị kéo đến tắt thở, trợn mắt lên, che kín tơ máu, tứ chi hắn đều như bất cứ lúc nào cũng có thể bị kéo đứt.
“Vân Tiêu ở đâu?”
Vừa mới bắt đầu, Vân Lạc Phong hoàn toàn đánh mất lý trí nên vừa rồi mới bị quấy rối, hiện giờ phục hồi tinh thần lại, nàng có thể cảm giác được cốc chủ đang nói dối.
Vân Tiêu nhất định còn sống.
“Ha hả.”
Nghe vậy, lão giả châm chọc cười hai tiếng, dùng giọng nói khô khốc nói: “Nếu ngươi không thả ta, cả đời này cũng không thể nhìn thấy hắn!”
“Phải không?” Vân Lạc Phong nhướng mày, “Cây nhỏ, xé hắn cho ta!”
Tiếng nói vừa dứt, dây leo xé rách tứ chi của lão giả càng thêm dùng sức, mắt thấy tứ chi sắp sửa bị kéo đứt, lão giả vội vàng nói: “Dừng tay, dừng tay đi!! Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi thả ta, ta lập tức cho ngươi nhìn thấy hắn lần nữa.”
Vào lúc này, lão giả rốt cuộc không hề mạnh mẽ chống đỡ, mà là ăn mềm với Vân Lạc Phong.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!


Còn báo thù, về sau có rất nhiều cơ hội!
Sau khi lão giả cúi đầu, hắn rõ ràng cảm giác được dây leo xé rách chính mình thả lỏng, trong lòng bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi……
Roẹt!
Sau khi hắn thả lỏng, tiếng không gian bị xé rách truyền ra.
Lão giả bỗng nhiên ngẩn ra, nâng mắt lên, sau khi nhìn thấy một bàn tay chui ra khỏi hắc động, tròng mắt đột nhiên trợn to.
“Không có thể nào, chuyện này không thể!”
Giờ này phút này, sắc mặt lão giả tái nhợt, hoảng sợ nhìn nam tử lãnh khốc bò ra khỏi hắc động……
“Phong nhi.”
Vân Tiêu cũng không nhìn lão giả một cái, nhanh chóng vọt đến trước mặt Vân Lạc Phong, trong mắt đen đều là lo lắng: “Không gian của lão nhân này quá mức cứng rắn, ta xé rách nó mất một chút thời gian, nàng có bị thương không?”
Lão giả bị lời này của hận chọc giận suýt chút nữa hộc máu.

Tiểu tử này rốt cuộc là biến thái từ đâu tới? Rõ ràng chính mình đã nhốt hắn ở trong hắc động, nhưng hắn khen ngược, lại xé rách hắc động của mình?
Tiểu tử này…… Thật sự chỉ là một người Thánh Linh Giả?
“Vân Tiêu, chàng…… Không sao chứ?”
Không có người nào biết, lúc nhìn thấy Vân Tiêu biến mất, trong lòng nàng sợ hãi.
Loại sợ hãi này, về sau nàng không bao giờ muốn thừa nhận!
Tay trái của Vân Lạc Phong ôm chặt lấy nam nhân, chôn đầu vào trong cái ôm của hắn, khóe môi nở một nụ cười.
Cũng may hắn đã bình an trở lại!
Bất thình lình, Vân Tiêu nắm lấy tay phải của Vân Lạc Phong, mày kiếm cau lại: "Tay phải của nàng làm sao thế này?"
Vân Lạc Phong sửng sốt một hồi.
Vân Tiêu "biến mất rồi trở lại" khiến nàng quá vui sướng, do đó quên cả việc che giấu cánh tay phải hoàn toàn bị phế.


Huống hồ, với tính cách cẩn thận tỉ mỉ của Vân Tiêu, nàng cũng không lừa hắn được lâu.
Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong hơi chột dạ, nàng chuyển sang nhìn Cốc chủ đang há hốc mồm, ánh mắt dao động máy lần: "Do hắn đánh."
Cốc chủ vốn đang cảm thấy kђเếק sợ trước việc Vân Tiêu trở về, nào ngờ đột nhiên nghe thấy thiếu nữ nói một câu vu oan hãm hại, ngay lập tức, bước chân hắn ta trở nên lảo đảo, suýt chút đã ngã quỵ xuống đất.
“Ngươi nói bậy!”
Cốc chủ giận đến mức khiến cả người run rẩy.
Ngay cả ngón tay nàng mình còn chưa chạm vào, mình đánh nàng tàn phế hồi nào?
Đáng tiếc, Vân Tiêu tin tưởng Vân Lạc Phong đến tận cùng, ánh mắt lãnh khốc nhìn thẳng vào Cốc chủ, sát khí lan ra khắp Huyền Âm cốc...
Kết cục của Cốc chủ rất thảm, có thể dùng cụm từ "thảm không nỡ nhìn" để hình dung.
Hắn ta chưa kịp thốt ra lời kêu cứu đã bị Vân Tiêu lóc xương róc thịt, ngay cả thi thể toàn vẹn cũng không được giữ lại.
Vân Lạc Phong cười tủm tỉm nhìn Cốc chủ bị làm nhục đến ૮ɦếƭ, nét cười trên mặt càng sâu.


Không còn cách nào, ai bảo Vân Tiêu quá quan trọng với nàng.
Nếu như để hắn biết nàng vì giúp hắn mà khiến cánh tay phải tàn phế, chắc chắn hắn sẽ đau đớn muốn ૮ɦếƭ.
Vậy thì không bằng buộc Huyền Âm cốc phải cõng cái nồi đen* này trên lưng.
*Dính phải vết nhơ
Ai bảo đám người đó dám có ý định với Vân Tiêu chứ?
Bởi vì Vân Tiêu bình an trở về, Vân Lạc Phong buông lỏng một hơi, nàng khoanh chân ngồi dưới đất, mặc cho ý thức của mình tiến vào Không gian Thần Điển.
Nàng muốn biết rốt cuộc giống cây kia đã xảy ra biến hóa gì.
Lúc này đây, trên mảnh đất Không gian Thần Điển, Tiểu Mạch và Hỏa Hỏa đang trợn mắt há mồm nhìn về phía trước, rõ ràng ánh mắt bọn họ giống như nhìn thấy một con quái vật...
Vân Lạc Phong nhìn theo ánh mắt ấy, lập tức trông thấy một đứa bé béo ị mặc yếm ngồi dưới đất, khuôn mặt nó rất mơ hồ, không thể nào nhìn rõ dung mạo, nhưng tiếng cười khanh khách kia chứng tỏ nó rất vui mừng, dường như cực kỳ tò mò trước thế giới mới.
Về phần những giống cây được chọn trước đó trên mảnh đất này... hoàn toàn mất tung tích.
“Tiểu Mạch, Hỏa Hỏa, chuyện gì xảy ra vậy?" Vân Lạc Phong quay đầu hỏi.
Hỏa Hỏa lắc đầu: “Ta không biết, mới vừa rồi có tiếng "bụp", cái cây muốn ăn ta đột nhiên bùng nổ rồi biến thành đứa bé này..."
Vân Lạc Phong lại chuyển ánh mắt sang Tiểu Mạch.
Tiểu Mạch giật mình, bình tĩnh khỏi cơn kђเếק sợ, kích động nói: "Chủ nhân, lần này chúng ta phất lên rồi, thứ kia chính là loài cây có thể hóa thành người trong truyền thuyết, nhưng nó biến thành người cần xác suất nhất định. Một khi đã lớn lên, nếu như được bồi dưỡng sẽ trở nên cực kỳ cường đại! Không ngờ chúng ta gặp được cơ hội tốt này!"
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Vậy tại sao ta không nhìn thấy tướng mạo của nó?"
“Chủ nhân, giống cây hóa thành người này không có vẻ ngoài, không có giới tính, chủ nhân cần phải đặt ra cho nó, nếu người muốn nó biến thành cái gì, sau này lớn lên nó sẽ biến thành cái đó..."
Vân Lạc Phong khẽ vuốt cằm.
Muốn giống cây biến thành kiểu gì?
Bất chợt, trong đầu nàng hiện ra một khuôn mặt lãnh khốc.
Không biết đứa bé này có thể lớn lên trở thành Vân Tiêu thu nhỏ hay không....
Đúng vào lúc ánh sáng chiếu rọi trong đầu Vân Lạc Phong, ngũ quan của đứa bé kia cũng trở nên rõ ràng. Nó nở nụ cười rạng rỡ, huơ huơ cánh tay ngắn ngủn với Vân Lạc Phong, mắt mũi không hề khác với Vân Tiêu...
“Ha ha ha.”
Tiếng cười thanh thúy của đứa trẻ béo ị khiến người ta vô cùng hớn hở, nó dang hai cánh tay trắng nõn non mềm với Vân Lạc Phong, dường như muốn nàng ôm nó.
“Chủ nhân, trước khi ra đời đứa bé này vẫn luôn ức ђเếק ta." Hỏa Hỏa trừng mắt nhìn đứa trẻ béo ị, nói: "Bây giờ, ta phải dạy dỗ hắn một trận, xem hắn còn dám ức ђเếק ta nữa hay không."
Dường như nghe không hiểu Hỏa Hỏa nói gì, khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ béo ị vẫn cười rạng rỡ như cũ, cười khanh khách.
Hỏa Hỏa xoa tay đi tới trước mặt nó, nàng vừa định xách yếm lên đánh cho một trận thì đúng lúc này, đứa bé bỗng vươn ngón tay nho nhỏ, chỉ thẳng vào ấn đường Hỏa Hỏa...
Hỏa Hỏa ngẩn ra.
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ chuyện xảy ra hồi nào, ngay tức khắc, vô số dây leo bỗng ập tới từ phía sau, trong nháy mắt đã trói chặt thân mình Hỏa Hỏa.
“Ha ha ha.”
Trông thấy Hỏa Hỏa giãy giụa không ngừng trong đám dây leo, đứa trẻ béo ị lăn lộn khắp đất, huơ chân múa tay, tỏ vẻ nội tâm vô cùng hạnh phúc.
Dường như đối với nó, trêu đùa người khác là chuyện hứng thú.
Vân Lạc Phong chậm rãi tiến lên, bế đứa trẻ béo ị khỏi mặt đất: "Từ nay về sau, ngươi tên là Tiểu Thụ."
Nghe được lời này, Tiểu Mạch khinh bỉ liếc mắt nhìn Vân Lạc Phong.
Hắn biết năng lực đặt tên của chủ nhân nhà mình rất yếu, cho dù là Trà Sữa trước đó hay Tiểu Thụ bây giờ đều cực kỳ khó nghe.
Nhưng ngược lại Tiểu Thụ rất thích, cao hứng nhếch miệng cười với Vân Lạc Phong, bàn tay trắng nõn của nó vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ, nụ cười càng trở nên rạng rỡ.
Sắc mặt Tiểu Mạch tối sầm lại, rốt cuộc giống cây này có khiếu thẩm mỹ không? Lại còn thích cái tên ấu trĩ như vậy?
“Tiểu Thụ, thả Hỏa Hỏa xuống." Vân Lạc Phong nhướng mày, nói.
Tiểu Thụ không cam lòng nhìn Hỏa Hỏa rồi bĩu môi, ra vẻ đáng thương, ngóng chờ Vân Lạc Phong.
“Vừa rồi nàng chỉ đùa với ngươi, không phải cố ý muốn gây tổn thương, ngươi mau thả nàng ra đi."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tiểu Thụ biến mất, nó nâng tay lên một cách không cam tâm tình nguyện.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả dây leo đều biến mất, Hỏa Hỏa rơi từ trên không xuống, ngã "bịch" một phát xuống mảnh đất phì nhiêu.
“Chủ nhân.”
Hỏa Hỏa bò dậy khỏi mặt đất, trợn mắt nhìn Tiểu Thụ rồi quay đầu sang Vân Lạc Phong, ánh mắt cực kỳ uất ức: "Nó bắt nạt ta."
“Ngươi có thể bắt nạt lại nó." Vân Lạc Phong cười tà ác: "Ta sẽ không ngăn cản ngươi."
Hỏa Hỏa bỗng im miệng, ánh mắt ai oán.
Đừng thấy Tiểu Thụ chỉ mới hóa thành người, thật ra nó nguy hiểm hơn bất kỳ linh thú nào, nàng cũng không rảnh rỗi tới mức tự tìm phiền toái.
“Ha ha ha."
Tiểu Thụ cười mấy tiếng khiêu khích, làm mặt quỷ với Hỏa Hỏa, làm Hỏa Hỏa tức đến độ suýt nữa xông lên tính sổ với nó.
Nhưng lúc này đây, Tiểu Thụ không để ý tới Hỏa Hỏa nữa. Bàn tay nhỏ của nó không ngừng gãi ௱ôЛƓ, không bao lâu sau, một quả nhỏ xuất hiện từ cúc - hoa của nó!
Quả ấy óng ánh trong suốt, tỏa ra ánh sáng xanh biếc của thạch anh, hơn nữa còn mang theo... mùi hương hoa cúc.
Nó đưa quả nhỏ tới trước mặt Vân Lạc Phong, vẻ mặt giống như đang tranh công.
“Chủ nhân, đây là quả của giống cây hóa thành người." Sau khi trông thấy Tiểu Thụ đưa quả nhỏ màu xanh biếc, trong lòng Tiểu Mạch vui vẻ: "Nếu người cho Trà Sữa dùng, nó cũng có thể hóa thành người."
Quả hóa thành người?
Vân Lạc Phong nhướng mày, chuyển sang nhìn Trà Sữa.
Trà Sữa thấy ánh mắt thiếu nữ nhìn sang, nó lập tức sởn tóc gáy, bày ra bộ mặt khóc tang và nói: "Chủ nhân, ta có thể không ăn quả được móc ra từ cúc - hoa của Tiểu Thụ không?"
“Không thể được!”
“Vậy... Có thể để Chuột Hậu dùng trước được không? Dù sao nàng cũng là Tôn Linh Giả, dùng được loại quả hóa thành người này."
Đáng tiếc, không như mong muốn.
Trà Sữa vốn định đẩy Chuột Hậu ra, lại thấy Tiểu Thụ tiếp tục gãi ௱ôЛƓ, ngay sau đó, nó lại móc ra một quả hóa thành người...
Trà Sữa tuyệt vọng, mặt xám như tro tàn nhìn Vân Lạc Phong.
“Ngươi và Chuột Hậu mỗi người một quả, ăn đi."
Vân Lạc Phong ý bảo hai con chuột tự mình đi lấy quả ăn.
Chuột Hậu chẳng hề tỏ vẻ, đối với nó mà nói, chỉ cần có thể tăng thực lực, không có gì mà nó không thể nuốt vào.
Một khi linh thú hóa thành người sẽ có khả năng xông thẳng đến Thánh Linh Giả, nếu như không thể biến hóa, vậy thì cả đời này chỉ có thể ở cảnh giới Tôn Linh Giả.
Trà Sữa kђเếק sợ, nhìn Chuột Hậu ăn quả mà không hề nhăn nhó một chút nào. Khóe miệng nó run rẩy, loại quả được móc ra từ cúc - hoa mà cũng có thể ăn được sao?
Đúng lúc nó đang cố hết sức tìm cớ thì thấy ánh mắt Vân Lạc Phong nhìn thẳng vào mình.
Trà Sữa run lên, đi tới chỗ Vân Lạc Phong như đi tới pháp trường đau khổ, móng vuốt nhỏ run rẩy duỗi ra để lấy quả trong tay Tiểu Thụ, nhắm mắt lại, khảng khái chịu ૮ɦếƭ!
Rột rột!
Trà Sữa không nhai một miếng, lập tức nuốt cả quả xuống.
Khi quả ấy vừa vào bụng, nó cảm thấy bụng mình lạnh đi, vội vàng ngồi xuống đất, bắt đầu tu luyện.
“Chủ nhân, bọn họ hóa thành hình người còn cần thêm một khoảng thời gian."
Tiểu Mạch đồng tình nhìn Trà Sữa, nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ nuốt không trôi.
“Ngoại trừ quả hóa thành người, ngươi còn có thứ gì nữa?" Vân Lạc Phong nhìn Tiểu Thụ, nhướng mày hỏi.
Tiểu Thụ chớp đôi mắt đen, tiếp tục móc cúc – hoa mấy lần, không bao lâu sau, một quả màu vàng nhạt đã được nó móc ra.
“Là quả bách độc bất xâm! Ăn quả này vào, đương nhiên về sau bách độc bất xâm.”
Bách độc bất xâm?
Vân Lạc Phong cẩn thận lấy ra một miếng vải bố, bọc quả này lại.
Nàng có thể mang nó về hiếu kính lão gia tử.
“Còn gì nữa?”
Vân Lạc Phong tiếp tục hỏi.
Lần này, Tiểu Thụ đào hồi lâu mới móc ra thêm một quả.
So với hai loại quả kia, quả này tỏa ra sắc đỏ, xuyên qua lớp vỏ xanh biếc trong suốt, dường như bên trong ngập tràn máu tươi.
“Là quả Thiên Huyết!” Sắc mặt Tiểu Mạch càng thêm kích động: “Quả Thiên Huyết có thể khiến Tôn Linh Giả đột phá thêm một bậc, nếu Thiên Linh Giả dùng có thể lập tức thăng lên Tôn Linh Giả! Tuy nhiên, thấp hơn Thiên Linh Giả thì không được dùng, bằng không sẽ nổ tan xác mà ૮ɦếƭ.”
Tốt như vậy sao?
Đáy mắt Vân Lạc Phong xuất hiện tia sáng, sau khi ngửi thấy mùi hương của quả này, nàng lại lấy một mảnh vải bố bọc kỹ nó.
“Chủ nhân, người không dùng sao?” Tiểu Mạch khó hiểu nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong nhàn nhạt gật đầu: “Tự ta cũng có thể đột phá, không cần quả Thiên Huyết này.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của thiếu nữ, thái dương Tiểu Mạch hơi run rẩy.
Rõ ràng là chủ tử ghét bỏ đồ vật được móc ra từ cúc – hoa, vậy mà nàng còn nói bằng lời lẽ chính đáng như thế.
Nếu như Trà Sữa đang tu luyện mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ tức đến mức giậm chân.
“Còn nữa không?” Vân Lạc Phong thu láy quả Thiên Huyết, tiếp tục truy hỏi.
Tiểu Thụ lắc đầu, cười khanh khách, tiếp tục dang hai tay muốn Vân Lạc Phong bế mình lên.
Vân Lạc Phong bế Tiểu Thụ, nhướng mày nhìn về phía Tiểu Mạch: “Mấy thứ quả này từ đâu mà có?”
“Chủ nhân, nó là một loài cây, cây thì sẽ kết quả, nhưng ta không ngờ nó lại kết được ba loại quả khác nhau, về phần khi nào có thể tiếp tục lấy được ba loại quả đó, nói thật, ta cũng không rõ.”
Tiểu Mạch bĩu môi: “Những việc này người nên hỏi nó mới phải, nhưng đứa trẻ này vẫn chưa mở miệng nói chuyện được.”
“Tiểu Mạch.” Vân Lạc Phong trầm ngâm một hồi: “Ngươi có biết làm thế nào để nuôi Tiểu Thụ không?”
“Nó không giống những đứa trẻ bình thường, không thể dùng thức ăn của loài người để nuôi dưỡng, nó cũng chẳng có cách nào hấp thu dinh dưỡng của thức ăn, chỉ có thể dùng dược liệu đút cho nó, nhưng đứa trẻ này kén ăn lắm, chưa hẳn nhìn ra được độ chênh lệch của dược liệu.”
Vân Lạc Phong đau đầu đỡ trán, xem ra nàng phải nghĩ cách chuẩn bị nhiều dược liệu hơn nữa...
Chỉ dựa vào bấy nhiêu đó hoàn toàn không đủ!
“Tiểu Mạch, trước hết ta giao nó cho ngươi nuôi nấng.”
Tiểu Mạch ngây ngốc, chủ nhân lại ném đứa trẻ này cho hắn sao?
Lúc Tiểu Mạch muốn từ chối, Vân Lạc Phong đã rời đi…
“Ka ka ka.”
Đứa trẻ béo ị cười rất vui, vươn hai tay túm lấy Tiểu Mạch, thong thả bò lên người hắn, hơn nữa còn dùng tay nhỏ vuốt ve cúc – hoa rồi chây lên mặt hắn...
Sắc mặt Tiểu Mạch lập tức trở nên đen thui, hắn rất muốn túm lấy đứa trẻ này rồi ném nó ra khỏi người mình.
“Hỏa Hỏa, hay là ngươi chăm sóc nó đi?” Tiểu Mạch đáng thương nhìn về phía Hỏa Hỏa, ánh mắt khẩn cầu.
Hỏa Hỏa sợ tới mức lui về phía sau vài bước: “Gia hỏa này là một tiểu ác ma, ta không muốn chăm sóc nó, đây là nhiệm vụ chủ nhân giao cho ngươi, tự ngươi đi mà giải quyết.”
Vừa dứt lời, Hỏa Hỏa lập tức chạy đi, sợ Tiểu Mạch hung hăng giao tiểu ác ma cho mình.
Vì thế, dưới bầu trời xanh thẳm chỉ còn lại Tiểu Mạch và đứa trẻ béo ị mắt to trừng mắt nhỏ...
……
Huyền Âm cốc.
Sân bên trong, vô số thi thể ngã vào vũng máu.
Lão già kiêu ngạo vừa rồi đã không còn hơi thở, tứ chi đều bị dây leo chặt đứt, máu tươi đầm đìa, bộ dạng hết sức thê thảm…
Vân Tiêu thấy Vân Lạc Phong mở mắt, hắn chậm rãi đi về phía nàng.
Lúc này đây, trên mặt than của hắn hiện lên một đường cong, trong mắt là tình sâu vô hạn.
“Đã giải quyết kẻ địch.”
Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình, chậm rãi đứng dậy: “Vừa rồi sao chàng chạy ra được?”
Vân Tiêu giật mình, nói: “Ta sợ nàng xảy ra chuyện.”
Tiềm lực của con người vô hạn.
Nhờ thế Vân Tiêu mới có thể đào thoát khỏi không gian giam cầm lão già kia.
Vân Lạc Phong mấp máy môi mỏng, nàng vừa định nói cái gì đó, đúng lúc này, Vân Tiêu đột nhiên vươn tay ra, kéo nàng vào trong lòng mình.
“Cẩn thận!”
Vừa dứt lời, tiếng cười bỗng truyền từ hư không tới, khiến bầu không khí xung quanh dao động một hồi.
“Tiểu tử, cảm nhận của ngươi về thực lực không tồi, lão phu thực sự rất thích ngươi.”
Trong hư không, một lão già mặc trường bào bằng vải đay dần dần hiện thân, lão khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, khuôn mặt đầy thiện ý, nhìn đôi nam nữ dưới đất.
Vân Lạc Phong nắm chặt tay Vân Tiêu, hơi thở của lão này rất giống lão già ở Huyền Âm cốc.
Nói cách khác… Lão cũng là cường giả trên cả Thiên Linh Giả sao?
Từ khi nào mà đại lục Vô Hồi lại xuất hiện nhiều cường giả ở cấp bậc Thánh Linh Giả trở lên như vậy!
“Tiểu cô nương, ngươi đừng nhìn chằm chằm vào ta như vậy, ta không giống như lão nhân Huyền Âm cốc, ta không phải vì gây khó dễ nên mới tới.” Lão già nở nụ cười hiền lành: “Ta là một người tốt.”
Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày: “Người tốt? Chẳng lẽ trên mặt ngươi viết hai chữ đó sao?”
Lão già im lặng rồi cười ha ha: “Tiểu nha đầu nhà ngươi thật thú vị, nhưng người như ngươi phải tự rèn luyện mới trưởng thành được, nếu thế lực nhà ta mua chuộc ngươi cũng chỉ hủy hoại ngươi mà thôi, lão đây nhìn người luôn luôn tàn nhẫn.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!