Hoàng đế lại lúng túng.
Toàn bộ Thiên Vân Quốc, có thể chọn ra ngoài cũng chỉ có Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.
Hiện giờ Vân Tiêu không ở Diệp gia, vậy còn có ai có thể giúp được?
“Đại ca ta có thể.” Vân Lạc Phong nhàn nhạt nói: “Còn những người khác cũng do ta tới tuyển chọn.”
Hoàng đế đột nhiên vỗ tay một cái, tại sao hắn lại quên mất Diệp Hi Mạch?
Với thiên phú của Diệp Hi Mạch cũng đủ đảm nhiệm trọng trách này rồi.
“Vân cô nương, ngươi nói những người khác…” Hoàng đế suy nghĩ, vẫn phải hỏi ra mới cảm thấy an tâm.
Vân Lạc Phong nhếch mi lên: “Ta sẽ chọn ra hai mươi người từ trong đám thuộc hạ của mình.”
Lời thiếu nữ nói khiến cho hai người sứ giả hơi sửng sốt, chợt cười ha ha.
Bọn họ không có nghe lầm đi?
Nha đầu này muốn để một đám cấp dưới thay thế thiên tài để tham gia?
Những cấp dưới đó của nàng có thể có thiên phú lớn bao nhiêu? Lại có thể để nàng có thể khoác lác nói sẽ để bọn họ tham gia tỷ thí như thế?
“Vân cô nương.” Hoàng đế nhíu mày: “Cuộc tỷ thí có yêu cầu, chỉ có những người dưới hai mươi lăm tuổi có tài năng mới được tham gia, những thuộc hạ trẻ tuổi của ngươi có thực lực này hay không?”
Các quốc gia lựa chọn người trẻ tuổi đều là thiên tài trong những người xuất sắc, là những người dưới hai mươi lăm tuổi đã có thực lực cực kỳ cường đại! Thiên tài đạt Thiên Linh Giả càng nhiều đếm không xuể.
Nhưng mà nàng lại để thuộc hạ của mình đi theo mình đến dự thi?
“Có thể.”
Lời nói của Vân Lạc Phong ngắn gọn lại lộ ra sự tự tin trong lòng nàng.
Nghe được lời này, hoàng đế đột nhiên đánh một quyền: “Được, vậy trẫm sẽ tin ngươi, về việc lựa chọn thiên tài đến tham gia tỷ thí sẽ giao toàn quyền cho ngươi!”
Vân Lạc Phong nhẹ gật đầu: “Hôm nay ta phải chuẩn bị một chút, ngày mai xuất phát.”
“Được, vậy đêm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.” Rốt cuộc sắc mặt của hoàng đế không hề ưu sầu giống như lúc ban đầu nữa, hắn nhìn sang hai gã sứ giả, hỏi: “Không biết các ngươi cảm thấy như thế nào?”
Thiên Khôi hừ lạnh: “Vậy ta sẽ cho các ngươi thời gian một đêm! Sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành!”
Nói xong, hắn phất ống tay áo, xoay người rời đi.
Một người sứ giả trước sau không nói một lời cũng đi theo, trước khi rời đi hắn nhìn vào mắt Vân Lạc Phong.
Không biết có phải ảo giác? Vân Lạc Phong cảm giác một cái liếc mắt kia làm người cảm thấy thật không thoải mái.
Giống như bị một con rắn độc nhìn chăm chú…
“Phong nhi.” Vân Thanh Nhã chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, sủng nịch xoa đầu của nàng: “Mặc kệ con làm cái gì, nhị thúc đều sẽ ủng hộ con nhưng con phải nhớ kỹ, gia gia và nhị thúc vẫn luôn ở chỗ này chờ con trở về.”
Vân Lạc Phong nhếch môi, cười nhạt: “Nhị thúc, người yên tâm, con có chừng mực.”
“Con hiểu rõ thì tốt rồi.” Vân Thanh Nhã mỉm cười: “Nhưng mà nhị thúc nói lời này không phải muốn con thu liễm tính cách của mình, tính cách như con cũng không có cái gì không tốt, nhị thúc chỉ muốn để con hiểu rõ, chúng ta vĩnh viễn là người thân của con, có thể để cho ngươi dựa vào, vì con cố gắng chặn tất cả kẻ địch…”
Vân Lạc Phong nở nụ cười.
Vào giờ phút này nụ cười tà khí của nàng vô cùng xinh đẹp động lòng người, so với hoàng hôn kia còn loá mắt hơn.
“Nhị thúc, vì mọi người, con sẽ nỗ lực sống sót.”
Nếu một khi nàng ૮ɦếƭ đi, người thân của nàng khó tránh khỏi sẽ gặp xui xẻo, chỉ có nàng còn sống, hơn nữa trở nên cường đại hơn, mới có thể làm người khác kiêng kỵ.
“Đúng rồi, nhị thúc, người đi tìm lão gia tử về, con có một thứ muốn tặng cho các người.”
Vân Thanh Nhã giật mình, gật đầu nói: “Được.”
Nhìn bóng dáng Vân Thanh Nhã xoay người đi tìm lão gia tử, Giản Thành Văn gãi gãi đầu, cười ha ha: “Tiểu Lạc Phong, nếu các ngươi còn có việc vây ta rời trước.”
“Khoan đã.” Vân Lạc Phong đột nhiên mở miệng gọi hắn lại: “Giản thúc, nếu con không đoán sai, hiện tại chắc là người đã đạt tới Tôn Linh Giả trung cấp?”
“Không sai.” Giản Thành Văn gật đầu: “Mấy ngày hôm trước vừa mới đột phá tới trung cấp.”
Sau khi Vân Lạc Phong nghe thấy những lời này, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái gì giống trái cây, đưa tới hắn trước mặt.
“Trái cây này có thể giúp thúc thăng cấp đến cao cấp nhưng ta có một yêu cầu, thúc không thể để bất cứ kẻ nào biết trái cây này là do con đưa cho người.”
Giản Thành Văn kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong: “Lúc nãy con nói có thể làm ta đạt tới cao cấp?”
Vân Lạc Phong gật đầu.
Giờ phút này, Giản Thành Văn kích động, cả người run rẩy, hắn vươn tay lấy trái cây Vân Lạc Phong đưa qua, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.
“Tiểu Lạc Phong, Giản thúc thiếu con quá nhiều nhân tình.”
Đối với Vân Lạc Phong mà nói, từ trước đến nay Giản Thành Văn luôn tin tưởng không nghi ngờ gì, tự nhiên cũng sẽ không hoài nghi tính chân thật của những lời này.
“Trong lúc con không ở đây, thay con bảo vệ gia gia thật tốt.”
Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên: “Đây là yêu cầu thứ hai của con.”
Chỉ khi bên cạnh lão gia tử càng ngày càng nhiều cường giả, sau này nàng mới có thể an tâm rời khỏi đại lục Vô Hồi…
“Con yên tâm, cho dù Giản Thành Văn ta có ૮ɦếƭ cũng sẽ không để người khác động đến một cọng lông tơ của lão gia tử.”
Giản Thành Văn cầm lấy trái cây, khuôn mặt trịnh trọng tuyên thệ.
Ai có thể biết, hôm nay Giản Thành Văn một lời thành sấm, quả nhiên sau này hắn dùng thân thể của mình chặn những gai nhọn hướng đến lão gia tử…
Khi đó hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, bộ dáng giống như hôm nay ở trước mặt Vân Lạc Phong lập lời thề.
“Cảm ơn.”
Vân Lạc Phong hơi mỉm cười, trịnh trọng nói lời cảm ơn: “Lão nhân gia nhà con giao cho người.”
“Ha ha.” Giản Thành Văn cười ha ha hai tiếng: “Tiểu Lạc Phong, con cần gì khách khí với ta? Cho dù không có trái cây này, lão gia tử là phụ thân của huynh đệ ta, ta cũng sẽ vì huynh đệ của ta bảo hộ ông ấy, chuyện này con thể yên tâm.”
Lúc này, đám người Vân Thanh Nhã đi thông báo cho lão gia tử đã chậm rãi đi tới, xa xa hắn đã nghe được lời Giản Thành Văn nói, trên khuôn mặt thanh lãnh hiện lên ý cười.
Gia hỏa này luôn luôn là người trung thực thủ tín, nghĩa khí so vơi bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn. Nếu không, ngày đó huynh trưởng của mình cũng sẽ không mới gặp mà như đã quen biết từ lâu, trở thành bạn tri kỷ.
“Phong nhi, gia gia đã ở đại sảnh chờ con.”
Vân Thanh Nhã thu hồi ánh mắt, rũ mi cười nhạt, nói.
“Chúng ta đi thôi.”
Vân Lạc Phong xoay người đi về phía đại sảnh, nàng mặc một thân bạch y trắng hơn tuyết, đẹp không sao tả xiết.
…
Trong tiền viện.
Lão gia tử nôn nóng ở cửa chờ, đôi mắt thiếu chút nữa nhìn thẳng.
Ông vốn dĩ đang uống trà với Diệp gia lão nhân, ai biết Vân Thanh Nhã đột nhiên tới nói cho ông biết, Vân Lạc Phong đã trở lại, ông vội vàng bỏ lại đám lão gia hỏa kia, chạy như điên đến đây.
Vốn dĩ ông định trực tiếp đi tới hậu viện với Vân Thanh Nhã nhưng bởi vì tốc độ không bằng Vân Thanh Nhã nên bị nó ném ở nơi này…
Phu thê Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần nhìn nhau, an tâm làm bạn bên cạnh lão gia tử, khuôn mặt hai người đều nở nụ cười, ánh mắt luôn nhìn xung quanh trước cửa viện…
Bỗng nhiên, bóng dáng Vân Thanh Nhã lại xuất hiện trong mắt bọn họ.
Bên cạnh nam nhân thanh lãnh như thơ kia còn đi theo một thiếu nữ tuyệt mỹ.
Trong khoảnh khắc trông thấy thiếu nữ, trên mặt lão gia tử lập tức hiện ra sự vui mừng, giọng nói lại mang theo trách cứ: “Nha đầu này, con còn biết trở về sao? Con chơi trò mất tích, chơi nghiện rồi à? Mỗi lần đều không nói một tiếng đã biến mất, con cũng không biết cùng gọi ta một tiếng sao?”
Lão gia tử tức giận đến râu cũng run run, hơn nữa số lần Vân Lạc Phong để thư lại rồi trốn đi đã không còn là số ít.
Còn may năng lực thừa nhận của trái tim ông vẫn mạnh mẽ, mới không bị nàng làm cho tức ૮ɦếƭ.
“Gia gia, đây là do con sai, người cũng đừng tức giận, tức giận hại thân thì làm thế nào mới được?” Vân Lạc Phong cười tủm tỉm đi ra phía trước: “Huống chi, lần này con trở về có mang theo lễ vật cho người.”
Lão gia tử khinh thường hừ một tiếng: “Lễ vật gì cũng không bằng việc con sinh một đứa nhóc béo mập, việc quan trọng hơn là Vân Tiêu đâu? Tại sao con lại về một mình?”
“Vân Tiêu có việc, tạm thời cũng chưa về, lần này con mang về lễ vật cho người, người khẳng định sẽ thích.” Vân Lạc Phong từ trong nhẫn không gian lấy ra một quả trái cây màu vàng: “Đây là quả bách độc bất xâm, sau khi người ăn xong sẽ bách độc bất xâm.”
Quả bách độc bất xâm?
Lão gia tử có chút nghi ngờ nhìn Vân Lạc Phong: “Con xác định sau khi ăn xong trái này thật sự có thể bách độc bất xâm? Tại sao ta lại có cảm giác nó là một loại quả có hương vị khó có thể hình dung, nói thật đi, có phải trái cây này do con nhặt được từ trong nhà xí hay không?”
Trái cây không phải nhặt được từ trong nhà xí mà là do Tiểu Mạch móc ra ttừ trong nhà xí…
Đương nhiên, lời này Vân Lạc Phong không có khả năng nói cho lão gia tử biết.
“Quả bách độc bất xâm chính là có loại mùi vị này nếu người không cần thì thôi, con đưa cho người khác.”
Nói xong, Vân Lạc Phong giả bộ muốn lấy lại quả bách độc bất xâm làm lão gia tử nhanh chóng đoạt lại.
“Loại đồ tốt thế này sao có thể đưa cho người khác? Cần phải dùng để hiếu kính lão tử! Cho dù con nhặt được trong nhà xí, lão tử cũng không sợ.”
Vân Lạc Phong nở nụ cười tươi rói, thu hồi tay, lại từ nhẫn không gian lấy ra mấy quả trái cây màu đỏ thắm.
Những trái cây dẽ hiểu cũng tản ra hương vị không cách nào hình dung nổi, khiến người khác buồn nôn.
“Công công, bà bà, nhị thúc, hiện tại các ngươi đều ở Tôn Linh Giả, Ngàn
Huyết Quả này có thể giúp các người tăng lên một bậc.”
Vốn dĩ cây nhỏ chỉ lấy ra một quả Ngàn Huyết Quả, sau đó lại bị nàng vừa đe dọa vừa dụ dỗ lại lây ra mấy quả! Gia hỏa này đã từng từng hóa người, không biết vì sao lại biến trở về thành cái cây.
Đúng là bởi vì như thế, Vân Lạc Phong mới đoán ra tất nhiên hắn có không chỉ từng đó trái cây…
“Con nói… Ngàn Huyết Quả này có thể làm chúng ta đột phá một bậc?”
Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần nhìn nhau, đều từ đáy mắt đối phương thấy được sự kђเếק sợ.
So sánh với họ, Vân Thanh Nhã bình tĩnh rất nhiều.
Bản lĩnh của chất nữ những năm gần đây hắn đã xem qua quá nhiều, đã sớm không kђเếק sợ giống những người khác.
Cho nên…
Hắn yên lặng cầm lấy một quả Ngàn Huyết Quả, mày cũng không nhăn một chút đã nuốt xuống.
Oanh!
Linh lực cường đại xoay quanh phía trên đỉnh đầu của Vân Thanh Nhã, sinh ra một trận gió lốc mãnh liệt.
Đột phá?
Quân Phượng Linh trừng lớn đôi mắt, quả Ngàn Huyết Quả này thật sự đã làm Vân Thanh Nhã đột phá?
Nghĩ đến tình cảnh lúc trước Vân Lạc Phong làm mình đột phá, trong lòng Quân Phượng Linh càng thêm kích động, bà nhanh chóng cầm lấy quả Ngàn Huyết Quả, không chút do dự ăn xuống.
Thấy vậy, Diệp Cảnh Thần không hề chần chờ, cho dù mùi vị Ngàn Huyết Quả quá khó ngửi, cũng không có dụ hoặc lớn hơn việc đột phá…
“Đây là có chuyện gì?”
Ba đạo gió lốc thăng cấp đồng thời xuất hiện, rốt cuộc cũng đưa Diệp Thiên tới.
Lúc ông trông thấy ba người đang đột phá, kђเếק sợ nói không ra lời…
Chuyện này… Rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Vì sao ba người đồng thời đột phá?
Hơn nữa, Quân Phượng Linh hình như tới Tôn Linh Giả trung cấp cũng không bao lâu, theo lý thuyết nó không có khả năng đột phá nhanh như vậy…
Sau khi đột phá, Diệp Cảnh Thần liếc Diệp Thiên đang trợn mắt há hốc mồm, sờ sờ mũi: “Trùng hợp, trùng hợp mà thôi.”
Trùng hợp em gái ngươi!
Diệp Thiên thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, căm giận nhìn chằm chằm Diệp Cảnh Thần.
Ba người đồng thời đột phá, lại có thể dám nói là trùng hợp?
Hắn càng nghĩ càng giận: “Ngươi còn không cho rõ cho ta, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Các ngươi làm sao đều đột phá?”
“Cái này……” Diệp Cảnh Thần ngượng ngùng cười nói: “Thật là trùng hợp, ta cũng không biết là chuyện như thế nào.”
Hắn tạm thời còn không nghĩ tới sẽ nói những đồ vật của Vân Lạc Phong đi ra ngoài, nếu không, chắc chắn sẽ có một trận oanh động.
Nhưng hắn vừa rồi quá mức với kích động, thế cho nên quên cùng Quân Phượng Linh hai người tách đột phá ra.
“Thôi, ngươi không nói ta không miễn cưỡng ngươi.”
Diệp Thiên biết mình làm sao cũng không truy vấn ra cái gì, chỉ có thể ai oán trừng mắt nhìn mắt Diệp Cảnh Thần.
Nhưng mà, ánh mắt hắn đảo qua Vân Lạc Phong, lại không tự chủ được dừng một chút.
Không biết là hắn ảo giác hay không, cảm thấy được chuyện này Vân Lạc Phong không thoát có quan hệ……
“Phụ thân.” Vân Thanh Nhã bất đắc dĩ than một tiếng, “Vừa rồi Phong nhi đáp ứng thay Thiên Vân Quốc đi tham gia thi đấu.”
“Cái gì?”
Quân Phượng Linh nghe được lời này, cả kinh cầm tay Vân Lạc Phong: “Con muốn đi tham gia thi đấu? Có phải có người bức con đi hay không? Con yên tâm, có ta ở đây, không có người có thể bắt buộc con!”
“Người cảm thấy có người có thể bức bách con?” Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Quân Phượng Linh, “Nương, Vân Tiêu hắn một mình đi đến thế giới cường đại, con chỉ có tăng thực lực lên mới có thể đi tìm hắn, có lẽ, lúc này đi thi đấu, có thể trở thành thời cơ của con.”
Quân Phượng Linh than một tiếng: “Nếu là chính con hy vọng, nương sẽ không ngăn con lại, con nhớ phải chú ý an toàn.”
“Được” Dáng vẻ của Vân Lạc Phong có chút lười biếng, “Con mệt mỏi, liền đi về nghỉ ngơi trước, nếu tiểu Bạch đã trở lại, để nàng đến phòng gặp con……”
Trước khi nàng trở về, Lâm Nhược Bạch đã ra cửa đi dạo phố với Diệp Kỳ, vì vậy, nàng tới Diệp gia vẫn chưa nhìn đến hai người bọn họ.
“Đi, ta đưa con đi xuống nghỉ ngơi.”
Quân Phượng Linh nắm tay Vân Lạc Phong, đi về phía sau viện.
Bà thật sự là càng xem con dâu này càng vui mừng, hận không thể nâng niu ở lòng bàn tay mà yêu thương, ở trong mắt bà, hiện nay trên đời, không có bất kỳ kẻ nào có thể đánh đồng với con dâu nhà mình ……
……
Vân Lạc Phong vốn tưởng rằng dựa theo tính cách Lâm Nhược Bạch, sẽ sau khi nghe nói nàng trở về liền lập tức vọt lại đây, ai ngờ thẳng đến ngày hôm sau, nàng mới nhìn thấy Lâm Nhược Bạch ủy ủy khuất khuất đứng ở cửa.
“Sư phụ.”
Lâm Nhược Bạch ủy khuất thiếu chút nữa khóc ra: “Người đã nói sẽ không ném ta xuống, cho dù người muốn ra cửa, cũng dẫn ta theo, ta bảo đảm sẽ không kéo người lui về phía sau.”
Mắt nhìn dáng vẻ thiếu nữ tội nghiệp, Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: “Tiểu Bạch, ngươi làm sao lại ở bên ngoài? Ta không phải để cho ngươi đến gặp ta hôm qua sao?”
“Là Quân bá mẫu nói người ngủ, không cho ta tới quấy rầy người, ta mới sáng sớm đã ở đây chờ người.”
Nương?
Vân Lạc Phong giật mình, bất đắc dĩ cười nói.
Ngày hôm qua nàng xác thật quá mức mỏi mệt, Quân Phượng Linh lại vẫn luôn yêu thương nàng, khẳng định không cho người tới quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
“Tiểu Bạch, lần này ta lại muốn đi xa nhà một chuyến, hơn nữa, ta quyết định dẫn ngươi theo.”
Lúc trước Tiểu Mạch đã nói qua, huyết mạch Lâm Nhược Bạch tương đối đặc thù, nếu như bộc phát ra tới, cũng là một chất để thực lực của nàng tăng lên.
Cho nên, nàng mới quyết định dẫn theo Lâm Nhược Bạch bên người.
Áh mắt Lâm Nhược Bạch sáng lên: “Sư phụ, ta đi thu thập đồ vật một chút, sau đó liền đi theo người.”
Dứt lời, nàng nhanh chóng xoay người, nhảy nhót chạy tới phòng của mình, từ bóng dáng nàng liền có thể nhìn ra trong lòng nàng hưng phấn……
Sáng sớm.
Nắng sớm đã nghiêng trên đất, chiếu sáng ở mỗi một góc của Diệp gia.
Giờ phút này, trong đại viện Diệp gia, Vân Lạc Phong nhìn kỹ một đám người đứng chờ ở trước mặt mình, nhàn nhạt nói: “Lần này ta muốn đi Thiên Hồi Quốc tham gia thi đấu giữa các nước, bởi vì hôm nay thiên tài trong Thiên Vân Quốc rất ít, ta quyết định từ các ngươi tuyển chọn hai mươi người rời đi với ta.”
Nàng dừng một chút, nói: “Chung Linh Nhi, Khinh Yên, Diệp Linh, các ngươi đi theo ta, những người khác, do Khinh Yên và Diệp Linh tới chọn lựa.”
“Vâng, chủ tử ( tiểu thư ).”
Nghe vậy, Khinh Yên và Diệp Linh bước ra khỏi hàng, liệt kê danh sách các thành viên trong quân đoàn, cuối cùng từ nhóm lấy ra mười bảy người có thực lực so cường đại.
“Tiểu thư, người đã chọn được rồi, hiện tại chúng ta xuất phát hay không?” Khinh Yên nhìn phía Vân Lạc Phong, hỏi.
“Không vội,” Ánh mắt Vân Lạc Phong hiện lên tà khí “Lúc này chúng ta đi Khinh Yên, đường xá rất là xa xôi, không chuẩn bị đầy đủ là không được.”
“Hai gã sứ giả kia……”
Diệp Cảnh Thần khẽ nhướng mày, nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.
“Để cho bọn họ chờ.”
Trước đó, Diệp Cảnh Thần liền tới nói cho nàng, hai gã sứ giả đã chờ ở cửa thành, bởi vậy nàng mới có thể chậm rì rì hành sự như thế.
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Cảnh Thần rụt rụt.
Cái gì phải chuẩn bị đầy đủ cho thật tốt, rõ ràng chính là nàng cố ý kéo dài thời gian, làm cho hai gã sứ giả kia chờ lâu một lát.
Nghĩ vậy, Diệp Cảnh Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
Đắc tội tiểu nha đầu phúc hắc này, hai gã sứ giả kia sợ là đắc tội không ít.
Thời gian chậm rãi trôi đi, cho đến giờ ngọ, Vân Lạc Phong mới chậm rì rì dẫn theo một đám người đi đến cửa thành.
Đội ngũ chậm rãi, dẫn đến vô số người ở bên cạnh vây xem.
Biết được Vân Lạc Phong dẫn theo một đám thuộc hạ đi tham dự thi đấu, các bá tánh Thiên Vân Quốc đều nhịn không được lắc đầu thở dài.
Xem ra lúc này đây, Thiên Vân Quốc lại sẽ trở thành đệm lót thật sự!
Ngay cả những đệ tử hoàng thất đều không thể thắng lợi, bằng vào một đám thuộc hạ, sao có thể lấy được thắng lợi?
Cho nên, lần này thi đấu, không hề trì hoãn.
……
Cửa thành.
Hai gã sứ giả đổ mồ hôi đầm đìa, kiên nhẫn đều nhanh chóng bị chà sáng.
Nếu không phải cảm thấy mình Diệp gia đến đón Vân Lạc Phong mất mặt mũi, Thiên Khôi đã sớm ɢɨết qua đi.
Ngay lúc bọn họ chờ đến lửa giận ngập trời, Vân Lạc Phong đoàn người khoan thai tới muộn.
“Xin lỗi, ta đã tới chậm.”
Câu nói đầu tiên sau khi nàng tới chính là xin lỗi, thế nhưng ở tiếng xuôi tai kia không có bất kì ý xin lỗi gì.
“Lão gia tử nhà ta tương đối dính người, lại là lần đầu tiên ta xa nhà, thế cho nên hắn vẫn luôn lôi kéo ta không cho ta đi, vì thế ta mới chậm trễ.”
Sắc mặt Thiên Khôi thật không đẹp.
Lão nhân nhà ngươi tương đối dính người? Lần đầu tiên ngươi xa nhà? Ngươi lừa quỷ sao?
Hắn trái lại nhớ rõ, thời điểm vừa tới Thiên Vân Quốc, liền nghe nói Vân Lạc Phong xa nhà, mà hắn cũng thấy Vân lão nhân mỗi ngày ăn ngon uống tốt, cũng không thấy ưu tư thành tật, sao có thể sẽ dính người như thế?
Nhưng Vân Lạc Phong đều giải thích như vậy, bọn họ cũng không nói cái gì nữa, chỉ có thể trầm mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Thời gian không còn sớm, chạy nhanh xuất phát.”
Nói xong lời này, hắn lắc lắc vạt áo liền đi ra ngoài cửa thành.
Thiên Khôi sợ chính mình nói nhiều vài câu với Vân Lạc Phong, sẽ nhịn không được muốn ra tay Ϧóþ ૮ɦếƭ nàng!
Nha đầu này không giống Giản Thành Văn.
Giản Thành Văn ít nhất thẳng thắn vô tư, nàng lại thoạt nhìn chính là một người vô sỉ……
……
Ở Thiên Vân Quốc rất nhiều bá tánh nhìn theo, Vân Lạc Phong đi Thiên Hồi Quốc, bóng dáng của nàng, cũng dần dần biến mất trong mắt ở mọi người, cho đến không thấy……