Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 187: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

“Chẳng qua...” Ánh mắt lão chuyển sang nhìn Vân Tiêu: “Ta rất hứng thú với công pháp tu luyện của ngươi, không biết ngươi có muốn đi cùng ta không? Ta có thể giúp ngươi trở nên mạnh hơn.”
Vân Tiêu lãnh khốc nhìn lão già, khuôn mặt không có cảm xúc: “Ta từ chối!”
“Tiểu tử, ngươi đừng vội từ chối ta, thiên phú và thực lực của ngươi thật sự không tệ, năng lực cũng rất cường đại, hơn nữa dựa vào sức mạnh của mình đã có thể xé toạc không gian giam cầm của lão già Huyền Âm cốc, điểm này khiến ta cảm thấy cực kỳ thú vị, nhưng các ngươi đã chọc vào kẻ địch quá mạnh. Nếu ngươi muốn bảo vệ tiểu nha đầu bên cạnh mình, ta có thể giúp ngươi, nhưng trước hết, ngươi phải đi cùng ta.”
Vân Tiêu cất giọng trầm thấp mà khí phách: “Ta có thể bảo vệ nàng.”
Lão già khẽ nheo mắt: “Chẳng lẽ ngươi không muốn trở nên cường đại hơn?”



Cường đại, đối với rất nhiều người, hai chữ này có sức hấp dẫn cực lớn.
Do đó, lão già tin rằng một khi mình nói ra câu này, Vân Tiêu không thể nào từ chối được.
Nhưng lão nghĩ sai rồi, khuôn mặt Vân Tiêu vẫn lãnh khốc như trước, không hề dao động vì bất kỳ câu nói nào.
“Ầy.” Lão già khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Dưa hái xanh không ngọt, ta cũng không bắt buộc ngươi gia nhập thế lực của ta, song đợi ngươi suy nghĩ thông suốt rồi, có thể tìm tới ta bất cứ lúc nào.”
Trong lòng Vân Tiêu có sự lãnh khốc và kiêu ngạo.


Muốn khiến hắn cúi đầu xưng thần, chuyện này hoàn toàn không có khả năng!
Vì thế, hắn sẽ không lựa chọn gia nhập bất kỳ thế lực nào, chỉ muốn sáng tạo ra đế quốc của riêng mình!
“Thế này đi, ta chỉ cho ngươi một lối tắt.” Lão già cười cười: “Cường đại nhất đại lục Vô Hồi là Thánh Linh Giả, nhưng nếu không có địch mạnh thì sẽ không tiến bộ. Hai ngày sau ta sẽ mở một con đường, ngươi bước vào đấy, đi tới một thế giới cường đại hơn nữa; ta và lão già Huyền Âm cốc đều đến từ nơi đó.”
Rõ ràng đối với Vân Tiêu, lão già này rất tán thưởng, đương nhiên đồng ý giúp hắn một phen.
“Con đường ấy được mở ra khoảng mấy năm trước, lần này sẽ được mở vào hai ngày sau, nếu như bỏ lỡ lại phải đợi thêm mấy năm.”
Vân Tiêu im lặng.
Hắn cảm giác được thiếu nữ bên cạnh đang nắm lấy tay mình với lực khá mạnh, hắn cũng nắm lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng.
“Phong Nhi, chúng ta đi.”
Hắn xoay người đối mặt với Vân Lạc Phong, khuôn mặt lãnh khốc trở nên dịu dàng trong nháy mắt.
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, trước khi rời đi, theo bản năng, nàng quay đầu nhìn lão già mặc trường bào vuốt ve chòm râu...


Lão cũng không buồn bực trước hành động vô lễ của bọn họ, bởi vì lão hiểu, chắc chắn Vân Tiêu muốn tiến tới một thế giới khác...
Khách điếm dưới chân núi, trong gian phòng ấm áp, Vân Tiêu dè dặt cẩn trọng, cúi đầu hôn lên môi mỏng của Vân Lạc Phong.
Nụ hôn của hắn hết sức dịu dàng, trăn trở, gọi tên nàng từng tiếng một.
“Phong Nhi…”
Giọng nói trầm thấp của nam nhân mang theo từ tính, dễ dàng trêu chọc trái tim người ta.
“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong quay đầu đi, tránh né nụ hôn của hắn: “Có phải chàng định... rời đi không?”
Thân thể nam nhân cứng đờ, đôi mắt u tối nhìn chằm chằm thiếu nữ bị đè dưới người mình, hắn trở nên im lặng.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí khắp phòng tràn đầy sự căng thẳng.
“Phong Nhi.” Rất lâu sau đó, tiếng nói của hắn mới vang lên: “Nàng sẽ không ngây ngốc ở đại lục Vô Hồi này mãi, nếu đến lúc nào đó nàng phải tới một thế giới khác thì sẽ khó bảo vệ được mình, ta muốn đi trước dò đường cho nàng.”
Vân Lạc Phong ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc. Trong ánh mắt của nam nhân lộ ra vẻ kiên định, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng.

Gió nhẹ thổi vào từ ngoài cửa sổ, tóc đen bay trong gió nhẹ, ngũ quan thâm thúy, môi mỏng hơi nhếch lên, xiêm y nửa mở khiến người ta mơ tưởng đến khối cơ bụng như ẩn như hiện.
“Ta đồng ý với chàng.”
Giọng nói kiên định của thiếu nữ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
“Hơn nữa, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đi gặp chàng.”
Nam nhân này, bất luận làm gì cũng là vì nàng.
Hắn sợ mình bước vào thế giới xa lạ sẽ bị ức ђเếק, vì vậy, mới muốn đi trước thăm dò đường cho nàng.
Có một nam nhân luôn cố gắng vì mình như thế, nàng có tư cách gì mà không nỗ lực?
“Được!” Nam nhân rũ mi cười nhạt, “Ta chờ nàng ở nơi đó, mãi cho đến khi nàng tới mới thôi!”
Vân Lạc Phong cong môi cười, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Vân Tiêu, quay người đè hắn ở dưới thân, tràn đầy khí thế tấn công.
“Vân Tiêu, lần sau gặp mặt, chúng ta sinh hài tử cho vui đi.”


Vốn dĩ nàng muốn tìm Vân Tiêu để trở về thành thân, nhưng hôm nay đã không còn kịp rồi.
Bỏ qua cơ hội của hai ngày sau, muốn đi tới thế giới kia thì phải chờ đến hai năm nữa! Cho nên, nàng chỉ có thể lui việc thành thân tới mấy năm sau nữa……
“Có thể,” Trên mặt Vân Tiêu toàn là ý cười, “Đến lúc đó, nếu nàng sinh nhi tử, ta đây sẽ dạy nó nên bảo vệ mẫu thân như thế nào từ nhỏ, nếu nàng sinh nữ nhi…… Vậy để ta tới bảo vệ hai mẹ con nàng.”
Tiếng nói vừa dứt, màn hạ xuống, loáng thoáng chỉ có thể thấy hai thân hình đang triền miên dây dưa……
Hôm sau.
Vân Tiêu liền xuất phát rời khỏi khách điếm, Vân Lạc Phong sửa sang lại hành lý định quay về Diệp gia, nhưng lại dừng chân trong giây lát, nhíu mày nói: “Tiểu Mạch, có phải chúng ta quên gì đó hay không?”
Trong linh hồn truyền đến giọng nói kỳ lạ của Tiểu Mạch: “Chủ nhân, người chỉ lo cùng Vân Tiêu điên loan đảo phượng, nào còn nhớ tới có một người trung thành đáng thương bị người ném lại trong sơn động……”
Vân Lạc Phong sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới thứ bị nàng quên lãng.
“Ta quên Tần Nguyên mất rồi……”
Tần Nguyên đáng thương, lúc này còn đau khổ chờ đợi trong sơn động, ai có thể biết sau khi Vân Lạc Phong nhìn thấy Vân Tiêu thì lại quên mất hắn chứ……


Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong quay đầu lại, nhanh chóng đi về phía rừng cây dưới chân núi Huyền Âm.
Chờ lúc nàng tìm được Tần Nguyên, Tần Nguyên đã bị đói đến mức thở thoi thóp, dù cho hắn thân là Linh Giả, nhưng còn chưa tới trình độ không ăn mà vẫn có thể sống.
“Chủ mẫu.”
Nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, ánh mắt Tần Nguyên sáng lên, mạnh mẽ chống dậy bò lên khỏi mặt đất: “Chủ tử thế nào rồi?”
“Hắn không sao đâu,” Vân Lạc Phong nhìn Tần Nguyên, “Chỉ là hắn phải rời đi một khoảng thời gian, Tần Nguyên, trong thời gian này ngươi đi theo ta.”
“Vâng, chủ mẫu.”
Tần Nguyên cũng không dò hỏi chuyện của Vân Tiêu, dù sao đó cũng là chuyện không phải hắn có thể quản được.
“Chủ mẫu,” Tần Nguyên sờ sờ bụng đói đang réo gọi, ngượng ngùng hỏi, “Có cái gì ăn không?”
Vân Lạc Phong ném đồ ăn mua bên đường cho Tần Nguyên: “Sau khi ăn xong chúng ta liền xuất phát trở về Diệp gia.”
“Vâng.”
Tần Nguyên cung kính nhận lấy đồ ăn, đôi mắt tò mò đánh giá Vân Lạc Phong.
Hắn cảm thấy, lúc này chủ mẫu đi một chuyến tới Huyền Âm Cốc, thực lực giống như tăng lên rất nhiều……
Vân Lạc Phong không để ý đến Tần Nguyên, khoanh chân ngồi trong sơn động, lại tu luyện lần nữa.
Trừ lần đầu tiên song tu cùng Vân Tiêu rồi đột phá tới Tôn Linh Giả trung cấp, vài lần sau đó nàng có được thu hoạch cũng không nhỏ, hơn nữa tối hôm qua Vân Tiêu bận rộn cả đêm, trực tiếp giúp nàng tới gần ranh giới của đột phá.
Chỉ còn chờ thêm một cơ hội nữa là thành công lên Tôn Linh Giả cao cấp.
Tôn Linh Giả cao cấp cách một bước để tới Thánh Linh Giả, nhưng cũng coi như là cường giả trên phiến đại lục Vô Hồi này! Không còn bị người ta khinh miệt như lúc ban đầu.
Bỗng nhiên, Vân Lạc Phong mở hai mắt, trong tròng mắt đen như bóng đêm lộ ra ánh sáng làm người khác không thể hiểu được.
Phía trên Thánh Linh Giả? Là gì chứ?
Rồi có một ngày, nàng cũng sẽ đi tới cảnh giới đó.
Hơn nữa, nàng cũng tin tưởng, cảnh giới ấy cách nàng không xa lắm…
……
Diệp gia.
Trong sân an tĩnh, Vân Thanh Nhã nhàn nhạt phẩm nước trà, tư thái ưu nhã thanh cao, gương mặt lạnh lùng trong sáng xuất hiện nụ cười khẽ.
Ngồi ở đối diện hắn là một nam tử dung mạo anh tuấn, nam tử này ngũ quan thâm thúy, đường nét rõ ràng, giữa hàng mày kiếm vẫn ẩn chứa sát khí như lúc chém ɢɨết trên chiến trường hàng năm.
Chỉ là, đối mặt với cố nhân, hắn lại thu liễm hơi thở trên người một chút.
“Thanh nhã, đã bao nhiêu năm chúng ta không gặp nhau, đáng tiếc, huynh trưởng cùng tẩu tử của ngươi đã không còn nữa.”
Nhớ lại chuyện cũ, Giản Thành Văn bất giác có chút cảm thán.
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Nháy mắt đã trôi qua mười mấy năm.
Huynh đệ cùng hồng nhan năm nao cũng rời đi theo thời gian, biến mất trong dòng sông lịch sử.
Giữa mày Vân Thanh Nhã mang theo ưu sầu, hắn buông chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói: “Huynh trưởng cùng đại tẩu bị kẻ gian hại ૮ɦếƭ, nếu không phải như thế, Phong nhi cũng sẽ không chịu uất ức nhiều năm như vậy.”
Nếu vợ chồng Bạch Linh còn sống, toàn bộ Long Nguyên Quốc, cũng sẽ không có người nào dám động vào Vân Lạc Phong một chút nào.
Ai không biết tẩu tử của mình ngoài mặt dịu dàng, kỳ thật trong long lại rắn rỏi kiên cường, sao cho phép người nào xúc phạm tới nữ nhi mình chứ?
“Giản huynh, hôm nay huynh tới nơi này, không chỉ là vì ôn chuyện cùng ta đúng không?” Vân Thanh Nhã khẽ cười, giọng nói thản nhiên giống như cơn gió nhẹ, phảng phất có thể xoa dịu bị thương trong lòng người.
Giản Thành Văn cười khổ một tiếng: “Chỉ là trong lòng buồn bực không có chỗ phát tiết nên ta mới đến tìm đệ, có lẽ mấy ngày này đệ cũng đã nghe nói, qua một khoảng thời gian nữa chính là thi đấu các nước, người trẻ tuổi ở Thiên Vân Quốc chúng ta thật sự không tốt lắm, chẳng có một ai có thể tham dự, vì chuyện này, các đại thần đã khắc khẩu túi bụi, ta tới nơi này tránh để tìm yên tĩnh.”
“Giản huynh, khuyên huynh một câu, việc này ngàn vạn đừng tìm tiểu Lạc Phong của ta,” Vân Thanh Nhã cười cười, “Bằng không, với tính cách của nha đầu này, quốc gia nào đắc tội với nó, nhất định nó tế quốc gia đó lên trời đó.”
Nếu là người bình thường, khi nói đến tính cách vênh váo không ai bì nổi của chất nữ nhà mình thì chắc chắn sẽ mang theo vài phần trách cứ.
Nhưng mà Vân Thanh Nhã lại không như vậy.
Hắn nói câu đó nhưng trong lời nói lại chứa yêu thương cùng dung túng, không hề có một chút chỉ trích nào.
Khóe miệng Giản Thành Văn run rẩy, xác thật, với tính cách của Vân Lạc Phong thì sao lại nguyện ý chịu ủy khuất? Nếu lúc thi đấu bị thiên tài các nước bắt nạt, đoán chừng nàng sẽ đánh người đó một trận ngay tại chỗ.
Đến lúc đó, chắc hẳn là dữ dội lắm đó.
“Ta thấy có lẽ bệ hạ muốn để tiểu Lạc Phong cứu giúp, nhất định ta sẽ trở về khuyên bảo hắn, bằng không, ta tính sau ít ngày nữa sẽ có rất nhiều quốc gia liên kết lại khiếu nại Thiên Vân Quốc,” Giản Thành Văn sờ sờ cằm, “Tuy rằng, ta rất muốn nhìn thấy tiểu Lạc Phong đánh mấy kẻ vô pháp vô thiên kia đến tròn người.”
Lúc này, đột nhiên một giọng nói the thé truyền đến: “Bệ hạ giá lâm.”
Bệ hạ?
Giản Thành Văn sửng sốt một chút, lập tức đứng lên ra khỏi đình hóng gió, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Sao Bệ hạ tại tới vào lúc này?
Trong lúc Giản Thành Văn còn đang nghi hoặc khó hiểu thì Hoàng Đế mặc một bộ thường phục chầm chậm đi đến, còn có hai người đi cùng hắn, sau khi nhìn thấy hai người kia, sắc mặt Giản Thành Văn liền thay đổi trong nháy mắt.
“Bệ hạ.”
Hắn kiềm chế nghi ngờ trong lòng, cung kính hành lễ với Hoàng Đế, hỏi: “Không biết Bệ hạ tiến đến Diệp gia là vì chuyện gì.”
“Hôm nay trẫm đến vì Vân cô nương, nàng ta còn chưa trở về sao?” Hoàng đế nhìn khắp nơi xung quanh, vẻ mặt nghi hoặc.
Sắc mặt Giản Thành Văn càng thêm khó coi: “Bệ hạ, lần này người tiến đến là vì để tiểu Lạc Phong đến tham gia trận thi đấu giữa các quốc gia sao? Chuyện này…… Chỉ sợ có chút không ổn.”
“Vì sao không ổn?” Hoàng đế nghi ngờ.
Đây chính là một cơ hội làm cho tên tuổi Vân Lạc Phong có thể vang dội khắp đại lục, vì sao Giản Thành Văn luôn có quan hệ tốt với Vân Lạc Phong lại muốn phản đối?
Huống chi, hiện giờ Thiên Vân Quốc trừ bỏ Vân Lạc Phong thì không còn có người trẻ tuổi nào có thể đảm nhiệm chuyện mang về chiến thắng.
“Cái này……”
Giản Thành Văn chần chừ nhìn hai người đứng ở bên cạnh Hoàng đế.
Hắn không thể nói rõ chuyện Vân Lạc Phong có thể làm ra nếu tham dự thi đấu trước mặt hai kẻ kia được.
“Tiểu Lạc Phong còn nhỏ tuổi, xin Bệ hạ tìm người khác khác.”
“Không sao.”
Hiển nhiên Hoàng đế không biết Giản Thành Văn sầu lo trong lòng, hắn phất tay, nói: “Trẫm tin tưởng nàng ấy.”
Thiếu chút nữa Giản Thành Văn đã chửi ầm lên.
Bảo Vân Lạc Phong đi tham gia thi đấu, chẳng phải là giúp nàng có thêm địch nhân sao? Sao Giản Thành Văn sao có thể đồng ý chuyện này chứ?
“Như thế nào? Quý quốc không có người trẻ tuổi có thể dự thi?”
Rốt cuộc nam nhân đứng ở bên cạnh Hoàng đế không im lặng nữa, lạnh lùng nói: “Nếu không có người có thể dự thi, vậy các ngươi sớm nói đi! Tránh làm ta lãng phí thời gian ở chỗ này! Mặt khác, các quốc gia khác đều đã phái đội ngũ của mình ra ngoài, chỉ còn lại các ngươi.”
“Thiên Khôi đại nhân,” Giản Thành Văn nhíu nhíu mày, “Mong ngài cho chúng ta thêm chút thời gian, chúng ta tính tìm kiếm các thiên tài dự thi trong dân chúng.”
Lần này hai gã sứ giả tiến đến không phải là người Lam Tường quốc, rốt cuộc với địa vị của Lam Tường quốc thì không có tư cách làm người tổ chức cuộc thi này.
Ở trong đại lục có ba quốc gia đứng đầu! Mỗi một lần thi đấu đều do ba quốc gia đó phái người tổ chức, hơn nữa, cũng có sứ giả của ba quốc gia tiến đến mời người của các nước tham dự.
Hai vị sứ giả lần này chính là người đến từ Thiên Hồi đế quốc!
Đế quốc!
Quốc gia có thể dùng hai chữ này cũng chỉ có ba cường quốc đứng đầu kia, những quốc gia khác đều không xứng dùng chữ ấy! Có thể thấy được ba quốc gia này uy tín đến mức nào ở trong đại lục.
“Hừ!” Thiên Khôi hừ lạnh một tiếng, kiêu căng ngạo mạn, “Mấy Hoàng tử Công chúa của Thiên Vân Quốc các ngươi, còn có con cái các đại thần cũng không thể tham gia thi đấu, vậy bằng vào thiên tài trong dân gian thì sao có thực lực này chứ? Mắc công lần này ta còn phải tiến đến mời Thiên Vân Quốc, các ngươi lại có thái độ như thế? Thuận tiện ta nói cho các ngươi một việc, thông qua thương nghị giữa các quốc gia, quyết định thủ để ba quốc gia xếp hạng cuối cùng bị thủ tiêu.”
Ngụ ý, ba quốc gia xếp hạng cuối cùng sẽ sẽ biến mất trong dòng sông dài mang tên lịch sử.
Về phần lãnh thổ của các nước ấy thì sẽ bị quốc gia khác chia cắt.
Nghe được lời này, sắc mặt hoàng đế tức khắc thay đổi, hắn vội vàng ổn định lại rồi hạ quyết tâm: “Sứ giả Thiên Khôi, cho trẫm thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày, ta sẽ lựa chọn tuyển thủ thiên tài.”
“Ta đã cho thêm mấy ngày rồi, kết quả các ngươi lại cứ kéo dài, bây giờ không còn cơ hội nữa, hoặc là hiện tại đưa tuyển thủ trẻ tuổi đi theo ta, hoặc là…… lúc này ta liền tuyên bố Thiên Vân Quốc các ngươi đứng cuối!”
Thiên Khôi nâng cằm, nhìn xuống từ trên cao.
Thân là sứ giả của nước mạnh nhất, hắn không cần để Hoàng đế của một tiểu quốc vào mắt.
“Thiên Khôi đại nhân.”
Giản Thành Văn nhíu mày, vừa định mở miệng thì lại bị giọng nói không kiên nhẫn của Thiên Khôi ngắt ngang.
“Không phải Diệp gia này có một nữ nhân tên là Vân Lạc Phong sao? Năng lực nàng ta mạnh như thế, ngay cả sứ giả Lam Tường quốc cũng bị nàng đánh chạy, vì sao hiện tại không gọi nàng ta ra? Ta muốn nhìn thử xem nữ nhân này mạnh ở chỗ nào.”
Giản Thành Văn càng nhăn mày chặt hơn.
Một vị công chúa của Lam Tường quốc gả cho Hoàng đế Thiên Hồi đế quốc làm phi, hơn nữa, vị công chúa kia rất được Hoàng đế sủng ái, hiện giờ sứ giả này làm khó Thiên Vân Quốc, tất nhiên là do nàng ta bày mưu đặt kế.
Đầu ngón tay Vân Thanh Nhã nhẹ nhàng lướt qua chén trà ở bên cạnh, ánh mắt không lạnh không nhạt quét về phía hai gã sứ giả kia.
Lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy một bóng dáng trắng như tuyết chậm rãi đi vào từ ngoài viện, cũng khiến gương mặt hắn tràn đầy ý cười.
“Phong nhi, cháu đã trở lại?”
Giọng nói nam nhân thanh nhã như hát, tuyệt thế êm tai.
Nghe vậy, mọi người đều quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ đang chậm rãi đi tới.
Lúc tầm mắt hai gã sứ giả nhìn thấy Vân Lạc Phong thì liền ngây dại.
Hậu cung bên trong Thiên Hồi đế quốc không thiếu nữ tử mỹ mạo, nhưng khi so sánh những nữ tử đó với thiếu nữ trước mặt thì liền giống như mây trắng cùng nước bùn, cho dù là công chúa Lam Tường quốc được Hoàng đế sủng ái cũng không thể nào so sánh với nàng……
Nữ tử tuyệt sắc như vậy lại xuất hiện ở địa phương nhỏ như Thiên Vân Quốc sao?
“Nhị thúc, Giản thúc, xảy ra chuyện gì?” Vân Lạc Phong nhẹ nâng mày, trong giọng nói lười biếng mang theo tà khí cùng nghiêm nghị, “Ta vừa trở về, liền thấy nhiều người tụ tập ở Diệp gia như vậy, khiến ta đều không thể nghỉ ngơi chút nào cả.”
Vân Thanh Nhã hơi mỉm cười: “Phong nhi, cháu không cần xen vào bọn họ đâu, trở về nghỉ đi, đúng rồi, Tiêu nhi đâu?”
Không nhìn thấy nam nhân đi theo bên cạnh Vân Lạc Phong, trên gương mặt thanh lãnh của Vân Thanh Nhã hiện lên vẻ kinh ngạc.
Vân Lạc Phong ngừng lại một chút rồi nói: “Hắn có việc, tạm thời không thể trở về.”
“Vân cô nương,” Hoàng đế nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, trong lòng vui vẻ, “Ngươi trở về đúng lúc lắm, qua một khoảng thời gian nữa chính là trận thi đấu giữa các quốc gia, các quốc gia đều phải đề cử mấy chục người trẻ tuổi dự thi, không biết ngươi có đại diện tham gia cho Thiên Vân Quốc được không?”
Ở trước mặt Vân Lạc Phong, Hoàng đế rất là khách khí, rốt cuộc nha đầu này là cứu người Hoàng Hậu, cho nên, hắn mới dò hỏi ý kiến của Vân Lạc Phong.
Nếu như nàng không muốn, hắn tuyệt đói sẽ không miễn cưỡng.
Vân Lạc Phong im lặng lúc lâu: “Được, ta đồng ý.”
Hiện giờ nàng cần cơ hội để đột phá, không biết trận thi đấu này có trở thành cơ hội của nàng hay không ……
“Tiểu Lạc Phong!”
Giản Thành Văn nhíu chặt mày, đè bả vai Vân Lạc Phong lại: “Các quốc gia có quá nhiều cường giả, cháu đừng miễn cưỡng.”
Hắn không nói là thiên tài trẻ tuổi, mà là các cường giả của quốc gia.
Chỉ vì hắn hiểu rõ, trong đámngười trẻ tuổi, không có ai sẽ là đối thủ của Vân Lạc Phong.
Duy chỉ có những cường giả của các quốc gia, nói không chừng sẽ thẹn quá thành giận với nàng mà ra tay……
So sánh mà nói, Vân Thanh Nhã lại không ngăn cản Vân Lạc Phong.
Hắn hiểu, chỉ cần là chuyện Vân Lạc Phong quyết định thì bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn lại!
“Ha ha!” Thiên Khôi cười lạnh một tiếng, “Lâu như vậy, Thiên Vân Quốc các ngươi mới lòi ra được một người, còn những thiên tài khác đâu?”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!